Chương 1371:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Bởi vậy, không thể nói là đánh bại Thần Tộc, vì mới chỉ đánh thắng một trận, trừ phi ngươi thật sự dọn dẹp sạch sẽ sào huyệt Thần Tộc, thậm chí hủy diệt nội tình Thần Tộc, đó mới được xem là đánh bại Thần Tộc.
- Nhân Hoàng, khẩn cầu ngài mau cứu tộc nhân của ta, chỉ cần ngài giải cứu tộc nhân của ta, ta có thể đại biểu Linh tộc thề, Linh tộc vĩnh viễn trung thành với Nhân Hoàng.
Vu Linh gấp lên, nàng thấy Cổ Trần không có ý định giúp đỡ liền liên tục lễ bái khẩn cầu.
Nàng thật sự cùng đường rồi, trước kia nàng ở lại Bắc Cương liên minh là vì hi vọng nơi đó có năng lực giúp nàng, nhưng nơi đó chiến tranh liên miên, phải đối mặt với sự vây giết không ngừng của bốn đại dị tộc, bản thân còn khó đảm bảo nói gì đến giúp nàng.
Nhưng giờ đã khác, Cổ Trần ngang trời xuất thế, uy danh Hoang Cổ tộc danh chấn bốn phương, giúp Vu Linh thấy được ánh sáng hi vọng.
Và hi vọng đó nằm ngay trên người Cổ Trần.
Nhưng Cổ Trần lại lắc đầu:
- Trước không nói ngươi không thể đại biểu cho toàn bộ Linh tộc, hiện tại ta không hề biết gì về Linh tộc ngươi và cả Thần Tộc luôn vây giết các ngươi thì làm sao mà giúp.
- Ta...
Vu Linh chần chừ một lúc, cuối cùng cắn răng nói ra:
- Nhân Hoàng, ta chính là hậu nhân đời thứ ba của Linh Tộc Tộc Trưởng, mẫu thân của ta chính là đệ nhất Linh tộc hoàng, ta có thể đại biểu toàn bộ Linh tộc, nếu không tin, ta có thể phát thề tâm linh.
- Phát thề tâm linh?
Cổ Trần nheo mắt đánh giá nàng.
Linh tộc có năng lực đặc biệt, chính là tâm linh chi lực. Đúng vậy, bộ tộc này rất kì lạ, trời sinh đã có tâm linh chi lực, Cổ Trần nhận ra điểm ấy, bởi vì hắn từng gặp qua nó.
Trước kia hắn từng bị chém tâm linh một lần, suýt nữa xong đời, có thể nói hắn hoàn toàn không biết gì về tâm linh chi lực cả, nên giờ gặp được Linh tộc, thật sự hắn cũng hơi kỳ vọng có thể thu hoạch được gì đó giúp nắm giữ sự ảo diệu của tâm linh chi lực.
Cổ Trần luôn nghĩ, càng nắm giữ nhiều lực lượng càng tốt, huống hồ hắn còn cho rằng, phàm là các chủng tộc bị Thần Tộc chèn ép đều có thể trở thành minh hữu với Nhân tộc.
Linh tộc chính là một minh hữu tiềm ẩn, nếu thật sự cứu được họ, có lẽ sẽ thêm phần sức mạnh cho Nhân tộc.
Thế nhưng Cổ Trần cần phải điều tra thật kĩ, hắn có thể cứu, nhưng cứu một chủng tộc sắp tuyệt diệt thế nào cũng là một vấn đề.
- Linh tộc các ngươi bị Thần Tộc nào truy sát?
Cổ Trần bình tĩnh hỏi.
Vu Linh nghe xong, tinh thần chấn động, nàng vội vàng nói:
- Là Tinh Thần tộc và Tu La tộc, hai đại thần tộc này luôn đuổi giết Linh tộc chúng ta, chưa bao giờ từ bỏ.
- Tinh Thần tộc, Tu La tộc?
Cổ Trần cau mày, hắn chưa từng gặp qua hai đại Thần Tộc này, nhưng hắn cũng có chút ấn tượng với Tu La tộc kia, không biết bọn họ có gì giống với thần thoại Tu La trong truyền thuyết kiếp trước của hắn không?
- Hiện giờ Linh tộc các ngươi còn bao nhiêu tộc nhân, ở nơi nào?
Hắn trực tiếp mở miệng hỏi thăm tin tức quan trọng nhất, Linh tộc ở đâu.
Trên mặt Vu Linh thoáng qua một tia giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói ra:
- Linh tộc ta vẫn luôn nấp kín tại Linh giới tổ địa, vốn rất bí ẩn, không biết vì sao Tinh Thần tộc lại tìm được nơi đó, trước mắt chúng ta đang bị hai đại Thần tộc vây khốn.
- Linh giới?
Cổ Trần khẽ vuốt cằm, nghĩ nghĩ nói ra:
- Ngươi đứng lên trước đi, trước giải quyết vấn đề của Bắc Cương Nhân tộc, sau đó sẽ tính chuyện của ngươi.
- Vu Linh khấu tạ Nhân Hoàng!
Vu Linh cực kỳ kích động bái tạ, lại cúi đầu bái thêm lần nữa, thật sự là quá xúc động.
Rốt cuộc có ngươi chịu giúp Linh tộc các nàng, lại còn là chủng tộc mà nàng chưa từng nghĩ tới, Nhân tộc.
Hiển nhiên Cổ Trần có ý muốn giúp Linh tộc, thêm một minh hữu sẽ thêm một lực lượng, mà Nhân tộc đang rất cần minh hữu.
Nhân tộc không thể một mình đối kháng Man Hoang bách tộc, thậm chí đối mặt Thần tộc, đó là chuyện phi thực tế, Cổ Trần vẫn luôn hiểu đạo lý một cây làm chẳng nên non. Phải biết, dù là giữa quốc gia với quốc gia hay giữa bộ tộc với bộ tộc đều sẽ có bằng hữu, địch nhân hay minh hữu.
- Ngươi đi xuống đi, ta sẽ cân nhắc vấn đề của ngươi.
Cổ Trần khoát tay để Vu Linh đi xuống.
Vu Linh cung kính hành lễ:
- Nhân Hoàng, Vu Linh cáo lui.
Nàng quay người rời đi, phủ thêm áo choàng đen lên người, lại giấu kín thân phận và hình dáng mình lần nữa, khiến Cổ Trần chợt cảm khái trong lòng.
Dẫu sao Linh tộc cũng từng là một chủng tộc cường thịnh, nhưng bây giờ lại đi đến bước đường này, thậm chí còn không bằng cả Nhân tộc.
Cổ Trần không biết những gì đã xảy ra ở đó, nhưng hắn bắt đầu cảnh giác, hắn cảm ứng được sự tồn tại của bộ tộc này.
Bấy giờ, trên tàu chiến chỉ huy, Cổ Trần nhếch miệng cười mỉm, rốt cuộc thoát khỏi truy lùng của Vận Mệnh tộc.
Trong cuộc đọ sức ban nãy, thật ra Cổ Trần đang tự khảo nghiệm vận mệnh chi lực của bản thân, hơn cả là muốn thử thăm dò Vận Mệnh tộc kia nông cạn thế nào.
Đúng vậy, Cổ Trần đoán đó chính là Vận Mệnh tộc, nếu không thì ai đủ khả năng phát giác được hắn lĩnh ngộ vận mệnh chi lực chứ?
Điều này cũng xem như là trộm lấy vận mệnh chi lực.
Bởi vì trên đời này, chỉ có người của Vận Mệnh tộc mới có thể nắm giữ vận mệnh chi lực, nhưng Cổ Trần mượn nhờ hạt châu huyền ảo, dưới sự ngộ đạo lĩnh ngộ ra vận mệnh chi lực.
Cái này thì tương đương với gian lận, bật hack, cho nên tự nhiên sẽ khiến Vận Mệnh tộc chú ý.
- Vận Mệnh tộc, tạm thời ta không muốn gặp các ngươi, chờ ta xử lí xong chuyện này sẽ lại tìm các ngươi chơi đùa một hồi.
Cổ Trần nói xong thu hồi tất cả lực lượng, loại khí tức vận mệnh kia lập tức biến mất, không còn thấy tăm hơi.
Không một ai biết hắn nắm giữ vận mệnh chi lực, chỉ Vận Mệnh tộc là phát giác ra, nhưng lại không cách nào xác định kẻ đánh cắp là người nào, bởi vậy mới nghĩ biện pháp truy tìm hắn.
- Hoàng, ngài sao thế ạ?
Lúc này, hai tỉ muội Li Lạc từ phía sau đi tới, vẻ mặt lo âu.
Cổ Trần thấy hai người lo lắng liền cười nói:
- Không có việc gì, việc tu luyện có chút đột phá, không cần phải lo lắng.
Hai tỉ muội nhìn nhau, mặc dù biết Cổ Trần đang che giấu gì đó nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.
Lúc nãy, rõ ràng hai tỉ muội cảm giác được Cổ Trần như sắp biến mất, không, nói chính xác là đã biến mất khỏi thế giới này.
Hai người còn đang kinh hãi thì thấy Cổ Trần lại xuất hiện, và cũng không cảm ứng được gì nữa, cứ như chủ nhân của hai người không có thực, không thuộc về nơi đây, trong lòng cả hai cảm thấy rối như tơ vò.
Cổ Trần biết hai tỉ muội Li Lạc nghĩ gì, nhưng hắn không giải thích, trên người hắn có rất nhiều bí mật mà hắn chỉ có thể che giấu vĩnh viễn, không nói với bất kì ai.
- Vu Tế kia có động tác dị thường nào không?
Cổ Trần chuyển đề tài khác, hỏi hai người.
Li bình tĩnh lại, đáp:
- Hoàng, khi nãy vị Bắc Cương Vu Tế kia nói là muốn gặp ngươi, giống như có chuyện quan trọng.
- Gặp ta?
Cổ Trần có chút tò mò, Vu Tế bí ẩn kia đột ngột nói muốn gặp hắn, vậy vì sao trước đó không nói? Hiện tại đang trên đường đến Bắc Cương, lộ trình rất xa, trong quãng đường đi nhất định phải băng qua lãnh địa của dị tộc.
Lúc này muốn gặp hắn, khẳng định có chuyện.
Nghĩ đến đó, Cổ Trần gật đầu nói:
- Được, ngươi gọi hắn đến đây đi.
Nói xong Cổ Trần quay người lại, lẳng lặng đứng đó, tiếp tục nhìn ra xa, ánh mắt hiển hiện vô số sợi tơ quỷ dị.
Không bao lâu sau, Vu Tế tới.
- Bắc Cương, Vu Linh tham kiến Nhân Hoàng.
Cổ Trần chậm rãi quay người, đánh giá hắn, hỏi:
- Ngươi nói muốn gặp bản hoàng, có chuyện gì thì nói đi.
Vu Linh hơi hơi khom người, mới chầm chậm nói ra:
- Nhân Hoàng, lần này đi Bắc Cương phải băng qua địa bàn của Đại Bằng tộc và Cốt tộc, chúng ta nhất định phải cẩn thận.
- Ta đã biết, ngươi còn chuyện gì nữa không?
Cổ Trần khẽ vuốt cằm ra vẻ mình đã biết, hắn nhìn người áo đen này, nghĩ đối phương còn điều gì khác muốn nói, không thể chỉ vì muốn nhắc nhở một câu mà đòi gặp hắn được.
- Còn có một chuyện, nghe nói Nhân Hoàng đang tìm kiếm Ảnh tộc...
Vu Linh nói còn chưa dứt lời, lập tức cảm thấy một áp lực cuồn cuộn vọt tới.
Bành!
Ngay lập tức hắn quỳ gối xuống boong tàu, sát ý dày đặc khóa chặt hắn.
Ánh mắt Cổ Trần tràn ngập sát khí, giọng nói lại bình tĩnh:
- Sao ngươi biết đươc ta đang tìm kiếm Ảnh tộc? Nếu ngươi không thể cho ta một giải thích hợp lý, linh hồn của ngươi sẽ bị ta luyện hóa.
Thân thể người áo đen hơi chấn động một chút, hắn cúi đầu, tuy không thấy rõ được hình dáng hắn, nhưng có thể cảm nhận được lúc này hắn đang rất khẩn trương.
Cổ Trần tạo áp lực quá lớn đối với hắn, giờ phút này hắn thật sự cảm nhận được hơi thở của tử vong, nếu không thể giải thích cho rõ ràng, chắc chắn hắn phải chết.
Dù sao, việc Cổ Trần muốn tìm Ảnh tộc chưa từng nói cho ai biết, chỉ có Cổ Trần và Tổ Long mới biết được.
- Nhân Hoàng, ta trời sinh đã có thể cảm ứng được sự dao động trong tâm niệm của vạn vật sinh linh, có thể đọc hiểu một vài ý nghĩ trong tâm họ.
Người áo đen giải thích cặn kẽ nguyên nhân vì sao mình biết được.
- Nhân Hoàng, khẩn cầu ngài mau cứu tộc nhân của ta, chỉ cần ngài giải cứu tộc nhân của ta, ta có thể đại biểu Linh tộc thề, Linh tộc vĩnh viễn trung thành với Nhân Hoàng.
Vu Linh gấp lên, nàng thấy Cổ Trần không có ý định giúp đỡ liền liên tục lễ bái khẩn cầu.
Nàng thật sự cùng đường rồi, trước kia nàng ở lại Bắc Cương liên minh là vì hi vọng nơi đó có năng lực giúp nàng, nhưng nơi đó chiến tranh liên miên, phải đối mặt với sự vây giết không ngừng của bốn đại dị tộc, bản thân còn khó đảm bảo nói gì đến giúp nàng.
Nhưng giờ đã khác, Cổ Trần ngang trời xuất thế, uy danh Hoang Cổ tộc danh chấn bốn phương, giúp Vu Linh thấy được ánh sáng hi vọng.
Và hi vọng đó nằm ngay trên người Cổ Trần.
Nhưng Cổ Trần lại lắc đầu:
- Trước không nói ngươi không thể đại biểu cho toàn bộ Linh tộc, hiện tại ta không hề biết gì về Linh tộc ngươi và cả Thần Tộc luôn vây giết các ngươi thì làm sao mà giúp.
- Ta...
Vu Linh chần chừ một lúc, cuối cùng cắn răng nói ra:
- Nhân Hoàng, ta chính là hậu nhân đời thứ ba của Linh Tộc Tộc Trưởng, mẫu thân của ta chính là đệ nhất Linh tộc hoàng, ta có thể đại biểu toàn bộ Linh tộc, nếu không tin, ta có thể phát thề tâm linh.
- Phát thề tâm linh?
Cổ Trần nheo mắt đánh giá nàng.
Linh tộc có năng lực đặc biệt, chính là tâm linh chi lực. Đúng vậy, bộ tộc này rất kì lạ, trời sinh đã có tâm linh chi lực, Cổ Trần nhận ra điểm ấy, bởi vì hắn từng gặp qua nó.
Trước kia hắn từng bị chém tâm linh một lần, suýt nữa xong đời, có thể nói hắn hoàn toàn không biết gì về tâm linh chi lực cả, nên giờ gặp được Linh tộc, thật sự hắn cũng hơi kỳ vọng có thể thu hoạch được gì đó giúp nắm giữ sự ảo diệu của tâm linh chi lực.
Cổ Trần luôn nghĩ, càng nắm giữ nhiều lực lượng càng tốt, huống hồ hắn còn cho rằng, phàm là các chủng tộc bị Thần Tộc chèn ép đều có thể trở thành minh hữu với Nhân tộc.
Linh tộc chính là một minh hữu tiềm ẩn, nếu thật sự cứu được họ, có lẽ sẽ thêm phần sức mạnh cho Nhân tộc.
Thế nhưng Cổ Trần cần phải điều tra thật kĩ, hắn có thể cứu, nhưng cứu một chủng tộc sắp tuyệt diệt thế nào cũng là một vấn đề.
- Linh tộc các ngươi bị Thần Tộc nào truy sát?
Cổ Trần bình tĩnh hỏi.
Vu Linh nghe xong, tinh thần chấn động, nàng vội vàng nói:
- Là Tinh Thần tộc và Tu La tộc, hai đại thần tộc này luôn đuổi giết Linh tộc chúng ta, chưa bao giờ từ bỏ.
- Tinh Thần tộc, Tu La tộc?
Cổ Trần cau mày, hắn chưa từng gặp qua hai đại Thần Tộc này, nhưng hắn cũng có chút ấn tượng với Tu La tộc kia, không biết bọn họ có gì giống với thần thoại Tu La trong truyền thuyết kiếp trước của hắn không?
- Hiện giờ Linh tộc các ngươi còn bao nhiêu tộc nhân, ở nơi nào?
Hắn trực tiếp mở miệng hỏi thăm tin tức quan trọng nhất, Linh tộc ở đâu.
Trên mặt Vu Linh thoáng qua một tia giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói ra:
- Linh tộc ta vẫn luôn nấp kín tại Linh giới tổ địa, vốn rất bí ẩn, không biết vì sao Tinh Thần tộc lại tìm được nơi đó, trước mắt chúng ta đang bị hai đại Thần tộc vây khốn.
- Linh giới?
Cổ Trần khẽ vuốt cằm, nghĩ nghĩ nói ra:
- Ngươi đứng lên trước đi, trước giải quyết vấn đề của Bắc Cương Nhân tộc, sau đó sẽ tính chuyện của ngươi.
- Vu Linh khấu tạ Nhân Hoàng!
Vu Linh cực kỳ kích động bái tạ, lại cúi đầu bái thêm lần nữa, thật sự là quá xúc động.
Rốt cuộc có ngươi chịu giúp Linh tộc các nàng, lại còn là chủng tộc mà nàng chưa từng nghĩ tới, Nhân tộc.
Hiển nhiên Cổ Trần có ý muốn giúp Linh tộc, thêm một minh hữu sẽ thêm một lực lượng, mà Nhân tộc đang rất cần minh hữu.
Nhân tộc không thể một mình đối kháng Man Hoang bách tộc, thậm chí đối mặt Thần tộc, đó là chuyện phi thực tế, Cổ Trần vẫn luôn hiểu đạo lý một cây làm chẳng nên non. Phải biết, dù là giữa quốc gia với quốc gia hay giữa bộ tộc với bộ tộc đều sẽ có bằng hữu, địch nhân hay minh hữu.
- Ngươi đi xuống đi, ta sẽ cân nhắc vấn đề của ngươi.
Cổ Trần khoát tay để Vu Linh đi xuống.
Vu Linh cung kính hành lễ:
- Nhân Hoàng, Vu Linh cáo lui.
Nàng quay người rời đi, phủ thêm áo choàng đen lên người, lại giấu kín thân phận và hình dáng mình lần nữa, khiến Cổ Trần chợt cảm khái trong lòng.
Dẫu sao Linh tộc cũng từng là một chủng tộc cường thịnh, nhưng bây giờ lại đi đến bước đường này, thậm chí còn không bằng cả Nhân tộc.
Cổ Trần không biết những gì đã xảy ra ở đó, nhưng hắn bắt đầu cảnh giác, hắn cảm ứng được sự tồn tại của bộ tộc này.
Bấy giờ, trên tàu chiến chỉ huy, Cổ Trần nhếch miệng cười mỉm, rốt cuộc thoát khỏi truy lùng của Vận Mệnh tộc.
Trong cuộc đọ sức ban nãy, thật ra Cổ Trần đang tự khảo nghiệm vận mệnh chi lực của bản thân, hơn cả là muốn thử thăm dò Vận Mệnh tộc kia nông cạn thế nào.
Đúng vậy, Cổ Trần đoán đó chính là Vận Mệnh tộc, nếu không thì ai đủ khả năng phát giác được hắn lĩnh ngộ vận mệnh chi lực chứ?
Điều này cũng xem như là trộm lấy vận mệnh chi lực.
Bởi vì trên đời này, chỉ có người của Vận Mệnh tộc mới có thể nắm giữ vận mệnh chi lực, nhưng Cổ Trần mượn nhờ hạt châu huyền ảo, dưới sự ngộ đạo lĩnh ngộ ra vận mệnh chi lực.
Cái này thì tương đương với gian lận, bật hack, cho nên tự nhiên sẽ khiến Vận Mệnh tộc chú ý.
- Vận Mệnh tộc, tạm thời ta không muốn gặp các ngươi, chờ ta xử lí xong chuyện này sẽ lại tìm các ngươi chơi đùa một hồi.
Cổ Trần nói xong thu hồi tất cả lực lượng, loại khí tức vận mệnh kia lập tức biến mất, không còn thấy tăm hơi.
Không một ai biết hắn nắm giữ vận mệnh chi lực, chỉ Vận Mệnh tộc là phát giác ra, nhưng lại không cách nào xác định kẻ đánh cắp là người nào, bởi vậy mới nghĩ biện pháp truy tìm hắn.
- Hoàng, ngài sao thế ạ?
Lúc này, hai tỉ muội Li Lạc từ phía sau đi tới, vẻ mặt lo âu.
Cổ Trần thấy hai người lo lắng liền cười nói:
- Không có việc gì, việc tu luyện có chút đột phá, không cần phải lo lắng.
Hai tỉ muội nhìn nhau, mặc dù biết Cổ Trần đang che giấu gì đó nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.
Lúc nãy, rõ ràng hai tỉ muội cảm giác được Cổ Trần như sắp biến mất, không, nói chính xác là đã biến mất khỏi thế giới này.
Hai người còn đang kinh hãi thì thấy Cổ Trần lại xuất hiện, và cũng không cảm ứng được gì nữa, cứ như chủ nhân của hai người không có thực, không thuộc về nơi đây, trong lòng cả hai cảm thấy rối như tơ vò.
Cổ Trần biết hai tỉ muội Li Lạc nghĩ gì, nhưng hắn không giải thích, trên người hắn có rất nhiều bí mật mà hắn chỉ có thể che giấu vĩnh viễn, không nói với bất kì ai.
- Vu Tế kia có động tác dị thường nào không?
Cổ Trần chuyển đề tài khác, hỏi hai người.
Li bình tĩnh lại, đáp:
- Hoàng, khi nãy vị Bắc Cương Vu Tế kia nói là muốn gặp ngươi, giống như có chuyện quan trọng.
- Gặp ta?
Cổ Trần có chút tò mò, Vu Tế bí ẩn kia đột ngột nói muốn gặp hắn, vậy vì sao trước đó không nói? Hiện tại đang trên đường đến Bắc Cương, lộ trình rất xa, trong quãng đường đi nhất định phải băng qua lãnh địa của dị tộc.
Lúc này muốn gặp hắn, khẳng định có chuyện.
Nghĩ đến đó, Cổ Trần gật đầu nói:
- Được, ngươi gọi hắn đến đây đi.
Nói xong Cổ Trần quay người lại, lẳng lặng đứng đó, tiếp tục nhìn ra xa, ánh mắt hiển hiện vô số sợi tơ quỷ dị.
Không bao lâu sau, Vu Tế tới.
- Bắc Cương, Vu Linh tham kiến Nhân Hoàng.
Cổ Trần chậm rãi quay người, đánh giá hắn, hỏi:
- Ngươi nói muốn gặp bản hoàng, có chuyện gì thì nói đi.
Vu Linh hơi hơi khom người, mới chầm chậm nói ra:
- Nhân Hoàng, lần này đi Bắc Cương phải băng qua địa bàn của Đại Bằng tộc và Cốt tộc, chúng ta nhất định phải cẩn thận.
- Ta đã biết, ngươi còn chuyện gì nữa không?
Cổ Trần khẽ vuốt cằm ra vẻ mình đã biết, hắn nhìn người áo đen này, nghĩ đối phương còn điều gì khác muốn nói, không thể chỉ vì muốn nhắc nhở một câu mà đòi gặp hắn được.
- Còn có một chuyện, nghe nói Nhân Hoàng đang tìm kiếm Ảnh tộc...
Vu Linh nói còn chưa dứt lời, lập tức cảm thấy một áp lực cuồn cuộn vọt tới.
Bành!
Ngay lập tức hắn quỳ gối xuống boong tàu, sát ý dày đặc khóa chặt hắn.
Ánh mắt Cổ Trần tràn ngập sát khí, giọng nói lại bình tĩnh:
- Sao ngươi biết đươc ta đang tìm kiếm Ảnh tộc? Nếu ngươi không thể cho ta một giải thích hợp lý, linh hồn của ngươi sẽ bị ta luyện hóa.
Thân thể người áo đen hơi chấn động một chút, hắn cúi đầu, tuy không thấy rõ được hình dáng hắn, nhưng có thể cảm nhận được lúc này hắn đang rất khẩn trương.
Cổ Trần tạo áp lực quá lớn đối với hắn, giờ phút này hắn thật sự cảm nhận được hơi thở của tử vong, nếu không thể giải thích cho rõ ràng, chắc chắn hắn phải chết.
Dù sao, việc Cổ Trần muốn tìm Ảnh tộc chưa từng nói cho ai biết, chỉ có Cổ Trần và Tổ Long mới biết được.
- Nhân Hoàng, ta trời sinh đã có thể cảm ứng được sự dao động trong tâm niệm của vạn vật sinh linh, có thể đọc hiểu một vài ý nghĩ trong tâm họ.
Người áo đen giải thích cặn kẽ nguyên nhân vì sao mình biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.