Chương 1334:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Sau một khắc, chỉ nghe một tiếng hét lớn, Bách Man sơn đang rung chuyển liên hồi bỗng ngừng lại.
Hư không nổi lên từng viên ký hiệu u ám, tám trấn phù đã trấn áp Bách Man sơn, ổn định cục thế, lập tức khôi phục bình thường.
- Ra đi, uống máu Thần tộc, rèn đúc bản thân.
Cổ Trần thầm thì, sau đó phất tay vẩy ra một màn ánh sáng.
Một tiếng ầm vang, toàn bộ hư không đều vặn vẹo như sắp sụp đổ tới nơi.
Chỉ thấy một Minh Thổ ù ù triển khai, khí tức âm lãnh bao phủ khắp nơi, lan tràn nhấn chìm vạn vật.
Minh Thổ này hướng về phía Thần Tộc, dần dần ép xuống.
- A...
Minh Thổ vừa xuất hiện, vô số Thần tộc phát ra tiếng kêu thảm, bọn họ bị vây trong Minh Thổ, lập tức bị giết hại tàn nhẫn.
Bên trong Minh Thổ, rất nhiều người thức tỉnh, trên thân những người đó khoác Thanh Đồng giáp, tay cầm Thanh Đồng chiến binh bổ giết Thần tộc chiến sĩ.
Trận đồ sát gần như nghiêng về một bên, không cách nào ngăn cản.
Ai cũng không rõ bên trong Minh Thổ xảy ra chuyện gì, vì sao Thần Tộc rơi vào trong đó lại không ai may mắn thoát khỏi, chỉ có tiếng kêu thảm thiết thê lương lọt ra ngoài.
Thần tộc luống cuống!
- Đáng chết, đây là Minh Thổ.
- Mau ngăn cản!
Có Thần Tộc đại tướng nộ hống, muốn chống lại trấn áp của Minh Thổ, đáng tiếc căn bản không chút tác dụng.
Ngược lại, đại tướng đó còn bị hút luôn vào trong, nhanh chóng bị đám Bất Tử cấm vệ xé nát, cắn nuốt, chúng đang tắm máu Thần Tộc để lột xác trưởng thành.
Vốn dĩ Bất Tử cấm vệ đang ngủ say trong Minh Thổ, một quân đoàn bất tử bất diệt như thế, một khi tỉnh lại, chắc chắn nhấc lên gió tanh mưa máu.
Bọn họ chỉ vì giết hại mà tồn tại, khi Cổ Trần triển khai Minh Thổ thì họ liền thức tỉnh, triển khai tàn sát Thần Tộc.
Cổ Trần phải dùng máu Thần tộc để tắm tưới tẩy lễ, giúp Bất Tử cấm vệ trưởng thành, có như vậy thì trong tương lai họ mới thật sự có được Thí Thần Chi lực, có thể theo hắn chinh phạt chư thiên Thần Quốc, chém giết chúng thần.
Thần Tộc chỉ là khởi đầu, ý định chủ chốt của Cổ Trần là muốn Nhân tộc đứng đầu bách tộc, đạp chúng thần khỏi thần đàn.
- Không...
- A... Đây là cái gì?
- Vì cái gì giết không chết?
Giờ phút này, bên trong Minh Thổ truyền đến từng đợt kêu thảm, cả đám Thần Tộc bị vây khốn bên trong hốt hoảng lo âu, chỉ biết thét lên chói tai.
Bọn họ rất sợ, đám Bất Tử cấm vệ trong Minh Thổ kia khiến bọn họ kinh hãi, đây là một quân đoàn không thể bị giết chết!
Quân đoàn này lạnh lùng vô tình, chỉ biết giết chóc, hoàn toàn không phải nhân loại, càng không phải sinh vật, chỉ là những cổ máy giết người.
Thần tộc hoảng sợ, thật tình không biết đây đều là do các đại dị tộc mà ra, nếu không có bọn họ nô dịch Nhân tộc, đem Nhân tộc luyện thành dược nhân, thì làm gì có sự xuất hiện của Bất Tử cấm vệ chứ?
Có lẽ đây chính là báo ứng, bọn họ luyện Nhân tộc thành dược nhân, hiện tại Cổ Trần dùng chính những dược nhân này thành binh khí bất tử giết chóc dị tộc.
Số Thần Tộc chiến sĩ còn lại thấy đồng đội mình bị giết hại thảm thiết, lại không biết bên trong Minh Thổ đã xảy ra chuyện gì, cả đám sợ hãi, cố gắng cách xa phạm vi Minh Thổ.
Không nói Thần Tộc, kể cả Long tộc, Bạch Hổ tộc, Thủy tộc cũng hốt hoảng, tỏ ra kiêng kị và e dè Minh Thổ kia.
Mỹ Đỗ Toa sắc mặt phức tạp, nàng đưa mắt nhìn Cổ Trần, không nói bất kỳ lời nào, nàng mơ hồ đoán được bên trong Minh Thổ có cái gì.
Nàng đã từng được nhìn thấy sự cường đại của Bất Tử cấm vệ, tự nhiên thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, cho nên, trong lòng nàng đoán ra ngay.
- Nhân tộc đã không còn là chủng tộc để các tộc khác tùy ý áp chế, ức hiếp.
Có Long tộc Lão Long toàn thân phát run nỉ non.
Dường như lão nhìn thấy gì đó mà mặt mũi đầy hoảng sợ, có lẽ lão nhớ tới ngày tháng huy hoàng xưa kia của Nhân tộc.
Nhân tộc từng khiến bách tộc kiêng dè nể sợ, cho dù là Thần Tộc cũng không dám tùy tiện bất kính với Nhân tộc.
Rốt cuộc vì sao mà hôm nay, Nhân tộc lại lưu lạc đến bước đường này?
Cổ Trần không biết, cũng không muốn biết, hiện tại hắn chỉ biết hễ địch nhân thì phải giết sạch, giết tới khi nào bách tộc sợ hãi, giết tới khi nào bọn họ không dám tùy ý làm bậy.
Nhân tộc muốn quật khởi, chắc chắn bách tộc không muốn nhìn thấy điều đó, cho nên, giết hại và chinh chiến là không thể tránh được.
Đối với việc này, Cổ Trần đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, chỉ cần là địch nhân hắn sẽ không nhân từ nương tay, chém tận giết tuyệt mới là cách làm tốt nhất.
Chỉ có như thế, bách tộc mới e ngại Nhân tộc, mới không dám lại nô dịch Nhân tộc, áp bách, tàn sát Nhân tộc, bởi vì Nhân tộc đã có sức mạnh khiến bọn họ phải kiêng phải nể.
- Các ngươi sợ, Thần tộc, cũng biết sợ?
Hư không nổi lên từng viên ký hiệu u ám, tám trấn phù đã trấn áp Bách Man sơn, ổn định cục thế, lập tức khôi phục bình thường.
- Ra đi, uống máu Thần tộc, rèn đúc bản thân.
Cổ Trần thầm thì, sau đó phất tay vẩy ra một màn ánh sáng.
Một tiếng ầm vang, toàn bộ hư không đều vặn vẹo như sắp sụp đổ tới nơi.
Chỉ thấy một Minh Thổ ù ù triển khai, khí tức âm lãnh bao phủ khắp nơi, lan tràn nhấn chìm vạn vật.
Minh Thổ này hướng về phía Thần Tộc, dần dần ép xuống.
- A...
Minh Thổ vừa xuất hiện, vô số Thần tộc phát ra tiếng kêu thảm, bọn họ bị vây trong Minh Thổ, lập tức bị giết hại tàn nhẫn.
Bên trong Minh Thổ, rất nhiều người thức tỉnh, trên thân những người đó khoác Thanh Đồng giáp, tay cầm Thanh Đồng chiến binh bổ giết Thần tộc chiến sĩ.
Trận đồ sát gần như nghiêng về một bên, không cách nào ngăn cản.
Ai cũng không rõ bên trong Minh Thổ xảy ra chuyện gì, vì sao Thần Tộc rơi vào trong đó lại không ai may mắn thoát khỏi, chỉ có tiếng kêu thảm thiết thê lương lọt ra ngoài.
Thần tộc luống cuống!
- Đáng chết, đây là Minh Thổ.
- Mau ngăn cản!
Có Thần Tộc đại tướng nộ hống, muốn chống lại trấn áp của Minh Thổ, đáng tiếc căn bản không chút tác dụng.
Ngược lại, đại tướng đó còn bị hút luôn vào trong, nhanh chóng bị đám Bất Tử cấm vệ xé nát, cắn nuốt, chúng đang tắm máu Thần Tộc để lột xác trưởng thành.
Vốn dĩ Bất Tử cấm vệ đang ngủ say trong Minh Thổ, một quân đoàn bất tử bất diệt như thế, một khi tỉnh lại, chắc chắn nhấc lên gió tanh mưa máu.
Bọn họ chỉ vì giết hại mà tồn tại, khi Cổ Trần triển khai Minh Thổ thì họ liền thức tỉnh, triển khai tàn sát Thần Tộc.
Cổ Trần phải dùng máu Thần tộc để tắm tưới tẩy lễ, giúp Bất Tử cấm vệ trưởng thành, có như vậy thì trong tương lai họ mới thật sự có được Thí Thần Chi lực, có thể theo hắn chinh phạt chư thiên Thần Quốc, chém giết chúng thần.
Thần Tộc chỉ là khởi đầu, ý định chủ chốt của Cổ Trần là muốn Nhân tộc đứng đầu bách tộc, đạp chúng thần khỏi thần đàn.
- Không...
- A... Đây là cái gì?
- Vì cái gì giết không chết?
Giờ phút này, bên trong Minh Thổ truyền đến từng đợt kêu thảm, cả đám Thần Tộc bị vây khốn bên trong hốt hoảng lo âu, chỉ biết thét lên chói tai.
Bọn họ rất sợ, đám Bất Tử cấm vệ trong Minh Thổ kia khiến bọn họ kinh hãi, đây là một quân đoàn không thể bị giết chết!
Quân đoàn này lạnh lùng vô tình, chỉ biết giết chóc, hoàn toàn không phải nhân loại, càng không phải sinh vật, chỉ là những cổ máy giết người.
Thần tộc hoảng sợ, thật tình không biết đây đều là do các đại dị tộc mà ra, nếu không có bọn họ nô dịch Nhân tộc, đem Nhân tộc luyện thành dược nhân, thì làm gì có sự xuất hiện của Bất Tử cấm vệ chứ?
Có lẽ đây chính là báo ứng, bọn họ luyện Nhân tộc thành dược nhân, hiện tại Cổ Trần dùng chính những dược nhân này thành binh khí bất tử giết chóc dị tộc.
Số Thần Tộc chiến sĩ còn lại thấy đồng đội mình bị giết hại thảm thiết, lại không biết bên trong Minh Thổ đã xảy ra chuyện gì, cả đám sợ hãi, cố gắng cách xa phạm vi Minh Thổ.
Không nói Thần Tộc, kể cả Long tộc, Bạch Hổ tộc, Thủy tộc cũng hốt hoảng, tỏ ra kiêng kị và e dè Minh Thổ kia.
Mỹ Đỗ Toa sắc mặt phức tạp, nàng đưa mắt nhìn Cổ Trần, không nói bất kỳ lời nào, nàng mơ hồ đoán được bên trong Minh Thổ có cái gì.
Nàng đã từng được nhìn thấy sự cường đại của Bất Tử cấm vệ, tự nhiên thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, cho nên, trong lòng nàng đoán ra ngay.
- Nhân tộc đã không còn là chủng tộc để các tộc khác tùy ý áp chế, ức hiếp.
Có Long tộc Lão Long toàn thân phát run nỉ non.
Dường như lão nhìn thấy gì đó mà mặt mũi đầy hoảng sợ, có lẽ lão nhớ tới ngày tháng huy hoàng xưa kia của Nhân tộc.
Nhân tộc từng khiến bách tộc kiêng dè nể sợ, cho dù là Thần Tộc cũng không dám tùy tiện bất kính với Nhân tộc.
Rốt cuộc vì sao mà hôm nay, Nhân tộc lại lưu lạc đến bước đường này?
Cổ Trần không biết, cũng không muốn biết, hiện tại hắn chỉ biết hễ địch nhân thì phải giết sạch, giết tới khi nào bách tộc sợ hãi, giết tới khi nào bọn họ không dám tùy ý làm bậy.
Nhân tộc muốn quật khởi, chắc chắn bách tộc không muốn nhìn thấy điều đó, cho nên, giết hại và chinh chiến là không thể tránh được.
Đối với việc này, Cổ Trần đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, chỉ cần là địch nhân hắn sẽ không nhân từ nương tay, chém tận giết tuyệt mới là cách làm tốt nhất.
Chỉ có như thế, bách tộc mới e ngại Nhân tộc, mới không dám lại nô dịch Nhân tộc, áp bách, tàn sát Nhân tộc, bởi vì Nhân tộc đã có sức mạnh khiến bọn họ phải kiêng phải nể.
- Các ngươi sợ, Thần tộc, cũng biết sợ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.