Chương 1276:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Cổ Trần cau mày chà lau vết máu bên miệng, hắn phát giác trong máu có chút màu đen, khiến tim hắn run lên.
- Đây là...
Hắn giật mình, cảm giác thân thể có một loại tự kháng cự nào đó, có vẻ nó không chấp nhận tu luyện loại Thần thuật này.
Dường như sau khi tu luyện hắn sẽ biến thành Thần Thi trước mắt, hoàn toàn mất đi bản chất ban đầu, tương đương với việc từ bỏ cấu tạo thân thể hiện tại, trở nên y hệt Thần Thi.
- Thần thuật này có độc sao?
Cổ Trần bó tay rồi.
Hắn dở khóc dở cười, cao hứng hụt một trận. Hắn vốn tưởng đã nắm giữ được một loại Thần thuật, còn thiếu chút nữa là lĩnh ngộ ra, đáng tiếc cuối cùng bị phản phệ.
Sự kháng cự đến từ thể phách Cổ Trần, giống như nó không tình nguyện cải biến trở thành một loại thể phách như Thần Thi.
Nghĩ thông suốt được chuyện đó, Cổ Trần cũng không rối rắm nữa.
Hắn nhìn Thần Thi một hồi, sau đó đánh ra từng đạo khắc văn khóa chặt nó lại để đề phòng tình huống bất ngờ, tiếp tục thi triển Linh Hồn bí pháp kiểm tra tiếp mấy lượt mới chịu yên tâm.
Bên trong Thần Thi đã hoàn toàn không còn uy hiếp, linh trí đã bị mài mòn biến mất, không còn bất cứ nguy cơ tiềm ẩn nào.
Làm xong những chuyện đó, Cổ Trần mới yên tâm trấn áp Thần Thi ở trên tế đàn, còn bản thân thì nhảy ra khỏi tế đàn.
Oanh!
Chỉ thấy tế đàn chấn động kịch liệt, phát sáng rực rỡ rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, nó bay đến trôi nổi trong lòng bàn tay Cổ Trần.
Thanh Đồng tế đàn này thật hữu dụng.
Cổ Trần hài lòng nhìn Thần Thi bị khóa chặt phía trên tế đàn, có thể nói, thu hoạch lần này khiến hắn rất vui vẻ, đúng là đại cơ duyên.
- Cần phải trở về.
Cổ Trần lầm bầm, hắn muốn mau chóng rời khỏi chỗ này, bởi vì hắn luôn cảm thấy nơi này còn ẩn giấu những thứ khác.
Ánh mắt Cổ Trần trở nên sâu thẳm, hắn quét mắt nhìn vào bóng đêm vô tận phía trước, như có điều suy nghĩ mà xoay người nhảy lên, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Hô!
Hắn vừa đi, một làn gió lạnh lẽo chợt thổi tới, cuốn sạch xương cốt cùng bụi đất lên cao rồi biến mất hoàn toàn vào bóng đêm.
Núi hài cốt ở đây trước kia đã đi đâu mất, chỉ còn một vùng đất trơ trọi, mơ hồ có thể thấy được số lượng lớn hài cốt chôn ở dưới đất.
Bạch!
Trong bóng tối sáng lên hai đốm đỏ, phía dưới vực sâu vô tận truyền đến tiếng hít thở đáng sợ, cứ mỗi đợt hít thở là lại có gió lạnh cuồn cuộn thổi tới.
Hai đốm đỏ kia đang nhìn chằm chằm Cổ Trần rời khỏi vực sâu.
Sưu!
Lúc này, Cổ Trần bay ra khỏi Thiên Uyên, vừa đáp xuống đất hắn liền cúi người nhìn phía dưới, ánh mắt lộ ra nghi hoặc, rõ ràng lúc nãy hắn cảm giác được có gì đó kì lạ.
Luôn cảm thấy đưới dáy vực sâu có một đôi mắt đang theo dõi hắn.
Cổ Trần đứng trên vực sâu nhìn chăm chú vào đáy vực vô tận, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một câu.
Lúc ngươi đang nhìn vào vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn lại ngươi.
- Nơi này còn cất giấu rất nhiều bí mật, được rồi, ta có thể thu được một bộ Thần Thi đã là cơ duyên to lớn, không thể quá tham lam.
Cổ Trần lẩm bẩm, hắn không chú ý phía dưới kia thêm nữa, lập tức quay người rời đi.
Thu hoạch lần này đã lớn lắm rồi, nếu còn tham lam ắt hẳn sẽ lật thuyền trong mương, được chả bằng mất.
- Về Hoang Cổ thành trước!
Phía trên hư không, Cổ Trần đạp mây xé mở không gian bước vào bên trong, nhanh chóng biến mất khỏi chỗ này.
Sau một khắc, hắn đã về tới Hoang Cổ thành.
Bạch!
Vừa về đến đã thấy hai bóng người đằng không bay lên, đồng loạt một chân quỳ xuống, cung kính hành lễ ngay giữa không trung.
- Tham kiến Nhân Hoàng!
Người tới chính là Câu Trần và Long Uyên.
Cổ Trần nhìn hai thuộc hạ tới tiếp mình, hắn khẽ vuốt cằm, cũng không nói nhiều.
- Đứng lên đi, đi xuống lại nói.
Hắn nói xong thì dẫn đầu rơi xuống khỏi không trung, đi tới trước một tòa Thanh Đồng đại điện trong Hoang Cổ thành.
Soạt!
- Tham kiến Nhân Hoàng!
Từng dãy thị vệ đều nhịp quỳ một chân xuống, mặt mũi tràn đầy kính sợ, trong mắt là sự kính ngưỡng sâu sắc.
Đối với vị Nhân Hoàng này, rất nhiều ngưởi ở đây đều biết, nhưng phần lớn là chưa từng thấy qua, chỉ nghe được danh tiếng của hắn.
Hiện tại rốt cuộc cũng được gặp Nhân Hoàng, nên trong lòng ai nấy kích động cực kỳ.
- Miễn lễ!
Cổ Trần phất nhẹ tay, chúng thị vệ lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình nâng lên, nội tâm càng thêm kính sợ.
Hắn khẽ vuốt cằm, nhấc chân bước vào Thanh Đồng đại điện trước mắt, Long Uyên, Câu Trần và một loạt cao tầng nghe tin chạy tới theo ở phía sau.
Nơi này dung hợp rất nhiều Nhân tộc bộ lạc, cho nên cũng có rất nhiều cao tầng chưa từng gặp qua Nhân Hoàng Cổ Trần. Bây giờ nghe tin Nhân Hoàng đến, hiển nhiên mọi người kích động chạy tới ngay.
- Đây là...
Hắn giật mình, cảm giác thân thể có một loại tự kháng cự nào đó, có vẻ nó không chấp nhận tu luyện loại Thần thuật này.
Dường như sau khi tu luyện hắn sẽ biến thành Thần Thi trước mắt, hoàn toàn mất đi bản chất ban đầu, tương đương với việc từ bỏ cấu tạo thân thể hiện tại, trở nên y hệt Thần Thi.
- Thần thuật này có độc sao?
Cổ Trần bó tay rồi.
Hắn dở khóc dở cười, cao hứng hụt một trận. Hắn vốn tưởng đã nắm giữ được một loại Thần thuật, còn thiếu chút nữa là lĩnh ngộ ra, đáng tiếc cuối cùng bị phản phệ.
Sự kháng cự đến từ thể phách Cổ Trần, giống như nó không tình nguyện cải biến trở thành một loại thể phách như Thần Thi.
Nghĩ thông suốt được chuyện đó, Cổ Trần cũng không rối rắm nữa.
Hắn nhìn Thần Thi một hồi, sau đó đánh ra từng đạo khắc văn khóa chặt nó lại để đề phòng tình huống bất ngờ, tiếp tục thi triển Linh Hồn bí pháp kiểm tra tiếp mấy lượt mới chịu yên tâm.
Bên trong Thần Thi đã hoàn toàn không còn uy hiếp, linh trí đã bị mài mòn biến mất, không còn bất cứ nguy cơ tiềm ẩn nào.
Làm xong những chuyện đó, Cổ Trần mới yên tâm trấn áp Thần Thi ở trên tế đàn, còn bản thân thì nhảy ra khỏi tế đàn.
Oanh!
Chỉ thấy tế đàn chấn động kịch liệt, phát sáng rực rỡ rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, nó bay đến trôi nổi trong lòng bàn tay Cổ Trần.
Thanh Đồng tế đàn này thật hữu dụng.
Cổ Trần hài lòng nhìn Thần Thi bị khóa chặt phía trên tế đàn, có thể nói, thu hoạch lần này khiến hắn rất vui vẻ, đúng là đại cơ duyên.
- Cần phải trở về.
Cổ Trần lầm bầm, hắn muốn mau chóng rời khỏi chỗ này, bởi vì hắn luôn cảm thấy nơi này còn ẩn giấu những thứ khác.
Ánh mắt Cổ Trần trở nên sâu thẳm, hắn quét mắt nhìn vào bóng đêm vô tận phía trước, như có điều suy nghĩ mà xoay người nhảy lên, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Hô!
Hắn vừa đi, một làn gió lạnh lẽo chợt thổi tới, cuốn sạch xương cốt cùng bụi đất lên cao rồi biến mất hoàn toàn vào bóng đêm.
Núi hài cốt ở đây trước kia đã đi đâu mất, chỉ còn một vùng đất trơ trọi, mơ hồ có thể thấy được số lượng lớn hài cốt chôn ở dưới đất.
Bạch!
Trong bóng tối sáng lên hai đốm đỏ, phía dưới vực sâu vô tận truyền đến tiếng hít thở đáng sợ, cứ mỗi đợt hít thở là lại có gió lạnh cuồn cuộn thổi tới.
Hai đốm đỏ kia đang nhìn chằm chằm Cổ Trần rời khỏi vực sâu.
Sưu!
Lúc này, Cổ Trần bay ra khỏi Thiên Uyên, vừa đáp xuống đất hắn liền cúi người nhìn phía dưới, ánh mắt lộ ra nghi hoặc, rõ ràng lúc nãy hắn cảm giác được có gì đó kì lạ.
Luôn cảm thấy đưới dáy vực sâu có một đôi mắt đang theo dõi hắn.
Cổ Trần đứng trên vực sâu nhìn chăm chú vào đáy vực vô tận, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một câu.
Lúc ngươi đang nhìn vào vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn lại ngươi.
- Nơi này còn cất giấu rất nhiều bí mật, được rồi, ta có thể thu được một bộ Thần Thi đã là cơ duyên to lớn, không thể quá tham lam.
Cổ Trần lẩm bẩm, hắn không chú ý phía dưới kia thêm nữa, lập tức quay người rời đi.
Thu hoạch lần này đã lớn lắm rồi, nếu còn tham lam ắt hẳn sẽ lật thuyền trong mương, được chả bằng mất.
- Về Hoang Cổ thành trước!
Phía trên hư không, Cổ Trần đạp mây xé mở không gian bước vào bên trong, nhanh chóng biến mất khỏi chỗ này.
Sau một khắc, hắn đã về tới Hoang Cổ thành.
Bạch!
Vừa về đến đã thấy hai bóng người đằng không bay lên, đồng loạt một chân quỳ xuống, cung kính hành lễ ngay giữa không trung.
- Tham kiến Nhân Hoàng!
Người tới chính là Câu Trần và Long Uyên.
Cổ Trần nhìn hai thuộc hạ tới tiếp mình, hắn khẽ vuốt cằm, cũng không nói nhiều.
- Đứng lên đi, đi xuống lại nói.
Hắn nói xong thì dẫn đầu rơi xuống khỏi không trung, đi tới trước một tòa Thanh Đồng đại điện trong Hoang Cổ thành.
Soạt!
- Tham kiến Nhân Hoàng!
Từng dãy thị vệ đều nhịp quỳ một chân xuống, mặt mũi tràn đầy kính sợ, trong mắt là sự kính ngưỡng sâu sắc.
Đối với vị Nhân Hoàng này, rất nhiều ngưởi ở đây đều biết, nhưng phần lớn là chưa từng thấy qua, chỉ nghe được danh tiếng của hắn.
Hiện tại rốt cuộc cũng được gặp Nhân Hoàng, nên trong lòng ai nấy kích động cực kỳ.
- Miễn lễ!
Cổ Trần phất nhẹ tay, chúng thị vệ lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình nâng lên, nội tâm càng thêm kính sợ.
Hắn khẽ vuốt cằm, nhấc chân bước vào Thanh Đồng đại điện trước mắt, Long Uyên, Câu Trần và một loạt cao tầng nghe tin chạy tới theo ở phía sau.
Nơi này dung hợp rất nhiều Nhân tộc bộ lạc, cho nên cũng có rất nhiều cao tầng chưa từng gặp qua Nhân Hoàng Cổ Trần. Bây giờ nghe tin Nhân Hoàng đến, hiển nhiên mọi người kích động chạy tới ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.