Chương 1470:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Vẻn vẹn chỉ trong một cái chớp mắt, vô số phân thân nguyên bản là giết cũng không dứt, lập tức biến mất hết trả lại một mảnh trống không. Khắp không gian chỉ còn lại một cỗ phong bạo đáng sợ tàn phá bừa bãi, sau đó dần dần khôi phục tĩnh lặng.
- Không gian chi lực?
Thượng thương vật dẫn hừ lạnh, đưa tay vẩy một cái, hư không lập tức tạo nên từng đợt gợn sóng. Vốn là không gian đang đổ nát lập tức bị san bằng, phong bạo tiêu tán, một cỗ lực lượng thiên địa bay lên.
Không gian phong bạo biến mất, thình lình Cổ Trần đã lặng yên đi tới đối diện thượng thương vật dẫn từ lúc nào. Cánh tay giơ lên, nhoáng một cái, hội tụ nguồn năng lượng mạnh mẽ đánh một quyền về phía mặt đối phương.
Bành!
Một màn ánh sáng phát ra, lớp phòng ngự của thượng thương vật dẫn bị tàn phá, mặt hắn liền biến sắc, thân thể cấp tốc lui lại.
Nhưng quyền đầu của Cổ Trần liên tục theo sát như hình với bóng, một chốc sau lại tiếp tục xuyên qua lớp không khí đánh vào phía trên mặt hắn.
Tiếng vang răng rắc kêu lên, huyết nhục vẩy ra, toàn bộ mặt của thượng thương vật dẫn nổ tung, xương cốt bị đánh đến vỡ nát, máu thịt be bét, ngã văng xuống đất.
- Ta sẽ đích thân tiễn ngươi lên đường!
Cổ Trần hai mắt hiện ra hàn mang, gào thét lớn, thân thể có những ánh sáng vô lượng tách ra. Cỗ lực lượng vô hình lập tức khuếch tán, trong nháy mắt chiếu rọi tới vạn vật.
Ngay sau đó, hắn một lần nữa thi triển quyền cước, lực lượng quy tắc tại thể nội thiêu đốt, quyền đầu phát ra một loại sụp đổ vạn vật đáng sợ quang huy.
Oanh!
Một quyền đánh về phía bên kia, trong nháy mắt đã chạm tới thượng thương vật dẫn. Hắn vừa bị đánh bay ra xa đã bị Cổ Trần cường thế quật nổ tung trên hư không.
Tất cả mọi người chấn kinh đứng nhìn, hai mắt trố ra, muốn ngất tại chỗ.
Thượng thương vật dẫn bị Cổ Trần đánh một quyền, bạo nổ. Cảnh tượng trước mắt khiến vô số người nhìn mà run sợ không dám nhúc nhích.
Thần tộc, các tộc cường giả một người lại một người đứng ngốc trệ tại chỗ, hoàn toàn không thể tin được.
- Điện hạ đã bị đánh nổ rồi?
Mọi người sắc mặt thay đổi, không những trong lòng run rẩy mà toàn thân cũng đều phát run lên. Họ nằm mơ cũng không nghĩ tới thượng thương vật dẫn cường đại như vậy lại thất bại thảm hại, bị nổ banh xác.
Nỗi lo sợ truyền đi nhanh chóng, chỉ cần một người mất bình tĩnh sẽ dẫn đến cả đám cũng nhũn hết người ra. Sự kiện này tạo nên bao nhiêu rúng động, ngay cả bách tộc đều muốn phát điên.
- Nhân Hoàng thật sự là hùng mạnh tới mức làm cho người ta phải hoảng sợ.
Kỳ Lân Hoàng lộp độp trong lòng, nhìn nhìn bóng người đứng ngạo nghễ trên hư không, bốn phía quanh hắn vẫn còn vẩy xuống vô số mảnh xương thịt – chính là từ thân thể của thượng thương vật dẫn.
Những người khác bao gồm Phượng Tổ, các cường giả của Phượng Hoàng tộc, còn có cường giả Long tộc, Bạch Hổ tộc từng người đều trừng lớn hai mắt, khiếp sợ nắm lấy tay nhau.
Đừng nói những người khác, thân là những người đứng đầu như Bạch Hổ, Tổ Long cũng một mặt chấn kinh. Mặc dù họ từng biết Cổ Trần cường đại, nhưng không nghĩ tới có thể cường đại đến trình độ như vậy.
Một phen chiến đấu kịch liệt, thượng thương vật dẫn bị nổ đến không còn manh giáp, phủ đầy trời một trận gió tanh mưa máu.
Rì rào...
Hư không vung vẩy xuống hàng ngàn mảnh vỡ, toàn bộ hiện trường không ai dám hé ra một chút thanh âm, chỉ có từng mảnh da thịt vẩy xuống đất vang lên tiếng rì rào vô cùng doạ người.
Chỗ bọn người dị tộc đang đứng đều mất hồn mất vía, trong đầu chỉ có một cái ý niệm, chính là kinh sợ cùng hoảng loạn.
Đối với Cổ Trần là sự kinh sợ xen lẫn kính nể thâm nhập tận sâu trong cốt tủy. Còn nhìn qua tình cảnh vừa rồi và bóng lưng cao ngạo tuyệt thế kia liền nhịn không được run rẩy, hoảng loạn.
Ông!
Ngay giữa lúc mọi người vẫn còn ngốc trệ, một cỗ âm thanh kỳ dị truyền đến.
- Hửm?
Cổ Trần hai mắt ngưng tụ, nhìn về phía trước. Thân thể thượng thương vật dẫn vừa nổ tan thành từng mảnh nhỏ, bỗng nhiên bên trong tuôn ra một cỗ quang mang.
Đoàn quang mang kia sáng hừng hực, chói lóa vô cùng, lộ ra vô tận thiên uy.
- Ta rất lấy làm bất ngờ, ngươi thật sự là vượt qua được.
Bên trong quang mang truyền đến thanh âm đạm mạc, băng lãnh, còn xen lẫn một chút tâm tình mừng rỡ chập chờn, làm cho lòng người cũng run rẩy.
Đó là thanh âm của thượng thương vật dẫn. Hắn không hề chết.
Cổ Trần mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm đoàn quang mang kia, mơ hồ thấy được một đạo bóng người mơ hồ chậm rãi hiện lên, đứng ở đó.
Một cỗ linh hồn cường đại ba động truyền đến, thượng thương vật dẫn lại xuất hiện lần nữa.
- Không gian chi lực?
Thượng thương vật dẫn hừ lạnh, đưa tay vẩy một cái, hư không lập tức tạo nên từng đợt gợn sóng. Vốn là không gian đang đổ nát lập tức bị san bằng, phong bạo tiêu tán, một cỗ lực lượng thiên địa bay lên.
Không gian phong bạo biến mất, thình lình Cổ Trần đã lặng yên đi tới đối diện thượng thương vật dẫn từ lúc nào. Cánh tay giơ lên, nhoáng một cái, hội tụ nguồn năng lượng mạnh mẽ đánh một quyền về phía mặt đối phương.
Bành!
Một màn ánh sáng phát ra, lớp phòng ngự của thượng thương vật dẫn bị tàn phá, mặt hắn liền biến sắc, thân thể cấp tốc lui lại.
Nhưng quyền đầu của Cổ Trần liên tục theo sát như hình với bóng, một chốc sau lại tiếp tục xuyên qua lớp không khí đánh vào phía trên mặt hắn.
Tiếng vang răng rắc kêu lên, huyết nhục vẩy ra, toàn bộ mặt của thượng thương vật dẫn nổ tung, xương cốt bị đánh đến vỡ nát, máu thịt be bét, ngã văng xuống đất.
- Ta sẽ đích thân tiễn ngươi lên đường!
Cổ Trần hai mắt hiện ra hàn mang, gào thét lớn, thân thể có những ánh sáng vô lượng tách ra. Cỗ lực lượng vô hình lập tức khuếch tán, trong nháy mắt chiếu rọi tới vạn vật.
Ngay sau đó, hắn một lần nữa thi triển quyền cước, lực lượng quy tắc tại thể nội thiêu đốt, quyền đầu phát ra một loại sụp đổ vạn vật đáng sợ quang huy.
Oanh!
Một quyền đánh về phía bên kia, trong nháy mắt đã chạm tới thượng thương vật dẫn. Hắn vừa bị đánh bay ra xa đã bị Cổ Trần cường thế quật nổ tung trên hư không.
Tất cả mọi người chấn kinh đứng nhìn, hai mắt trố ra, muốn ngất tại chỗ.
Thượng thương vật dẫn bị Cổ Trần đánh một quyền, bạo nổ. Cảnh tượng trước mắt khiến vô số người nhìn mà run sợ không dám nhúc nhích.
Thần tộc, các tộc cường giả một người lại một người đứng ngốc trệ tại chỗ, hoàn toàn không thể tin được.
- Điện hạ đã bị đánh nổ rồi?
Mọi người sắc mặt thay đổi, không những trong lòng run rẩy mà toàn thân cũng đều phát run lên. Họ nằm mơ cũng không nghĩ tới thượng thương vật dẫn cường đại như vậy lại thất bại thảm hại, bị nổ banh xác.
Nỗi lo sợ truyền đi nhanh chóng, chỉ cần một người mất bình tĩnh sẽ dẫn đến cả đám cũng nhũn hết người ra. Sự kiện này tạo nên bao nhiêu rúng động, ngay cả bách tộc đều muốn phát điên.
- Nhân Hoàng thật sự là hùng mạnh tới mức làm cho người ta phải hoảng sợ.
Kỳ Lân Hoàng lộp độp trong lòng, nhìn nhìn bóng người đứng ngạo nghễ trên hư không, bốn phía quanh hắn vẫn còn vẩy xuống vô số mảnh xương thịt – chính là từ thân thể của thượng thương vật dẫn.
Những người khác bao gồm Phượng Tổ, các cường giả của Phượng Hoàng tộc, còn có cường giả Long tộc, Bạch Hổ tộc từng người đều trừng lớn hai mắt, khiếp sợ nắm lấy tay nhau.
Đừng nói những người khác, thân là những người đứng đầu như Bạch Hổ, Tổ Long cũng một mặt chấn kinh. Mặc dù họ từng biết Cổ Trần cường đại, nhưng không nghĩ tới có thể cường đại đến trình độ như vậy.
Một phen chiến đấu kịch liệt, thượng thương vật dẫn bị nổ đến không còn manh giáp, phủ đầy trời một trận gió tanh mưa máu.
Rì rào...
Hư không vung vẩy xuống hàng ngàn mảnh vỡ, toàn bộ hiện trường không ai dám hé ra một chút thanh âm, chỉ có từng mảnh da thịt vẩy xuống đất vang lên tiếng rì rào vô cùng doạ người.
Chỗ bọn người dị tộc đang đứng đều mất hồn mất vía, trong đầu chỉ có một cái ý niệm, chính là kinh sợ cùng hoảng loạn.
Đối với Cổ Trần là sự kinh sợ xen lẫn kính nể thâm nhập tận sâu trong cốt tủy. Còn nhìn qua tình cảnh vừa rồi và bóng lưng cao ngạo tuyệt thế kia liền nhịn không được run rẩy, hoảng loạn.
Ông!
Ngay giữa lúc mọi người vẫn còn ngốc trệ, một cỗ âm thanh kỳ dị truyền đến.
- Hửm?
Cổ Trần hai mắt ngưng tụ, nhìn về phía trước. Thân thể thượng thương vật dẫn vừa nổ tan thành từng mảnh nhỏ, bỗng nhiên bên trong tuôn ra một cỗ quang mang.
Đoàn quang mang kia sáng hừng hực, chói lóa vô cùng, lộ ra vô tận thiên uy.
- Ta rất lấy làm bất ngờ, ngươi thật sự là vượt qua được.
Bên trong quang mang truyền đến thanh âm đạm mạc, băng lãnh, còn xen lẫn một chút tâm tình mừng rỡ chập chờn, làm cho lòng người cũng run rẩy.
Đó là thanh âm của thượng thương vật dẫn. Hắn không hề chết.
Cổ Trần mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm đoàn quang mang kia, mơ hồ thấy được một đạo bóng người mơ hồ chậm rãi hiện lên, đứng ở đó.
Một cỗ linh hồn cường đại ba động truyền đến, thượng thương vật dẫn lại xuất hiện lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.