Chương 1203:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Hắn là Quang Chi Tử, một tôn Thần Tử của Quang Minh Thần tộc.
- Quang Chi Tử nói không sai, Thái Dương Thần Tử, ngươi mời chúng ta đến đây là để chứng kiến sự nhục nhã của ngươi khi bị một Nhân tộc đánh bại sao?
Khí tức hắc ám tràn ngập, khủng bố dọa người.
Trong bóng tối có một kẻ đang ẩn thân, dường như ngay cả bản thân hắn cũng chính là hắc ám.
Vị này là Hắc Ám Chi Tử, đến từ Hắc Ám Thần tộc, hắn và Quang Chi Tử trước giờ không hợp nhau, nhưng lúc này lại đứng chung một trận tuyến, tỏ ra tức giận với Thái Dương Thần Tử.
Bởi vì hắn bại bởi một cái Nhân tộc, hơn nữa còn phải trốn về, quá mất mặt Thần tộc.
Hắc Ám Chi Tử cười lạnh nói:
- Ngươi đường đường là một Thần Tử, lại bị một Nhân tộc đê tiện đánh bại, thậm chí phải đào tẩu, sao ngươi không tìm một vách đá đập đầu chết cho xong?
- Cho dù các ngươi có mạnh tới đâu cũng sẽ thảm bại thôi, thậm chí còn thảm hại hơn cả ta.
Thái Dương Thần Tử nổi giận, nhìn cả đám Thần Tử đều đang trách móc mình, trong lòng không sao bình tĩnh nổi.
Đều tại Cổ Trần! Là do tên khốn đó hại hắn thê thảm thế này, giờ thì hay rồi, Thần Tử các tộc khác đều trách móc hắn.
- Được rồi, giờ đang thảo luận phải giải quyết cái tên Nhân tộc Cổ Trần đó thế nào, sau đó đoạt lại thần vật và Thần Ma.
Giờ phút này, bóng người mơ hồ ngồi ghế chủ tọa mở miệng, giọng nói lạnh nhạt khiến Thần Tử các phương đều ngậm miệng, trở nên đàng hoàng hẳn.
Có vẻ chúng Thần Tử cực kỳ kính sợ người này, không ai dám lỗ mãng.
Thái Dương Thần Tử hơi hơi cúi đầu, nói:
- Nhân tộc Cổ Trần này có danh là hung nhân, ta không cẩn thận mắc mưu mới bại dưới tay hắn.
Lần này ta mời mọi người đến đây chính là để đối phó hắn. Thần Ma, mọi người chia nhau, ta chỉ cần một cánh tay Thần Ma.
Thái Dương Thần Tử gọn gàng dứt khoát, nói ra những lời này là vì muốn lấy lại danh dự, hắn mời Thần Tử của các đại Thần Tộc tới liên hợp chém giết Cổ Trần.
Bởi vì hắn đã bại, lòng dạ dũng khí mất sạch, hắn không dám đối mặt Cổ Trần một mình, nên mới triệu tập Thần Tử các Thần Tộc khác đến thương nghị.
- Không cần phải nói, giết một Nhân tộc thôi, một mình Lôi Trạch ta là đủ.
Lôi Trạch, Thần Tử của Lôi tộc dứt khoát nói thẳng.
Hắn kiêu ngạo vô cùng, càng phách liệt vô song, cứ nghĩ sức mạnh của một mình hắn đủ để trấn sát Cổ Trần, một tên Nhân tộc thôi mà, được bao nhiêu khả năng chứ?
Lôi Trạch hơi khinh thường nhìn Thái Dương Thần Tử, cái tên này đúng là càng ngày càng kém, ngay cả một sâu kiến Nhân tộc cũng đánh không lại, thật sự quá mất mặt.
- Ngươi...
Thái Dương Thần Tử tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không bão nổi.
Hắn xoay chuyển ánh mắt, lộ ra nét cười lạnh lùng, đi đi, đi chịu chết đi, để ngươi nếm thử tư vị thảm bại là như thế nào.
Thật vừa vặn, Cổ Trần kia nắm giữ sức mạnh Thiên Phạt, để Lôi Trạch này tới đánh rồi bị giết là hay nhất.
Thái Dương Thần Tử âm thầm cười khinh, dám trách ta, lừa chết ngươi!
- Tụ họp mất công, một mình bản Thần Tử là đủ.
Lôi Trạch nói xong, kiêu ngạo đứng dậy, hắn lái một tia chớp rời khỏi Thần Điện, biến mất ngay trước mắt mọi người, khiến rất nhiều người không hài lòng.
- Trời... Điện hạ, Lôi Trạch này quá càn rỡ!
Thái Dương Thần Tử nổi giận đùng đùng nói.
Nơi chủ vị, bóng người mơ hồ khoát tay, hắn nhẹ giọng nói:
- Không cần để ý tới hắn, cứ mặc hắn tùy ý đi, còn Cổ Trần kia... bản tôn thật muốn gặp cái tên hung nhân của Nhân tộc này một lần.
Không ngờ Đông Cực châu lại sinh ra một Nhân tộc như thế, khác hẳn với Nhân tộc ở Trung Thiên vực chúng ta, quả khiến người khác phải kinh ngạc.
Bóng người thần bí đó lẩm bẩm, trong giọng nói tỏ ra kinh ngạc, dường như không thể ngờ Nhân tộc lại có thể sinh ra một bậc thiên kiêu thế này.
Hắn khá là hứng thú về Cổ Trần, muốn đích thân gặp một lần, lời này rơi vào trong tai Thái Dương Thần Tử khiến y vui sướng vạn phần.
Có vị này đi, Cổ Trần chết chắc.
- Cổ Trần, phải chết!
Một vị Thần Tử khác mở miệng, có điều hắn lại nói:
- Nhưng thần vật và Thần Ma phải chia làm sao đây? Tốt nhất là mọi người nên nói cho rõ trước.
- Đúng vậy, ta muốn thần vật, không cần Thần Ma.
Có Thần Tử mở miệng, khí tức hắn lạnh thấu xương, người đó biểu đạt ý của mình, không cần Thần Ma, chỉ muốn thần vật.
- Không được, thần vật là của ta.
Hiện trường lập tức có người phản đối, bắt đầu tranh chấp, cả đám đều tỏ ra giận dữ, đều không muốn buông tha thần vật, còn Thần Ma thì chẳng ai muốn tranh.
Bởi vì Thần Ma là một nhân tố không ổn định, rất nguy hiểm, sơ sẩy một cái là phải dâng mạng lên như chơi.
- Yên lặng!
Thấy đông đảo Thần Tử trong đại điện tranh chấp, người chủ vị mở miệng, hiện trường yên lặng ngay lập tức.
- Quang Chi Tử nói không sai, Thái Dương Thần Tử, ngươi mời chúng ta đến đây là để chứng kiến sự nhục nhã của ngươi khi bị một Nhân tộc đánh bại sao?
Khí tức hắc ám tràn ngập, khủng bố dọa người.
Trong bóng tối có một kẻ đang ẩn thân, dường như ngay cả bản thân hắn cũng chính là hắc ám.
Vị này là Hắc Ám Chi Tử, đến từ Hắc Ám Thần tộc, hắn và Quang Chi Tử trước giờ không hợp nhau, nhưng lúc này lại đứng chung một trận tuyến, tỏ ra tức giận với Thái Dương Thần Tử.
Bởi vì hắn bại bởi một cái Nhân tộc, hơn nữa còn phải trốn về, quá mất mặt Thần tộc.
Hắc Ám Chi Tử cười lạnh nói:
- Ngươi đường đường là một Thần Tử, lại bị một Nhân tộc đê tiện đánh bại, thậm chí phải đào tẩu, sao ngươi không tìm một vách đá đập đầu chết cho xong?
- Cho dù các ngươi có mạnh tới đâu cũng sẽ thảm bại thôi, thậm chí còn thảm hại hơn cả ta.
Thái Dương Thần Tử nổi giận, nhìn cả đám Thần Tử đều đang trách móc mình, trong lòng không sao bình tĩnh nổi.
Đều tại Cổ Trần! Là do tên khốn đó hại hắn thê thảm thế này, giờ thì hay rồi, Thần Tử các tộc khác đều trách móc hắn.
- Được rồi, giờ đang thảo luận phải giải quyết cái tên Nhân tộc Cổ Trần đó thế nào, sau đó đoạt lại thần vật và Thần Ma.
Giờ phút này, bóng người mơ hồ ngồi ghế chủ tọa mở miệng, giọng nói lạnh nhạt khiến Thần Tử các phương đều ngậm miệng, trở nên đàng hoàng hẳn.
Có vẻ chúng Thần Tử cực kỳ kính sợ người này, không ai dám lỗ mãng.
Thái Dương Thần Tử hơi hơi cúi đầu, nói:
- Nhân tộc Cổ Trần này có danh là hung nhân, ta không cẩn thận mắc mưu mới bại dưới tay hắn.
Lần này ta mời mọi người đến đây chính là để đối phó hắn. Thần Ma, mọi người chia nhau, ta chỉ cần một cánh tay Thần Ma.
Thái Dương Thần Tử gọn gàng dứt khoát, nói ra những lời này là vì muốn lấy lại danh dự, hắn mời Thần Tử của các đại Thần Tộc tới liên hợp chém giết Cổ Trần.
Bởi vì hắn đã bại, lòng dạ dũng khí mất sạch, hắn không dám đối mặt Cổ Trần một mình, nên mới triệu tập Thần Tử các Thần Tộc khác đến thương nghị.
- Không cần phải nói, giết một Nhân tộc thôi, một mình Lôi Trạch ta là đủ.
Lôi Trạch, Thần Tử của Lôi tộc dứt khoát nói thẳng.
Hắn kiêu ngạo vô cùng, càng phách liệt vô song, cứ nghĩ sức mạnh của một mình hắn đủ để trấn sát Cổ Trần, một tên Nhân tộc thôi mà, được bao nhiêu khả năng chứ?
Lôi Trạch hơi khinh thường nhìn Thái Dương Thần Tử, cái tên này đúng là càng ngày càng kém, ngay cả một sâu kiến Nhân tộc cũng đánh không lại, thật sự quá mất mặt.
- Ngươi...
Thái Dương Thần Tử tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không bão nổi.
Hắn xoay chuyển ánh mắt, lộ ra nét cười lạnh lùng, đi đi, đi chịu chết đi, để ngươi nếm thử tư vị thảm bại là như thế nào.
Thật vừa vặn, Cổ Trần kia nắm giữ sức mạnh Thiên Phạt, để Lôi Trạch này tới đánh rồi bị giết là hay nhất.
Thái Dương Thần Tử âm thầm cười khinh, dám trách ta, lừa chết ngươi!
- Tụ họp mất công, một mình bản Thần Tử là đủ.
Lôi Trạch nói xong, kiêu ngạo đứng dậy, hắn lái một tia chớp rời khỏi Thần Điện, biến mất ngay trước mắt mọi người, khiến rất nhiều người không hài lòng.
- Trời... Điện hạ, Lôi Trạch này quá càn rỡ!
Thái Dương Thần Tử nổi giận đùng đùng nói.
Nơi chủ vị, bóng người mơ hồ khoát tay, hắn nhẹ giọng nói:
- Không cần để ý tới hắn, cứ mặc hắn tùy ý đi, còn Cổ Trần kia... bản tôn thật muốn gặp cái tên hung nhân của Nhân tộc này một lần.
Không ngờ Đông Cực châu lại sinh ra một Nhân tộc như thế, khác hẳn với Nhân tộc ở Trung Thiên vực chúng ta, quả khiến người khác phải kinh ngạc.
Bóng người thần bí đó lẩm bẩm, trong giọng nói tỏ ra kinh ngạc, dường như không thể ngờ Nhân tộc lại có thể sinh ra một bậc thiên kiêu thế này.
Hắn khá là hứng thú về Cổ Trần, muốn đích thân gặp một lần, lời này rơi vào trong tai Thái Dương Thần Tử khiến y vui sướng vạn phần.
Có vị này đi, Cổ Trần chết chắc.
- Cổ Trần, phải chết!
Một vị Thần Tử khác mở miệng, có điều hắn lại nói:
- Nhưng thần vật và Thần Ma phải chia làm sao đây? Tốt nhất là mọi người nên nói cho rõ trước.
- Đúng vậy, ta muốn thần vật, không cần Thần Ma.
Có Thần Tử mở miệng, khí tức hắn lạnh thấu xương, người đó biểu đạt ý của mình, không cần Thần Ma, chỉ muốn thần vật.
- Không được, thần vật là của ta.
Hiện trường lập tức có người phản đối, bắt đầu tranh chấp, cả đám đều tỏ ra giận dữ, đều không muốn buông tha thần vật, còn Thần Ma thì chẳng ai muốn tranh.
Bởi vì Thần Ma là một nhân tố không ổn định, rất nguy hiểm, sơ sẩy một cái là phải dâng mạng lên như chơi.
- Yên lặng!
Thấy đông đảo Thần Tử trong đại điện tranh chấp, người chủ vị mở miệng, hiện trường yên lặng ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.