Chương 1307:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Nhưng hắn biết rõ một điều, trước mắt Nhân tộc cần minh hữu, không cần chém giết chung quanh tạo ra kẻ thù, chỉ cần từng bước một là đủ rồi.
Nếu lập tức giết quá nhiều sẽ khiến các tộc tức giận, chó cùng rứt giậu, rồi lại kéo ra một đám lão quái vật tự phong thì không dễ chơi.
- Ngươi thật sự không giết chúng ta?
Một vị Thần Tử thận trọng hỏi.
Cổ Trần theo tiếng nhìn qua, thì ra là Thái Thản Thần Tử. Sao tên này lại tới đây? Trước đó Cổ Trần không chúy ý đến sự tồn tại của hắn.
Hắn cười nhạt nói:
- Đương nhiên, giết sạch các ngươi cũng chẳng được lợi gì nhiều, nhưng các ngươi mới vừa vây giết ta, nên cần phải trả giá một chút.
Bây giờ, tranh thủ thời gian nào, chư vị mau giao ra bảo vật để mua mạng, ta có thể thả chư vị một lần.
Đám Thần Tử, Thần Nữ hai mặt nhìn nhau, còn có loại trao đổi này?
Mua mạng?
Thái Thản Thần Tử trưng ra vẻ mặt “quả nhiên như vậy”, hắn đưa mắt nhìn Hắc Ám Thần Tử, cả hai cười khổ lắc đầu.
Hai người từng trải qua chuyện này một lần rồi, trước đó bị Cổ Trần lấy đi không ít bảo vật, lúc này lại thêm lần nữa, trong lòng thấy chua chát quá.
- Hai người các ngươi thì không cần, ban nãy các ngươi không công kích ta, có thể đi.
Đang lúc hai người chuẩn bị xuất ra đồ vật chuộc mạng thì nghe thấy Cổ Trần nói như thế, tức thì sửng sốt một chút, sau đó mừng như điên.
Không cần giao đồ ra rồi!
- Đa tạ!
Thái Thản Thần Tử vui mừng cảm ơn, xoay người “vèo” một cái biến mất, tốcc độ phải nói là nhanh khủng khiếp.
Hắc Ám Thần Tử cũng y như hắn, hóa thành một đạo hắc quang biến mất không còn tăm hơi, để lại một đám Thần Tử Thần Nữ ngơ ngác nhìn nhau.
- Đây là đồ của ta, cầm đi đi.
Hỏa Vân Nhi đen mặt ném qua một cái nhẫn rực lửa tinh xảo, xong xoay người đi ngay, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.
Đây là sỉ nhục, một sỉ nhục chưa từng có, không ngờ nàng lại lưu lạc tới độ phải dùng bảo vật mua mạng, sự kiêu ngạo của nàng bị chà đạp thê thảm.
Nàng nắm chặt hai bàn tay, rất muốn xoay người lại liều mạng một phen, nhưng lý trí nói cho nàng biết làm vậy là không đúng.
Cuối cùng, nàng chật vật đè xuống không cam lòng cùng sỉ nhục trong lòng, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, đi tới ngoài ngàn mét thì dừng lại.
Nàng quay người, ánh mắt bình tĩnh như không, tâm cảnh đã khôi phục về trạng thái trước đó, khí chất toàn thân xảy ra chút biến hóa.
Cổ Trần kinh ngạc nhìn nàng một cái, không ngờ Hỏa Vân Nhi này lại có thể phá vỡ một tia tâm ma trong lòng, chém chết sơ hở tâm cảnh, từ đó thu hoạch được chút tinh tiến.
Không thể không nói, nàng đã khiến Cổ Trần phải nhìn thoáng qua.
- Cổ Trần, lần sau gặp lại, hai chúng ta chỉ một người được sống.
Hỏa Vân Nhi lạnh nhạt tuyên bôa, toàn thân bốc lên một cỗ hỏa quang bay thẳng lên trời, nhanh chóng biến mất ngay trước mắt mọi người.
Cổ Trần bật cười lớn:
- Ta chờ ngươi, chỉ sợ lần sau gặp được ta, ngươi sẽ yêu ta đó.
Đúng rồi, nhắc nhở ngươi một chút, không nên yêu ca nha, dù sao ca chỉ là truyền thuyết.
Lời này truyền vào hư không, khiến Hỏa Vân Nhi đang bỏ chạy hơi khựng lại, súyt chút nữa vì loạng choạng bước chân mà ngã cắm đầu từ trên hư không xuống.
Nàng gần như tức điên lên, lập tức quay người hung hăng trừng Cổ Trần, nhưng rồi lại bất lực.
- Cổ Trần đáng chết, ta sẽ không để yên cho ngươi.
Hỏa Vân Nhi hít sâu một hơi mới đè nổi phẫn nộ và sỉ nhục trong lòng, sau đó dứt khoát xoay người bỏ đi ngay.
Còn lại một đám người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời bầu không khí trở nên lúng túng.
- Đến lượt các ngươi.
Cổ Trần quét mắt nhìn đám Thần Tử Thần Nữ trước mắt, ngoài ra có cả một đám Thánh Tử Thánh Nữ đến từ Thánh Vực nữa.
Những kẻ ở đây chỉ là một bộ phận nhỏ, đa phần đang ở bên trong bách tộc Thánh Vực, bị ngăn cách bởi một tòa Thánh Sơn, nhìn thấy một màn này, tất cả đều ngây ra.
Cổ Trần đang hăng say kiếm chác một phen.
- Ta giao!
Một vị Thánh Tử đứng ra, cắn răng giao bảo vật của mình lên. Nhìn tình huống lúc này, ắt hẳn Cổ Trần đã quyết tâm trấn lột bọn họ, nếu không cho có khi bị giết thật.
Nói đùa, mạng thì chỉ có một, hiện tại Cổ Trần thắng áp đảo, mà bọn họ lại là một đám thịt trên thớt, dám phản kháng mới lạ.
Cho dù phía sau chính là Bách Tộc Thánh Vực, bên trong có bách tộc cường giả, nhưng nhìn đi, bây giờ có ai ở trong Thánh Vực chui ra cứu bọn họ không?
Quang Minh Thần Nữ mới ra mắt chưa được bao lâu đã bị kéo vào chiến trường hư không, mà đám người cao tầng kia lại không ngốc, nếu không nắm chắc phần thắng nhất định sẽ không ra ngoài.
- Cho!
Nếu lập tức giết quá nhiều sẽ khiến các tộc tức giận, chó cùng rứt giậu, rồi lại kéo ra một đám lão quái vật tự phong thì không dễ chơi.
- Ngươi thật sự không giết chúng ta?
Một vị Thần Tử thận trọng hỏi.
Cổ Trần theo tiếng nhìn qua, thì ra là Thái Thản Thần Tử. Sao tên này lại tới đây? Trước đó Cổ Trần không chúy ý đến sự tồn tại của hắn.
Hắn cười nhạt nói:
- Đương nhiên, giết sạch các ngươi cũng chẳng được lợi gì nhiều, nhưng các ngươi mới vừa vây giết ta, nên cần phải trả giá một chút.
Bây giờ, tranh thủ thời gian nào, chư vị mau giao ra bảo vật để mua mạng, ta có thể thả chư vị một lần.
Đám Thần Tử, Thần Nữ hai mặt nhìn nhau, còn có loại trao đổi này?
Mua mạng?
Thái Thản Thần Tử trưng ra vẻ mặt “quả nhiên như vậy”, hắn đưa mắt nhìn Hắc Ám Thần Tử, cả hai cười khổ lắc đầu.
Hai người từng trải qua chuyện này một lần rồi, trước đó bị Cổ Trần lấy đi không ít bảo vật, lúc này lại thêm lần nữa, trong lòng thấy chua chát quá.
- Hai người các ngươi thì không cần, ban nãy các ngươi không công kích ta, có thể đi.
Đang lúc hai người chuẩn bị xuất ra đồ vật chuộc mạng thì nghe thấy Cổ Trần nói như thế, tức thì sửng sốt một chút, sau đó mừng như điên.
Không cần giao đồ ra rồi!
- Đa tạ!
Thái Thản Thần Tử vui mừng cảm ơn, xoay người “vèo” một cái biến mất, tốcc độ phải nói là nhanh khủng khiếp.
Hắc Ám Thần Tử cũng y như hắn, hóa thành một đạo hắc quang biến mất không còn tăm hơi, để lại một đám Thần Tử Thần Nữ ngơ ngác nhìn nhau.
- Đây là đồ của ta, cầm đi đi.
Hỏa Vân Nhi đen mặt ném qua một cái nhẫn rực lửa tinh xảo, xong xoay người đi ngay, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.
Đây là sỉ nhục, một sỉ nhục chưa từng có, không ngờ nàng lại lưu lạc tới độ phải dùng bảo vật mua mạng, sự kiêu ngạo của nàng bị chà đạp thê thảm.
Nàng nắm chặt hai bàn tay, rất muốn xoay người lại liều mạng một phen, nhưng lý trí nói cho nàng biết làm vậy là không đúng.
Cuối cùng, nàng chật vật đè xuống không cam lòng cùng sỉ nhục trong lòng, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, đi tới ngoài ngàn mét thì dừng lại.
Nàng quay người, ánh mắt bình tĩnh như không, tâm cảnh đã khôi phục về trạng thái trước đó, khí chất toàn thân xảy ra chút biến hóa.
Cổ Trần kinh ngạc nhìn nàng một cái, không ngờ Hỏa Vân Nhi này lại có thể phá vỡ một tia tâm ma trong lòng, chém chết sơ hở tâm cảnh, từ đó thu hoạch được chút tinh tiến.
Không thể không nói, nàng đã khiến Cổ Trần phải nhìn thoáng qua.
- Cổ Trần, lần sau gặp lại, hai chúng ta chỉ một người được sống.
Hỏa Vân Nhi lạnh nhạt tuyên bôa, toàn thân bốc lên một cỗ hỏa quang bay thẳng lên trời, nhanh chóng biến mất ngay trước mắt mọi người.
Cổ Trần bật cười lớn:
- Ta chờ ngươi, chỉ sợ lần sau gặp được ta, ngươi sẽ yêu ta đó.
Đúng rồi, nhắc nhở ngươi một chút, không nên yêu ca nha, dù sao ca chỉ là truyền thuyết.
Lời này truyền vào hư không, khiến Hỏa Vân Nhi đang bỏ chạy hơi khựng lại, súyt chút nữa vì loạng choạng bước chân mà ngã cắm đầu từ trên hư không xuống.
Nàng gần như tức điên lên, lập tức quay người hung hăng trừng Cổ Trần, nhưng rồi lại bất lực.
- Cổ Trần đáng chết, ta sẽ không để yên cho ngươi.
Hỏa Vân Nhi hít sâu một hơi mới đè nổi phẫn nộ và sỉ nhục trong lòng, sau đó dứt khoát xoay người bỏ đi ngay.
Còn lại một đám người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời bầu không khí trở nên lúng túng.
- Đến lượt các ngươi.
Cổ Trần quét mắt nhìn đám Thần Tử Thần Nữ trước mắt, ngoài ra có cả một đám Thánh Tử Thánh Nữ đến từ Thánh Vực nữa.
Những kẻ ở đây chỉ là một bộ phận nhỏ, đa phần đang ở bên trong bách tộc Thánh Vực, bị ngăn cách bởi một tòa Thánh Sơn, nhìn thấy một màn này, tất cả đều ngây ra.
Cổ Trần đang hăng say kiếm chác một phen.
- Ta giao!
Một vị Thánh Tử đứng ra, cắn răng giao bảo vật của mình lên. Nhìn tình huống lúc này, ắt hẳn Cổ Trần đã quyết tâm trấn lột bọn họ, nếu không cho có khi bị giết thật.
Nói đùa, mạng thì chỉ có một, hiện tại Cổ Trần thắng áp đảo, mà bọn họ lại là một đám thịt trên thớt, dám phản kháng mới lạ.
Cho dù phía sau chính là Bách Tộc Thánh Vực, bên trong có bách tộc cường giả, nhưng nhìn đi, bây giờ có ai ở trong Thánh Vực chui ra cứu bọn họ không?
Quang Minh Thần Nữ mới ra mắt chưa được bao lâu đã bị kéo vào chiến trường hư không, mà đám người cao tầng kia lại không ngốc, nếu không nắm chắc phần thắng nhất định sẽ không ra ngoài.
- Cho!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.