Chương 1195:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
May mà thể phách hắn đủ cường đại, dưới sự tẩy lễ của bản nguyên Thần Ma, thể phách của hắn trưởng thành rất nhanh. Trước đó hắn từng dùng thần huyết tẩy lễ, cho nên có thể chịu được sự trùng kích của bản nguyên Thần Ma.
- Khá lắm, nếu uống sạch đỉnh nước canh này thì thực lực tăng đến mức nào chứ!
Cổ Trần hưng phấn nhìn chằm chằm Thanh Đồng Đại Đỉnh, một đỉnh nước canh tràn đầy thần lực, lại cộng thêm một con rùa già, lợi ích mang lại không thể tưởng tượng nổi!
Tám phần bản nguyên Thần Ma, chừng đó đủ để Cổ Trần hưng phấn không nhỏ.
- Rống... Cho... Ta...
Lúc này, Thần Ma phía trên tế đàn bắt đầu gấp lên, nó nhìn Cổ Trần ăn Thần thực, uống nước canh, lại ăn thêm thịt, nhất thời gấp đến độ rống lên.
Cổ Trần quay đầu nhìn Đọa Lạc Thần Ma một chút, hắn không nói gì lại tiếp tục gặm thịt Giao Long. Sau khi ăn hết một miếng thịt Giao Long lớn, cả người hắn như bừng sáng, trong ngoài thông thấu.
Mỹ Đỗ Toa ở cạnh bên cũng y như hắn, toàn thân tản ra ánh sáng mãnh liệt, cứ như bị ánh sáng đâm thủng thân thể, nhìn kì dị vô cùng.
Biến hóa của cả hai khiến Thần Ma nôn nóng gào thét liên tục, nó hết gầm lại giãy dụa, rồi lại nhìn Cổ Trần một cách phẫn nộ, táo bạo, hung hãn.
Hô!
Sau một hồi, rốt cuộc Cổ Trần cũng tiêu hóa xong, ánh sáng quanh thân biến mất, hắn chỉ cảm thấy cả người thông thuận vô cùng, hoàn mỹ không chút tì vết.
Cảm giác đó cứ như bên trong thân thể đã loại bỏ sạch mọi dơ bẩn trần thế, tự dưng thấy mình trở nên siêu phàm thoát tục, không hề tì vết, không hề tạp chất.
- Cảm giác kì diệu quá.
Cổ Trần nói nhỏ, tinh tế cảm ngộ biến hóa trong cơ thể.
Thể phách, tu vi, linh hồn đều được tẩy lễ, trở nên cường đại hơn, bao dơ bẩn còn sót lại trong cơ thể được loại bỏ sạch sẽ.
- Rống!
Đọa Lạc Thần Ma rít lên, không ngừng giãy dụa, gào thét. Hai mắt nó đỏ bừng, cánh thịt sau lưng nổi lên lý hiệu Thần Ma.
Nó vội vàng, tức giận nhìn Cổ Trần.
Cổ Trần chậm rãi nói với nó:
- Ngươi muốn ăn cũng không phải là không thể được, giao Chân Linh toái phiến của ngươi ra, ta cho ngươi ăn.
- Rống!
Đọa Lạc Thần Ma nghe thế, nhất thời giận tím mặt, nó gầm lên kinh khủng, ánh mắt càng trở nên hung tợn bạo ngược.
Cổ Trần lại dám muốn Chân Linh toái phiến của nó, đây là thứ quan trọng nhất của Thần Ma, một khi bị người khác khống chế Chân Linh, chẳng khác nào chịu người chế trụ.
Kể cả linh hồn cũng không thể hạn chế Thần Ma, chỉ có Chân Linh mới là thứ quan trọng nhất đối với chúng, cho nên Cổ Trần mới mở miệng đòi Chân Linh toái phiến của Đọa Lạc Thần Ma.
- Không đồng ý cũng không sao, chờ ta ăn sạch đỉnh Thần thực này sẽ đem ngươi ra nấu luyện, chắc cũng có thể hầm được một đỉnh Thần thực mới.
Giọng điệu Cổ Trần cực kỳ bình thản, nhưng mỗi chữ mỗi câu rơi vào tai Thần Ma lại tàn nhẫn vô cùng, khiến nó tức giận trợn mắt nhìn Cổ Trần.
Chẳng qua, trong ánh mắt đó lại lóe lên chút sợ hãi, đúng vậy, nó đã sợ hãi.
Không vì cái gì khác, mà vì Cổ Trần đã nấu chín rùa già thành một đỉnh Thần thực bán thành phẩm, ăn xong sạch sẽ lại chuẩn bị đưa một tôn Thần Ma như nó vào hầm.
Có rùa già làm ví dụ, dĩ nhiên Đọa Lạc Thần Ma phải sợ rồi.
- Giao Chân Linh toái phiến của ngươi ra, ta có thể cho ngươi Thần thực, thậm chí còn có thể cho ngươi cơ hội bước lên lại thần đàn.
Cổ Trần bỗng nhiên nhìn Đọa Lạc Thần Ma, ngữ khí nghiêm túc nói những lời này, ánh mắt tỏ ra kiên quyết.
- Nếu ngươi khăng khăng không thần phục, ta chỉ có thể nấu ngươi ăn, dù sao, giữ một Thần Ma ở bên người là nguy hiểm nhất.
Vừa mới nói xong, Cổ Trần không nói thêm gì nữa, lẳng lặng gặm tiếp Bát Trân Kê.
Mỹ Đỗ Toa ở bên cạnh cũng ăn Bát Trân Kê, uống nước canh, hai người vô cùng an tĩnh, vừa ăn vừa mỉm cười nhìn Đọa Lạc Thần Ma.
Đọa Lạc Thần Ma chần chờ, trong mắt lóe lên ánh sáng, xoắn xuýt, bạo ngược, phẫn nộ, sợ hãi, đủ loại tâm tình đan vào một chỗ.
Mỹ Đỗ Toa chỉ cảm thấy quái dị, không ngờ Cổ Trần thật sự dám uy hiếp một Thần Ma, hắn muốn thu phục Thần Ma để bản thân sử dụng, đúng là không thể tin nổi, khiến nàng cảm thấy khiếp sợ không gì sánh được.
- Răng rắc!
m thanh giòn nứt phát ra, chỉ thấy một khối toái phiến kì dị bay đến trước mặt Cổ Trần, tản ra khí tức Thần Ma.
- Chân Linh toái phiến?
Đồng tử Mỹ Đỗ Toa co rụt lại, nàng kinh hãi nhìn toái phiến nọ, không ngờ lại là Chân Linh toái phiến.
Đó chính là thứ quan trọng nhất của Thần Linh, hay nói đúng hơn là thứ quan trọng nhất của vạn vật sinh linh, một khi bị nắm giữ chẳng khác nào mất đi tự do.
- Khá lắm, nếu uống sạch đỉnh nước canh này thì thực lực tăng đến mức nào chứ!
Cổ Trần hưng phấn nhìn chằm chằm Thanh Đồng Đại Đỉnh, một đỉnh nước canh tràn đầy thần lực, lại cộng thêm một con rùa già, lợi ích mang lại không thể tưởng tượng nổi!
Tám phần bản nguyên Thần Ma, chừng đó đủ để Cổ Trần hưng phấn không nhỏ.
- Rống... Cho... Ta...
Lúc này, Thần Ma phía trên tế đàn bắt đầu gấp lên, nó nhìn Cổ Trần ăn Thần thực, uống nước canh, lại ăn thêm thịt, nhất thời gấp đến độ rống lên.
Cổ Trần quay đầu nhìn Đọa Lạc Thần Ma một chút, hắn không nói gì lại tiếp tục gặm thịt Giao Long. Sau khi ăn hết một miếng thịt Giao Long lớn, cả người hắn như bừng sáng, trong ngoài thông thấu.
Mỹ Đỗ Toa ở cạnh bên cũng y như hắn, toàn thân tản ra ánh sáng mãnh liệt, cứ như bị ánh sáng đâm thủng thân thể, nhìn kì dị vô cùng.
Biến hóa của cả hai khiến Thần Ma nôn nóng gào thét liên tục, nó hết gầm lại giãy dụa, rồi lại nhìn Cổ Trần một cách phẫn nộ, táo bạo, hung hãn.
Hô!
Sau một hồi, rốt cuộc Cổ Trần cũng tiêu hóa xong, ánh sáng quanh thân biến mất, hắn chỉ cảm thấy cả người thông thuận vô cùng, hoàn mỹ không chút tì vết.
Cảm giác đó cứ như bên trong thân thể đã loại bỏ sạch mọi dơ bẩn trần thế, tự dưng thấy mình trở nên siêu phàm thoát tục, không hề tì vết, không hề tạp chất.
- Cảm giác kì diệu quá.
Cổ Trần nói nhỏ, tinh tế cảm ngộ biến hóa trong cơ thể.
Thể phách, tu vi, linh hồn đều được tẩy lễ, trở nên cường đại hơn, bao dơ bẩn còn sót lại trong cơ thể được loại bỏ sạch sẽ.
- Rống!
Đọa Lạc Thần Ma rít lên, không ngừng giãy dụa, gào thét. Hai mắt nó đỏ bừng, cánh thịt sau lưng nổi lên lý hiệu Thần Ma.
Nó vội vàng, tức giận nhìn Cổ Trần.
Cổ Trần chậm rãi nói với nó:
- Ngươi muốn ăn cũng không phải là không thể được, giao Chân Linh toái phiến của ngươi ra, ta cho ngươi ăn.
- Rống!
Đọa Lạc Thần Ma nghe thế, nhất thời giận tím mặt, nó gầm lên kinh khủng, ánh mắt càng trở nên hung tợn bạo ngược.
Cổ Trần lại dám muốn Chân Linh toái phiến của nó, đây là thứ quan trọng nhất của Thần Ma, một khi bị người khác khống chế Chân Linh, chẳng khác nào chịu người chế trụ.
Kể cả linh hồn cũng không thể hạn chế Thần Ma, chỉ có Chân Linh mới là thứ quan trọng nhất đối với chúng, cho nên Cổ Trần mới mở miệng đòi Chân Linh toái phiến của Đọa Lạc Thần Ma.
- Không đồng ý cũng không sao, chờ ta ăn sạch đỉnh Thần thực này sẽ đem ngươi ra nấu luyện, chắc cũng có thể hầm được một đỉnh Thần thực mới.
Giọng điệu Cổ Trần cực kỳ bình thản, nhưng mỗi chữ mỗi câu rơi vào tai Thần Ma lại tàn nhẫn vô cùng, khiến nó tức giận trợn mắt nhìn Cổ Trần.
Chẳng qua, trong ánh mắt đó lại lóe lên chút sợ hãi, đúng vậy, nó đã sợ hãi.
Không vì cái gì khác, mà vì Cổ Trần đã nấu chín rùa già thành một đỉnh Thần thực bán thành phẩm, ăn xong sạch sẽ lại chuẩn bị đưa một tôn Thần Ma như nó vào hầm.
Có rùa già làm ví dụ, dĩ nhiên Đọa Lạc Thần Ma phải sợ rồi.
- Giao Chân Linh toái phiến của ngươi ra, ta có thể cho ngươi Thần thực, thậm chí còn có thể cho ngươi cơ hội bước lên lại thần đàn.
Cổ Trần bỗng nhiên nhìn Đọa Lạc Thần Ma, ngữ khí nghiêm túc nói những lời này, ánh mắt tỏ ra kiên quyết.
- Nếu ngươi khăng khăng không thần phục, ta chỉ có thể nấu ngươi ăn, dù sao, giữ một Thần Ma ở bên người là nguy hiểm nhất.
Vừa mới nói xong, Cổ Trần không nói thêm gì nữa, lẳng lặng gặm tiếp Bát Trân Kê.
Mỹ Đỗ Toa ở bên cạnh cũng ăn Bát Trân Kê, uống nước canh, hai người vô cùng an tĩnh, vừa ăn vừa mỉm cười nhìn Đọa Lạc Thần Ma.
Đọa Lạc Thần Ma chần chờ, trong mắt lóe lên ánh sáng, xoắn xuýt, bạo ngược, phẫn nộ, sợ hãi, đủ loại tâm tình đan vào một chỗ.
Mỹ Đỗ Toa chỉ cảm thấy quái dị, không ngờ Cổ Trần thật sự dám uy hiếp một Thần Ma, hắn muốn thu phục Thần Ma để bản thân sử dụng, đúng là không thể tin nổi, khiến nàng cảm thấy khiếp sợ không gì sánh được.
- Răng rắc!
m thanh giòn nứt phát ra, chỉ thấy một khối toái phiến kì dị bay đến trước mặt Cổ Trần, tản ra khí tức Thần Ma.
- Chân Linh toái phiến?
Đồng tử Mỹ Đỗ Toa co rụt lại, nàng kinh hãi nhìn toái phiến nọ, không ngờ lại là Chân Linh toái phiến.
Đó chính là thứ quan trọng nhất của Thần Linh, hay nói đúng hơn là thứ quan trọng nhất của vạn vật sinh linh, một khi bị nắm giữ chẳng khác nào mất đi tự do.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.