Chương 1265:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Cổ Trần và Long Uyên biến sắc mặt, có chút hoảng sợ. Lúc nãy hai người đối phó với một bóng đen thôi đã chật vật lắm rồi, còn suýt phải bỏ mạng, bây giờ lại tới một đoàn, ắt hẳn bóng đen kia đã đi gọi đồng loại tới bao vây ba người.
- Nhân Hoàng đừng quan tâm chúng ta, ngài đi mau!
Câu Trần lên tiếng giục.
Long Uyên cũng khẩn trương:
- Nhân Hoàng đi mau, đừng để ý bọn ta là gì!
- Câm miệng!
Cổ Trần quát lớn một tiếng, mắng tiếp:
- Để bồi dưỡng các ngươi ta phải tốn bao nhiêu công sức, trong lòng các ngươi không rõ sao? Mới chút chuyện nhỏ đã muốn chết muốn sống, nói ra không sợ mất mặt à? Sau này biết làm thế nào để mở rộng lãnh thổ vì bộ lạc, vì Nhân tộc? Rồi thành lập cơ nghiệp bất hủ kiểu gì?
Cổ Trần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng, mắng đến mức hai thuộc hạ thấy xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Đúng vậy, vì bồi dưỡng bọn họ, Cổ Trần đã hao phí rất nhiều tâm huyết, tận tâm tận lực. Bây giờ mới gặp phiền phức nhỏ đã đòi phó mặc buông xuôi, sao Cổ Trần không giận cho được?
Các ngươi chết rồi, ta lại phải kiếm thủ hạ khác bồi dưỡng, có mà ngu! Trước giờ Cổ Trần ta không làm chuyện mua bán lỗ vốn thế!
- Ăn đi, chữa trị vết thương, theo ta chém giết những bóng đen này!
Cổ Trần hừ lạnh, lật tay tách ra hai tia thần huyết bắn vào cơ thể Câu Trần cùng Long Uyên, hắn dùng thần huyết để khôi phục thương thế và tu vi của bọn họ.
Điều này xa xỉ đến cỡ nào chứ, nhưng trong tình huống thế này, chỉ có dùng thần huyết mới khôi phục nhanh được, hai đạo thần huyết mảnh như hai sợi tóc tơ đủ để khôi phục trạng thái đỉnh phong cho bọn họ.
Đối với cơ thể tràn ngập thần huyết như Cổ Trần thì đó chỉ là mưa bụi, nên hắn không đau lòng tí nào, hiện tại hắn chỉ muốn mau chóng đánh bay đám bóng đen này để trút giận.
- Đa tạ ngô hoàng ban ơn!
Câu Trần, Long Uyên hấp thu thần huyết, thương thế trên người được chữa khỏi rất nhanh. Tu vi, lực lượng bị hao hụt trước đó đều khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều, bộc phát khí tức cường đại.
Oanh!
Toàn thân Câu Trần bốc lên Thiên Phạt Lôi Quang, khí tức càng bạo liệt, lôi đình gần như lấp kín hai mắt hắn.
Long Uyên cũng không kém, từng đạo khí lưu kinh khủng bao bọc cơ thể hắn, ánh mắt lạnh thấu xương, hắn nhìn chằm chằm vào vô số chấm đỏ trong hắc vụ, sau đó nhe răng cười.
- Cút ra đây! Cái thứ chỉ biết nấp trong bóng tối!
Cổ Trần thét dài, toàn thân bộc phát ra một cỗ ánh chớp năm màu, ầm ầm bao phủ tất cả, trong nháy mắt đánh tan hắc vụ cuồn cuộn.
- Tê...
- Rống!
Bên trong hắc vụ truyền đến tiếng gào rú liên tục rất đau đớn, có vẻ một tên đã bị Ngũ Sắc Thiên Phạt bổ trúng, cả người bốc khói xì xì.
Cả đám đều mang hình dạng loài người, nhưng lại có rất nhiều miệng, thành ra nhìn thực cổ quái.
- Rống!
Bọn chúng rống to, vô số bóng đen giương nanh múa vuốt giết tới, nhiều đến nỗi sắp che lấp ba người Cổ Trần.
Thấy như thế, Cổ Trần, Câu Trần, Long Uyên thần sắc lẫm liệt, mỗi người ngưng tụ lực lượng tu vi, chuẩn bị bạo phát.
- Giết!
Cổ Trần quát lớn, dẫn đầu đánh ra một quyền, hàng vạn lôi quang nổ tung, ầm ầm bao phủ chung quanh, nuốt chửng mười bóng đen quái dị.
Chỉ trong tích tắc, số bị đánh trúng bốc cháy dữ dội, lập tức biến mất không còn tăm tích, hiển nhiên đã bị Thiên Phạt Chi lực chôn vùi.
- Đi chết đi!
Trong tâm Câu Trần bùng lên một ngọn lửa, đột nhiên bộc phát, Lôi Phạt cuồn cuộn cuốn qua, hắn vung Lôi Thương lên chém giết hàng loạt bóng đen.
Bành!
Một bên khác, Long Uyên bộc phát sức mạnh, một cây Bán Thánh binh múa khắp nơi, chém nát vô số bóng đen.
Vừa giao thủ được một lát, cả ba lập tức phát hiện, những bóng đen này yếu hơn nhiều bóng đen vừa gặp ban nãy.
- Những bóng đen này... thật kỳ quái.
Cổ Trần liên tục giết mấy chục mạng, bỗng nhiên phát giác ra chỗ không ổn.
Bọn chúng... không có linh hồn?
Phát hiện này khiến Cổ Trần kinh ngạc không thôi, không có linh hồn thì sao tồn tại được?
- Hỗn Độn Bát Cấm, phong!
Sau một khắc, Cổ Trần đưa tay vồ một cái, một luồng sáng mơ hồ tuôn ra, khống chế bóng đen kia.
Kiểm tra một hồi, Cổ Trần kinh dị phát hiện quả nhiên nó không có linh hồn ý thức, giống như những con rối chỉ biết nghe lệnh giết hại.
“Cẩn thận, số bóng đen này chỉ là con rối, rất có thể kẻ điều khiển đang ở chung quanh.”
Cổ Trần truyền âm nhắc nhở Câu Trần và Long Uyên, để bọn họ đề cao cảnh giác.
Cả ba tiếp tục chém giết không nương tay, nhưng số lượng bóng đen quá nhiều, như thể giết mãi cũng không hết.
Trong bóng tối, vô số bóng đen quỷ dị gào rú nhào tới giết ba người.
- Nhân Hoàng đừng quan tâm chúng ta, ngài đi mau!
Câu Trần lên tiếng giục.
Long Uyên cũng khẩn trương:
- Nhân Hoàng đi mau, đừng để ý bọn ta là gì!
- Câm miệng!
Cổ Trần quát lớn một tiếng, mắng tiếp:
- Để bồi dưỡng các ngươi ta phải tốn bao nhiêu công sức, trong lòng các ngươi không rõ sao? Mới chút chuyện nhỏ đã muốn chết muốn sống, nói ra không sợ mất mặt à? Sau này biết làm thế nào để mở rộng lãnh thổ vì bộ lạc, vì Nhân tộc? Rồi thành lập cơ nghiệp bất hủ kiểu gì?
Cổ Trần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng, mắng đến mức hai thuộc hạ thấy xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Đúng vậy, vì bồi dưỡng bọn họ, Cổ Trần đã hao phí rất nhiều tâm huyết, tận tâm tận lực. Bây giờ mới gặp phiền phức nhỏ đã đòi phó mặc buông xuôi, sao Cổ Trần không giận cho được?
Các ngươi chết rồi, ta lại phải kiếm thủ hạ khác bồi dưỡng, có mà ngu! Trước giờ Cổ Trần ta không làm chuyện mua bán lỗ vốn thế!
- Ăn đi, chữa trị vết thương, theo ta chém giết những bóng đen này!
Cổ Trần hừ lạnh, lật tay tách ra hai tia thần huyết bắn vào cơ thể Câu Trần cùng Long Uyên, hắn dùng thần huyết để khôi phục thương thế và tu vi của bọn họ.
Điều này xa xỉ đến cỡ nào chứ, nhưng trong tình huống thế này, chỉ có dùng thần huyết mới khôi phục nhanh được, hai đạo thần huyết mảnh như hai sợi tóc tơ đủ để khôi phục trạng thái đỉnh phong cho bọn họ.
Đối với cơ thể tràn ngập thần huyết như Cổ Trần thì đó chỉ là mưa bụi, nên hắn không đau lòng tí nào, hiện tại hắn chỉ muốn mau chóng đánh bay đám bóng đen này để trút giận.
- Đa tạ ngô hoàng ban ơn!
Câu Trần, Long Uyên hấp thu thần huyết, thương thế trên người được chữa khỏi rất nhanh. Tu vi, lực lượng bị hao hụt trước đó đều khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều, bộc phát khí tức cường đại.
Oanh!
Toàn thân Câu Trần bốc lên Thiên Phạt Lôi Quang, khí tức càng bạo liệt, lôi đình gần như lấp kín hai mắt hắn.
Long Uyên cũng không kém, từng đạo khí lưu kinh khủng bao bọc cơ thể hắn, ánh mắt lạnh thấu xương, hắn nhìn chằm chằm vào vô số chấm đỏ trong hắc vụ, sau đó nhe răng cười.
- Cút ra đây! Cái thứ chỉ biết nấp trong bóng tối!
Cổ Trần thét dài, toàn thân bộc phát ra một cỗ ánh chớp năm màu, ầm ầm bao phủ tất cả, trong nháy mắt đánh tan hắc vụ cuồn cuộn.
- Tê...
- Rống!
Bên trong hắc vụ truyền đến tiếng gào rú liên tục rất đau đớn, có vẻ một tên đã bị Ngũ Sắc Thiên Phạt bổ trúng, cả người bốc khói xì xì.
Cả đám đều mang hình dạng loài người, nhưng lại có rất nhiều miệng, thành ra nhìn thực cổ quái.
- Rống!
Bọn chúng rống to, vô số bóng đen giương nanh múa vuốt giết tới, nhiều đến nỗi sắp che lấp ba người Cổ Trần.
Thấy như thế, Cổ Trần, Câu Trần, Long Uyên thần sắc lẫm liệt, mỗi người ngưng tụ lực lượng tu vi, chuẩn bị bạo phát.
- Giết!
Cổ Trần quát lớn, dẫn đầu đánh ra một quyền, hàng vạn lôi quang nổ tung, ầm ầm bao phủ chung quanh, nuốt chửng mười bóng đen quái dị.
Chỉ trong tích tắc, số bị đánh trúng bốc cháy dữ dội, lập tức biến mất không còn tăm tích, hiển nhiên đã bị Thiên Phạt Chi lực chôn vùi.
- Đi chết đi!
Trong tâm Câu Trần bùng lên một ngọn lửa, đột nhiên bộc phát, Lôi Phạt cuồn cuộn cuốn qua, hắn vung Lôi Thương lên chém giết hàng loạt bóng đen.
Bành!
Một bên khác, Long Uyên bộc phát sức mạnh, một cây Bán Thánh binh múa khắp nơi, chém nát vô số bóng đen.
Vừa giao thủ được một lát, cả ba lập tức phát hiện, những bóng đen này yếu hơn nhiều bóng đen vừa gặp ban nãy.
- Những bóng đen này... thật kỳ quái.
Cổ Trần liên tục giết mấy chục mạng, bỗng nhiên phát giác ra chỗ không ổn.
Bọn chúng... không có linh hồn?
Phát hiện này khiến Cổ Trần kinh ngạc không thôi, không có linh hồn thì sao tồn tại được?
- Hỗn Độn Bát Cấm, phong!
Sau một khắc, Cổ Trần đưa tay vồ một cái, một luồng sáng mơ hồ tuôn ra, khống chế bóng đen kia.
Kiểm tra một hồi, Cổ Trần kinh dị phát hiện quả nhiên nó không có linh hồn ý thức, giống như những con rối chỉ biết nghe lệnh giết hại.
“Cẩn thận, số bóng đen này chỉ là con rối, rất có thể kẻ điều khiển đang ở chung quanh.”
Cổ Trần truyền âm nhắc nhở Câu Trần và Long Uyên, để bọn họ đề cao cảnh giác.
Cả ba tiếp tục chém giết không nương tay, nhưng số lượng bóng đen quá nhiều, như thể giết mãi cũng không hết.
Trong bóng tối, vô số bóng đen quỷ dị gào rú nhào tới giết ba người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.