Chương 1482:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Cổ Trần suy tư một phen, đưa ra quyết định:
- Bây giờ ngươi đến Tây Mạc, mau chóng giải quyết uy hiếp ở Tây Mạc. Nơi này phong ấn hai thời đại cựu thần, một mình Nữ Anh không đủ tọa trấn một phương.
- Ta đem thánh sơn giao lại cho ngươi. Toàn bộ Tây Mạc trông cậy cả vào ngươi, Oa Hoàng.
Hắn thành khẩn nói ra quyết định này, Oa Hoàng an tĩnh nghe, gật gật đầu tỏ ra hiểu rõ, không có một tia oán giận.
- Chính ngươi cũng phải cẩn thận.
Oa Hoàng chỉ nói một câu này.
Cổ Trần tự tin cười nói:
- Yên tâm đi, kẻ có thể giết được ta còn chưa dám xuất hiện đâu.
- Nhân Hoàng, ta... Ta muốn vì ngươi sinh con nối dõi...
Oa Hoàng lấy hết can đảm, cắn răng nói ra lời nói kinh người. Nói xong, hai má nổi lên một rặng mây hồng.
Nghe Oa Hoàng nói, Cổ Trần cứ tưởng mình đang nằm mơ.
- Haizz
Trong Thánh Điện truyền đến tiếng thở dài.
Oa Hoàng ngồi một mình trong Thánh Điện, ngơ ngác nhìn hư không, ánh mắt có chút u oán.
- Nhân Hoàng, vì sao ngươi không chịu sinh hạ con nối dõi?
Nàng lẩm bẩm, có nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao Cổ Trần lại cự tuyệt mình.
Hỏi hắn nguyên nhân, hắn chỉ nói một câu: Nhân tộc đã không còn, cần người nối dõi làm gì?
Cho nên, Cổ Trần chỉ có thể quả quyết cự tuyệt, hắn không muốn có con nối dõi, bởi vì điều đó chẳng có bất kì ý nghĩa gì.
...
Trong hư vô, Cổ Trần yên lặng đứng trong cơn bão táp, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tây Mạc.
- Xin lỗi, để ngươi thất vọng.
Hắn lẩm bẩm, khẽ thở dài.
Tâm tư Oa Hoàng là muốn chừa cho hắn một đời sau, lưu lại huyết mạch truyền thừa. Thế nhưng tâm tư Cổ Trần nào có đặt trên người con nối dõi, hắn chỉ toàn tâm toàn ý muốn đánh thắng Thánh Chiến, mở mang một mảnh đất sinh tồn cho Nhân tộc.
Bây giờ Nhân tộc đã bị thiên địa vứt bỏ, thượng thương có thể diệt Nhân tộc bất kì lúc nào mà không chút băn khoăn, bởi vì đã có một chủng tộc mới thay thế Nhân tộc, họ không cần phải giữ cái chủng tộc không an phận là Nhân tộc nữa.
- Đại nghiệp chưa xong, làm sao yên bề gia thất?
Cổ Trần thần sắc kiên định, không hề dao động.
Kể từ khi hắn tới thế giới này, mang theo bộ lạc bước từng bước nhỏ đến được ngày hôm nay, thì hắn đã đặt chân lên con đường không có lối về, không thể quay đầu.
Thậm chí, cho dù hắn có muốn rời khỏi con đường này đi nữa cũng khó có khả năng, vì thời thế sẽ đẩy hắn tiến về phía trước, muốn dừng cũng dừng không được.
Còn vấn đề về đời sau hay con nối dõi, Cổ Trần chỉ có thể nói, hiện tại sinh con nối dõi làm gì chứ?
Một khi có con nối dõi, trong lòng Cổ Trần sẽ lo lắng không an cho nó, liệu còn một lòng một dạ phấn đấu vì nguyện vọng thuở ban đầu kia sao?
Con nối dõi ra đời, nhiều vấn đề sẽ xuất hiện.
Cho nên, Cổ Trần kiên quyết không muốn con nối dõi, chí ít trước mắt hắn không cho phép điều đó xảy ra. Ngẫm lại xem, địch nhân của hắn nhiều cỡ nào?
Trong Man Hoang bách tộc này, hầu như hơn một nửa chủng tộc đã là địch nhân của hắn, nếu để người ta biết Nhân Hoàng có con nối dõi, vậy ngày nào cũng phải đề phòng bách tộc ra tay với nó, không làm được việc gì cả.
- Cả đời ta là mệnh lao lực, bị Đại Vu Chúc kia lừa lên nhầm thuyền giặc, không xuống được nữa.
Cổ Trần cay đắng nghĩ thế, bản thân bước nhầm không thể quay về, chỉ đành kiên trì tiến về phía trước.
Hắn chỉ có thể mang theo con thuyền sắp đắm này vượt gió vượt sóng, lướt mọi chông gai, thẳng đến khi Nhân tộc hoàn toàn đánh bại bách tộc, chiến thắng Thần Tộc, thậm chí đánh bại chúng Thần.
- Chờ ta đánh bại bách tộc, chiến thắng chúng Thần, Đại Vu Chúc, ta cam đoan không đánh chết ngươi không ăn tiền.
Cổ Trần cắn răng nghiến lợi nói, trong lòng có chút phẫn uất, lão đầu kia lừa hắn thảm quá.
Sâu trong một nơi tối tăm hư vô.
- A phốc!
Bên trong sương mù, một lão nhân tiều tụy hắt hơi một cái, đột ngột kinh hãi.
- Không tốt, có người đang tính kế lão đầu tử, phải tính thử mới được.
Lão nhân này lập tức đánh ra pháp tắc đầy trời, không ngừng suy đoán, đáng tiếc chỉ là một mảnh sương mù mờ mịt, nhìn không rõ đầy\u mối.
- A, thật thê thảm quá, vậy mà cái gì cũng không có, hết hi vọng rồi, Nhân tộc xong rồi, tiểu tử à, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Lão đầu tính toán một hồi, hung hăng lắc đầu tiếc hận.
- Được rồi, lão đầu tử vẫn nên đi Thiên Ngoại Thiên tránh một chút, thuận tiện tìm Quảng Hàn nữ thần tâm sự.
Lão đầu nói xong cười hắc hắc, mặt mũi cực kỳ không đứng đắn.
Bóng người lão nhoáng một cái biến mất không còn tăm hơi.
Một bên khác, Cổ Trần hành tẩu hư vô, hướng về phía Đông Nhân tộc liên minh, hắn muốn giải quyết tên Đông Hoàng kia, diệt trừ tai họa ngầm cho Nhân tộc.
Tên này là kẻ phản bội, nếu không diệt sẽ là mối họa khó lường.
Đông Bộ liên minh, chính là một liên minh rộng lớn do Đông Hoàng khai sáng ra.
- Bây giờ ngươi đến Tây Mạc, mau chóng giải quyết uy hiếp ở Tây Mạc. Nơi này phong ấn hai thời đại cựu thần, một mình Nữ Anh không đủ tọa trấn một phương.
- Ta đem thánh sơn giao lại cho ngươi. Toàn bộ Tây Mạc trông cậy cả vào ngươi, Oa Hoàng.
Hắn thành khẩn nói ra quyết định này, Oa Hoàng an tĩnh nghe, gật gật đầu tỏ ra hiểu rõ, không có một tia oán giận.
- Chính ngươi cũng phải cẩn thận.
Oa Hoàng chỉ nói một câu này.
Cổ Trần tự tin cười nói:
- Yên tâm đi, kẻ có thể giết được ta còn chưa dám xuất hiện đâu.
- Nhân Hoàng, ta... Ta muốn vì ngươi sinh con nối dõi...
Oa Hoàng lấy hết can đảm, cắn răng nói ra lời nói kinh người. Nói xong, hai má nổi lên một rặng mây hồng.
Nghe Oa Hoàng nói, Cổ Trần cứ tưởng mình đang nằm mơ.
- Haizz
Trong Thánh Điện truyền đến tiếng thở dài.
Oa Hoàng ngồi một mình trong Thánh Điện, ngơ ngác nhìn hư không, ánh mắt có chút u oán.
- Nhân Hoàng, vì sao ngươi không chịu sinh hạ con nối dõi?
Nàng lẩm bẩm, có nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao Cổ Trần lại cự tuyệt mình.
Hỏi hắn nguyên nhân, hắn chỉ nói một câu: Nhân tộc đã không còn, cần người nối dõi làm gì?
Cho nên, Cổ Trần chỉ có thể quả quyết cự tuyệt, hắn không muốn có con nối dõi, bởi vì điều đó chẳng có bất kì ý nghĩa gì.
...
Trong hư vô, Cổ Trần yên lặng đứng trong cơn bão táp, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tây Mạc.
- Xin lỗi, để ngươi thất vọng.
Hắn lẩm bẩm, khẽ thở dài.
Tâm tư Oa Hoàng là muốn chừa cho hắn một đời sau, lưu lại huyết mạch truyền thừa. Thế nhưng tâm tư Cổ Trần nào có đặt trên người con nối dõi, hắn chỉ toàn tâm toàn ý muốn đánh thắng Thánh Chiến, mở mang một mảnh đất sinh tồn cho Nhân tộc.
Bây giờ Nhân tộc đã bị thiên địa vứt bỏ, thượng thương có thể diệt Nhân tộc bất kì lúc nào mà không chút băn khoăn, bởi vì đã có một chủng tộc mới thay thế Nhân tộc, họ không cần phải giữ cái chủng tộc không an phận là Nhân tộc nữa.
- Đại nghiệp chưa xong, làm sao yên bề gia thất?
Cổ Trần thần sắc kiên định, không hề dao động.
Kể từ khi hắn tới thế giới này, mang theo bộ lạc bước từng bước nhỏ đến được ngày hôm nay, thì hắn đã đặt chân lên con đường không có lối về, không thể quay đầu.
Thậm chí, cho dù hắn có muốn rời khỏi con đường này đi nữa cũng khó có khả năng, vì thời thế sẽ đẩy hắn tiến về phía trước, muốn dừng cũng dừng không được.
Còn vấn đề về đời sau hay con nối dõi, Cổ Trần chỉ có thể nói, hiện tại sinh con nối dõi làm gì chứ?
Một khi có con nối dõi, trong lòng Cổ Trần sẽ lo lắng không an cho nó, liệu còn một lòng một dạ phấn đấu vì nguyện vọng thuở ban đầu kia sao?
Con nối dõi ra đời, nhiều vấn đề sẽ xuất hiện.
Cho nên, Cổ Trần kiên quyết không muốn con nối dõi, chí ít trước mắt hắn không cho phép điều đó xảy ra. Ngẫm lại xem, địch nhân của hắn nhiều cỡ nào?
Trong Man Hoang bách tộc này, hầu như hơn một nửa chủng tộc đã là địch nhân của hắn, nếu để người ta biết Nhân Hoàng có con nối dõi, vậy ngày nào cũng phải đề phòng bách tộc ra tay với nó, không làm được việc gì cả.
- Cả đời ta là mệnh lao lực, bị Đại Vu Chúc kia lừa lên nhầm thuyền giặc, không xuống được nữa.
Cổ Trần cay đắng nghĩ thế, bản thân bước nhầm không thể quay về, chỉ đành kiên trì tiến về phía trước.
Hắn chỉ có thể mang theo con thuyền sắp đắm này vượt gió vượt sóng, lướt mọi chông gai, thẳng đến khi Nhân tộc hoàn toàn đánh bại bách tộc, chiến thắng Thần Tộc, thậm chí đánh bại chúng Thần.
- Chờ ta đánh bại bách tộc, chiến thắng chúng Thần, Đại Vu Chúc, ta cam đoan không đánh chết ngươi không ăn tiền.
Cổ Trần cắn răng nghiến lợi nói, trong lòng có chút phẫn uất, lão đầu kia lừa hắn thảm quá.
Sâu trong một nơi tối tăm hư vô.
- A phốc!
Bên trong sương mù, một lão nhân tiều tụy hắt hơi một cái, đột ngột kinh hãi.
- Không tốt, có người đang tính kế lão đầu tử, phải tính thử mới được.
Lão nhân này lập tức đánh ra pháp tắc đầy trời, không ngừng suy đoán, đáng tiếc chỉ là một mảnh sương mù mờ mịt, nhìn không rõ đầy\u mối.
- A, thật thê thảm quá, vậy mà cái gì cũng không có, hết hi vọng rồi, Nhân tộc xong rồi, tiểu tử à, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Lão đầu tính toán một hồi, hung hăng lắc đầu tiếc hận.
- Được rồi, lão đầu tử vẫn nên đi Thiên Ngoại Thiên tránh một chút, thuận tiện tìm Quảng Hàn nữ thần tâm sự.
Lão đầu nói xong cười hắc hắc, mặt mũi cực kỳ không đứng đắn.
Bóng người lão nhoáng một cái biến mất không còn tăm hơi.
Một bên khác, Cổ Trần hành tẩu hư vô, hướng về phía Đông Nhân tộc liên minh, hắn muốn giải quyết tên Đông Hoàng kia, diệt trừ tai họa ngầm cho Nhân tộc.
Tên này là kẻ phản bội, nếu không diệt sẽ là mối họa khó lường.
Đông Bộ liên minh, chính là một liên minh rộng lớn do Đông Hoàng khai sáng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.