Chương 1224:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Cổ Trần thở dài một tiếng, thầm nói:
- Vốn dĩ định giết hết đám các ngươi cho gọn, thôi được, các ngươi đã hợp tác như thế, ta cũng xả lòng từ bi thả các ngươi một lần.
Hô!
Đông đảo Thánh Tử, Thánh Nữ còn chưa kịp phản ứng đã bị một cỗ lực lượng vung ra khỏi tế đàn, tiếp theo bị một vết nứt không gian nuốt vào, biến mất không thấy gì nữa.
Long Hoàng ở phía sau nhìn thấy rất rõ ràng, hắn giận dữ hét:
- Cổ Trần, ngươi không giết thì để cho bản hoàng ăn! Đồ chó má! Ngươi cướp đồ của bản hoàng, còn thả cừu địch của bản hoàng!
Rốt cuộc Long Hoàng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, số Thánh Tử, Thánh Nữ, Thần Tử được Cổ Trần thả về nhất định sẽ mang nguy cơ khủng khiếp đến cho Long tộc.
Đối với chuyện đó, Cổ Trần chỉ biết thương mà chẳng giúp được gì, dù sao ngươi cũng sắp chết, quan tâm tới cừu địch làm chi?
- Không sao đâu, dầu gì ngươi cũng sắp chết, bọn họ có trả thù cũng là trả thù Long tộc, không phải trả thù ngươi, chớ lo nữa!
Thanh âm đạm mạc của Cổ Trần truyền vào trong tai Long Hoàng, khiến hắn run lên, có dự cảm chẳng lành, nhưng vì đang quá mức tức giận nên cũng không để ý mấy.
- Bản hòang phải xé xác ngươi!
Long Hoàng tức đến độ sắp hộc máu.
Vì sao tốc độ của Cổ Trần lại nhanh như vậy, cứ như cá gặp nước ở chỗ này, hiển nhiên là vì hắn đã nắm giữ Không Gian áo nghĩa.
- Ê, Hắc Ám Thần Tử, chỉ còn lại mình ngươi, ngươi chọn sao đây?
Cổ Trần nhìn về phía tế đàn, chỉ còn một mình Hắc Ám Thần Tử không chịu giao bảo bối ra.
Thân thể Hắc Ám Thần Tử co rúm lại, hắn vội vàng nói:
- Đừng hiểu lầm, ta là muốn hỏi, vì sao nàng không giao?
Nói xong hắn chỉ về phía trung tâm tế đàn, nơi đó có một thiếu nữ Nhân Thần hỗn huyết vẫn ngồi yên không động đậy nãy giờ.
Cổ Trần nhìn nàng một cái, hừ nói:
- Ngươi có thể so sánh với nàng sao? Trong cơ thể nàng chảy xuôi huyết mạch Nhân tộc ta, ngươi cứ nói đi?
Câu trả lời của Cổ Trần khiến Hắc Ám Thần Tử hiểu ra, trong cơ thể người ta chảy huyết mạch Nhân tộc, sao có thể so sánh?
Huống hồ người ta còn là một cô nương, ngươi cũng dám mặt dày phân bì?
- Cho!
Hắc Ám Thần Tử đen mặt ném hết gia sản của mình lên trên tế đàn, dù sao đồ tốt thật sự hắn cũng chẳng để ở bên trong túi trữ vật.
Dĩ nhiên là Cổ Trần biết chuyện ấy, nhưng cũng không vạch trần làm gì, có thể lừa một ít đồ tốt của đám người này đã khá lắm rồi, dù sao hắn cũng không muốn giết sạch bọn họ.
Bởi vì Cổ Trần đã có ý thức bắt đầu tìm kiếm minh hữu, không thể gây thù hằn khắp nơi, nhưng cũng không thể tuỳ tiện thả bọn hắn thoát.
Cho nên hắn mới nảy sinh chủ ý đó.
- Cha chả, ngươi giàu có quá ha.
Cổ Trần ngưng mắt nhìn gia sản của Hắc Ám Thần Tử, thiếu chút nữa không kìm chế được giết chết đối phương, độc chiếm gia sản người ta.
- Được rồi, ngươi đi đi.
Chọn lựa thứ mình muốn xong, Cổ Trần ném lại những thứ còn thừa cho hắn, đang muốn xé mở không gian ném hắn vào thì...
- Chờ một chút!
Hắc Ám Thần Tử hô lên
Cổ Trần dừng lại, kinh ngạc nhìn hắn hỏi:
- Ngươi còn việc gì sao? Chẳng lẽ lại không muốn đi, hay muốn theo Long Hoàng phía sau bàn luận nhân sinh?
Hắc Ám Thần Tử im lặng một hồi, sau đó cười khổ hỏi:
- Không phải, ta chỉ muốn hỏi ngươi không sợ chúng ta trở về tìm người trả thù ngươi?
- A?
Cổ Trần nghe thế, hai mắt sáng lên, cười nói:
- Ý tưởng này rất được, hoan nghênh các ngươi tìm tới ta, tốt nhất tìm những kẻ cường đại, của cải dồi dào một chút.
- Có ý gì?
Hắc Ám Thần Tử sửng sốt, sau đó nghiêm túc hẳn lên. Cổ Trần đây là công khai nói cho hắn biết, có thể tìm người tới trả thù, nhưng phải làm tốt chuẩn bị.
- Cái kia... ta nói giỡn.
Hắc Ám Thần Tử xấu hổ cười một tiếng.
Cổ Trần lắc đầu:
- Đừng nói nhảm, ngươi đi đi.
Hô!
Cổ Trần nói xong phất tay cuốn một cái, Hắc Ám Thần Tử không có chút sức phản kháng nào, bị ném thẳng vào trong vết nứt không gian.
Trong nháy mắt, hắn biến mất không còn tăm hơi.
Nơi này chỉ còn lại Cổ Trần, Mỹ Đỗ Toa, cả thiếu nữ quái dị phía trên tế đàn kia nữa.
- Tạm ổn rồi.
Cổ Trần như có điều suy nghĩ, hắn quay đầu nhìn Long Hoàng đang đuổi giết không tha, trong mắt lộ ra nét lạnh lùng.
- Mỹ Đỗ Toa, chuẩn bị giết Long Hoàng.
Vừa dứt lời, Cổ Trần ngừng lại ngay lập tức.
Bạch!
Long Hoàng đang chăm chỉ đuổi giết kinh ngạc phát hiện, Cổ Trần trước mắt đã ngừng lại, còn cười híp mắt nhìn mình, khiến trong lòng hắn cảm thấy bất an lạ lùng.
- Vốn dĩ định giết hết đám các ngươi cho gọn, thôi được, các ngươi đã hợp tác như thế, ta cũng xả lòng từ bi thả các ngươi một lần.
Hô!
Đông đảo Thánh Tử, Thánh Nữ còn chưa kịp phản ứng đã bị một cỗ lực lượng vung ra khỏi tế đàn, tiếp theo bị một vết nứt không gian nuốt vào, biến mất không thấy gì nữa.
Long Hoàng ở phía sau nhìn thấy rất rõ ràng, hắn giận dữ hét:
- Cổ Trần, ngươi không giết thì để cho bản hoàng ăn! Đồ chó má! Ngươi cướp đồ của bản hoàng, còn thả cừu địch của bản hoàng!
Rốt cuộc Long Hoàng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, số Thánh Tử, Thánh Nữ, Thần Tử được Cổ Trần thả về nhất định sẽ mang nguy cơ khủng khiếp đến cho Long tộc.
Đối với chuyện đó, Cổ Trần chỉ biết thương mà chẳng giúp được gì, dù sao ngươi cũng sắp chết, quan tâm tới cừu địch làm chi?
- Không sao đâu, dầu gì ngươi cũng sắp chết, bọn họ có trả thù cũng là trả thù Long tộc, không phải trả thù ngươi, chớ lo nữa!
Thanh âm đạm mạc của Cổ Trần truyền vào trong tai Long Hoàng, khiến hắn run lên, có dự cảm chẳng lành, nhưng vì đang quá mức tức giận nên cũng không để ý mấy.
- Bản hòang phải xé xác ngươi!
Long Hoàng tức đến độ sắp hộc máu.
Vì sao tốc độ của Cổ Trần lại nhanh như vậy, cứ như cá gặp nước ở chỗ này, hiển nhiên là vì hắn đã nắm giữ Không Gian áo nghĩa.
- Ê, Hắc Ám Thần Tử, chỉ còn lại mình ngươi, ngươi chọn sao đây?
Cổ Trần nhìn về phía tế đàn, chỉ còn một mình Hắc Ám Thần Tử không chịu giao bảo bối ra.
Thân thể Hắc Ám Thần Tử co rúm lại, hắn vội vàng nói:
- Đừng hiểu lầm, ta là muốn hỏi, vì sao nàng không giao?
Nói xong hắn chỉ về phía trung tâm tế đàn, nơi đó có một thiếu nữ Nhân Thần hỗn huyết vẫn ngồi yên không động đậy nãy giờ.
Cổ Trần nhìn nàng một cái, hừ nói:
- Ngươi có thể so sánh với nàng sao? Trong cơ thể nàng chảy xuôi huyết mạch Nhân tộc ta, ngươi cứ nói đi?
Câu trả lời của Cổ Trần khiến Hắc Ám Thần Tử hiểu ra, trong cơ thể người ta chảy huyết mạch Nhân tộc, sao có thể so sánh?
Huống hồ người ta còn là một cô nương, ngươi cũng dám mặt dày phân bì?
- Cho!
Hắc Ám Thần Tử đen mặt ném hết gia sản của mình lên trên tế đàn, dù sao đồ tốt thật sự hắn cũng chẳng để ở bên trong túi trữ vật.
Dĩ nhiên là Cổ Trần biết chuyện ấy, nhưng cũng không vạch trần làm gì, có thể lừa một ít đồ tốt của đám người này đã khá lắm rồi, dù sao hắn cũng không muốn giết sạch bọn họ.
Bởi vì Cổ Trần đã có ý thức bắt đầu tìm kiếm minh hữu, không thể gây thù hằn khắp nơi, nhưng cũng không thể tuỳ tiện thả bọn hắn thoát.
Cho nên hắn mới nảy sinh chủ ý đó.
- Cha chả, ngươi giàu có quá ha.
Cổ Trần ngưng mắt nhìn gia sản của Hắc Ám Thần Tử, thiếu chút nữa không kìm chế được giết chết đối phương, độc chiếm gia sản người ta.
- Được rồi, ngươi đi đi.
Chọn lựa thứ mình muốn xong, Cổ Trần ném lại những thứ còn thừa cho hắn, đang muốn xé mở không gian ném hắn vào thì...
- Chờ một chút!
Hắc Ám Thần Tử hô lên
Cổ Trần dừng lại, kinh ngạc nhìn hắn hỏi:
- Ngươi còn việc gì sao? Chẳng lẽ lại không muốn đi, hay muốn theo Long Hoàng phía sau bàn luận nhân sinh?
Hắc Ám Thần Tử im lặng một hồi, sau đó cười khổ hỏi:
- Không phải, ta chỉ muốn hỏi ngươi không sợ chúng ta trở về tìm người trả thù ngươi?
- A?
Cổ Trần nghe thế, hai mắt sáng lên, cười nói:
- Ý tưởng này rất được, hoan nghênh các ngươi tìm tới ta, tốt nhất tìm những kẻ cường đại, của cải dồi dào một chút.
- Có ý gì?
Hắc Ám Thần Tử sửng sốt, sau đó nghiêm túc hẳn lên. Cổ Trần đây là công khai nói cho hắn biết, có thể tìm người tới trả thù, nhưng phải làm tốt chuẩn bị.
- Cái kia... ta nói giỡn.
Hắc Ám Thần Tử xấu hổ cười một tiếng.
Cổ Trần lắc đầu:
- Đừng nói nhảm, ngươi đi đi.
Hô!
Cổ Trần nói xong phất tay cuốn một cái, Hắc Ám Thần Tử không có chút sức phản kháng nào, bị ném thẳng vào trong vết nứt không gian.
Trong nháy mắt, hắn biến mất không còn tăm hơi.
Nơi này chỉ còn lại Cổ Trần, Mỹ Đỗ Toa, cả thiếu nữ quái dị phía trên tế đàn kia nữa.
- Tạm ổn rồi.
Cổ Trần như có điều suy nghĩ, hắn quay đầu nhìn Long Hoàng đang đuổi giết không tha, trong mắt lộ ra nét lạnh lùng.
- Mỹ Đỗ Toa, chuẩn bị giết Long Hoàng.
Vừa dứt lời, Cổ Trần ngừng lại ngay lập tức.
Bạch!
Long Hoàng đang chăm chỉ đuổi giết kinh ngạc phát hiện, Cổ Trần trước mắt đã ngừng lại, còn cười híp mắt nhìn mình, khiến trong lòng hắn cảm thấy bất an lạ lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.