Chương 1502:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Cổ Trần khẽ lắc đầu, lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Có một số người trong lòng bất định, vậy mà nghĩ đến việc muốn ly Nhân tộc, lập tộc mới. Đây chẳng khác nào là phản bội cả Nhân tộc.
Bất quá, những hành động của Xi Vưu đã khiến Cổ Trần chú ý, sau khi Cổ Trần lặng lẽ quan sát một lúc thì đã phát hiện ra bí mật của hắn.
- Bức bích hoạ kia...
Cổ Trần hai mắt ngưng tụ, ánh mắt lóe ra tia sáng thâm thúy kinh người.
Hắn thấy được bức họa cổ, cố gắng ghi nhớ thật kỹ, phía trên ghi lại tin tức đủ khiến tất cả mọi người phải kinh hãi.
Tộc Người, đã từng là đại biểu cho toàn bộ sinh linh trên khắp đất trời. Nhưng không nghĩ tới, lúc 3000 Nhân tộc phát sinh nội chiến, hậu quả đã chia ra thành vô số chủng tộc khác biệt. Lúc này, Man Hoang Bách Tộc được sinh ra.
Kỳ thật nghiêm túc suy xét mà nói, cho dù là Man Hoang Bách Tộc hay ức vạn chúng sinh thì cũng đều có nguồn gốc từ Nhân tộc.
- Xi Vưu này, rõ ràng là không bình thường. Rốt cuộc trong sương mù cất giấu cái gì?
Cổ Trần đứng ở hư vô, muốn thông qua sương mù thấy rõ ràng tình huống bên trong.
Chỉ tiếc nơi này có một cỗ lực lượng bí ẩn ngăn trở, căn bản không có cách nào thăm dò tình huống bên trong được. Muốn biết rõ chỉ có thể tự mình đi vào.
Nhưng nghĩ nghĩ hồi lâu, Cổ Trần cũng không đi.
- Xi Vưu, hi vọng ngươi an phận một chút. Nếu không, ta không ngại đem ngươi xóa sổ.
Cổ Trần nói xong hai mắt hiện ra một tia lạnh lẽo.
- Ô ô...
Bỗng nhiên có một tiếng gào thét non nớt truyền đến, chỉ thấy trong ngực hắn ôm một Hung thú, chính là gấu trúc.
Nhìn Kim Thú bé nhỏ, Cổ Trần cười nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi lại đói bụng. Đây, ăn trước mấy khối thanh đồng này đi, trở về ta sẽ lấy cho ngươi những kim loại khác.
- Răng rắc, răng rắc...
Tiểu gấu trúc há mồm, răng rắc gặm khối đồng, ăn từng miếng ngon giòn giã.
Nhìn nó cắn thanh đồng dễ dàng như ăn đậu hũ, hương giòn ngon miệng, thật sự không thể tin được nó có thể ăn được kim loại, vì sao kiếp trước gấu trúc lại ăn cây trúc?
Một khối Thanh Đồng, chỉ cần hai ba lần thì ăn xong. Cổ Trần cười khổ nói:
- Người bình thường đúng là nuôi ngươi không nổi. Mỗi ngày ăn kim loại, làm được bao nhiêu để đủ ngươi ăn ?
- Ô ô...
Kim Thú biểu thị vẻ bất mãn.
Cổ Trần cười cười, sờ cái đầu mập phì của nó, mắt nhìn đại bản doanh của Xi Hoàng, trong ánh mắt lóe ra tia sáng.
- Thiếu chủ Xi Vưu, Nhân Vương trời định, hi vọng ngươi sẽ không đi lầm đường.
Hắn lầm bầm nói xong, xoay người bước ra một bước, người đã biến mất trong hư vô.
Mà lúc này, khi đang xâm nhập bên trong sương mù thần bí, Xi Vưu giống như có cảm giác, nghi ngờ dừng lại, dường như cảm giác được vừa mới có người thăm dò.
“Vừa rồi, là Nhân Hoàng?”
Nhân Hoàng chú ý tới hắn, nói cách khác, cho dù hắn không lộ mặt thì cũng không thể nào ẩn trốn Cổ Trần được.
Xi Vưu sắc mặt phức tạp, ngưng trọng nói:
- Nhân Hoàng không hổ là Nhân Hoàng, lại còn có thể phát hiện được ta. Xem ra, vị Nhân Hoàng này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Thôi được, nếu đã bị Nhân Hoàng phát hiện, vậy để bản vương nhìn xem thủ đoạn của ngươi có thể đem Nhân tộc sắp hủy diệt xoay chuyển tình thế được không?
- Nhân tộc, vốn nên có vô thượng vinh diệu.
Xi Vưu đi tới chỗ sương mù sâu nhất, bên trong cất giấu một bí mật cực kỳ lớn, ngoài hắn ra không có ai biết bí mật này là gì.
Cổ Trần tuy có phát giác, nhưng lại không tìm tòi nghiên cứu. Hắn một đường xuyên thẳng qua không gian hư vô, hướng về phía Bách Man sơn.
Lần này đi, dù chưa đạt thành kế hoạch đã dự định, nhưng cũng thu hoạch không nhỏ.
Kết thúc chuyến đi Nam Cương, Cổ Trần cũng đang phải nghĩ kỹ về kế hoạch tiếp theo.
Tây Mạc, Bắc Cương, Vạn Thạch lĩnh, Hỗn Loạn Thiên Uyên, Bách Man sơn, Vô Tận Hải, còn có Nam Man, toàn bộ Đông Cực Châu, Bách Tộc Thánh Vực.
Bách Tộc Thánh Vực, đóng ở nơi Đông Cực Châu giao với Trung Thiên Vực. Chỉ có bắt lại Bách Tộc Thánh Vực mới có thể đạt được Trung Thiên Vực.
Lúc này Cổ Trần đã về tới Bách Man sơn, thẳng đến Anh Linh điện mà đi.
Bách Man sơn, Hoang Cổ thành, trong Anh Linh điện.
Cổ Trần trở về trong yên lặng, không ai biết.
Hắn một mình đi từng bước vào trong Anh Linh điện, bên trong trống rỗng, giữa đại điện thờ phụng một bộ di hài.
Đây là di hài của tiền bối Nhân tộc được Cổ Trần mang về từ Thần Quốc đổ nát.
- Tiền bối!
Cổ Trần nghiêm túc chắp tay lạy di hài một lạy.
Nhìn bộ di hài trước mắt, trên người cắm một thanh kiếm rỉ sét, chủ nhân bộ di hài này trước đây đã từng đuổi được Thần Ma.
Có một số người trong lòng bất định, vậy mà nghĩ đến việc muốn ly Nhân tộc, lập tộc mới. Đây chẳng khác nào là phản bội cả Nhân tộc.
Bất quá, những hành động của Xi Vưu đã khiến Cổ Trần chú ý, sau khi Cổ Trần lặng lẽ quan sát một lúc thì đã phát hiện ra bí mật của hắn.
- Bức bích hoạ kia...
Cổ Trần hai mắt ngưng tụ, ánh mắt lóe ra tia sáng thâm thúy kinh người.
Hắn thấy được bức họa cổ, cố gắng ghi nhớ thật kỹ, phía trên ghi lại tin tức đủ khiến tất cả mọi người phải kinh hãi.
Tộc Người, đã từng là đại biểu cho toàn bộ sinh linh trên khắp đất trời. Nhưng không nghĩ tới, lúc 3000 Nhân tộc phát sinh nội chiến, hậu quả đã chia ra thành vô số chủng tộc khác biệt. Lúc này, Man Hoang Bách Tộc được sinh ra.
Kỳ thật nghiêm túc suy xét mà nói, cho dù là Man Hoang Bách Tộc hay ức vạn chúng sinh thì cũng đều có nguồn gốc từ Nhân tộc.
- Xi Vưu này, rõ ràng là không bình thường. Rốt cuộc trong sương mù cất giấu cái gì?
Cổ Trần đứng ở hư vô, muốn thông qua sương mù thấy rõ ràng tình huống bên trong.
Chỉ tiếc nơi này có một cỗ lực lượng bí ẩn ngăn trở, căn bản không có cách nào thăm dò tình huống bên trong được. Muốn biết rõ chỉ có thể tự mình đi vào.
Nhưng nghĩ nghĩ hồi lâu, Cổ Trần cũng không đi.
- Xi Vưu, hi vọng ngươi an phận một chút. Nếu không, ta không ngại đem ngươi xóa sổ.
Cổ Trần nói xong hai mắt hiện ra một tia lạnh lẽo.
- Ô ô...
Bỗng nhiên có một tiếng gào thét non nớt truyền đến, chỉ thấy trong ngực hắn ôm một Hung thú, chính là gấu trúc.
Nhìn Kim Thú bé nhỏ, Cổ Trần cười nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi lại đói bụng. Đây, ăn trước mấy khối thanh đồng này đi, trở về ta sẽ lấy cho ngươi những kim loại khác.
- Răng rắc, răng rắc...
Tiểu gấu trúc há mồm, răng rắc gặm khối đồng, ăn từng miếng ngon giòn giã.
Nhìn nó cắn thanh đồng dễ dàng như ăn đậu hũ, hương giòn ngon miệng, thật sự không thể tin được nó có thể ăn được kim loại, vì sao kiếp trước gấu trúc lại ăn cây trúc?
Một khối Thanh Đồng, chỉ cần hai ba lần thì ăn xong. Cổ Trần cười khổ nói:
- Người bình thường đúng là nuôi ngươi không nổi. Mỗi ngày ăn kim loại, làm được bao nhiêu để đủ ngươi ăn ?
- Ô ô...
Kim Thú biểu thị vẻ bất mãn.
Cổ Trần cười cười, sờ cái đầu mập phì của nó, mắt nhìn đại bản doanh của Xi Hoàng, trong ánh mắt lóe ra tia sáng.
- Thiếu chủ Xi Vưu, Nhân Vương trời định, hi vọng ngươi sẽ không đi lầm đường.
Hắn lầm bầm nói xong, xoay người bước ra một bước, người đã biến mất trong hư vô.
Mà lúc này, khi đang xâm nhập bên trong sương mù thần bí, Xi Vưu giống như có cảm giác, nghi ngờ dừng lại, dường như cảm giác được vừa mới có người thăm dò.
“Vừa rồi, là Nhân Hoàng?”
Nhân Hoàng chú ý tới hắn, nói cách khác, cho dù hắn không lộ mặt thì cũng không thể nào ẩn trốn Cổ Trần được.
Xi Vưu sắc mặt phức tạp, ngưng trọng nói:
- Nhân Hoàng không hổ là Nhân Hoàng, lại còn có thể phát hiện được ta. Xem ra, vị Nhân Hoàng này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Thôi được, nếu đã bị Nhân Hoàng phát hiện, vậy để bản vương nhìn xem thủ đoạn của ngươi có thể đem Nhân tộc sắp hủy diệt xoay chuyển tình thế được không?
- Nhân tộc, vốn nên có vô thượng vinh diệu.
Xi Vưu đi tới chỗ sương mù sâu nhất, bên trong cất giấu một bí mật cực kỳ lớn, ngoài hắn ra không có ai biết bí mật này là gì.
Cổ Trần tuy có phát giác, nhưng lại không tìm tòi nghiên cứu. Hắn một đường xuyên thẳng qua không gian hư vô, hướng về phía Bách Man sơn.
Lần này đi, dù chưa đạt thành kế hoạch đã dự định, nhưng cũng thu hoạch không nhỏ.
Kết thúc chuyến đi Nam Cương, Cổ Trần cũng đang phải nghĩ kỹ về kế hoạch tiếp theo.
Tây Mạc, Bắc Cương, Vạn Thạch lĩnh, Hỗn Loạn Thiên Uyên, Bách Man sơn, Vô Tận Hải, còn có Nam Man, toàn bộ Đông Cực Châu, Bách Tộc Thánh Vực.
Bách Tộc Thánh Vực, đóng ở nơi Đông Cực Châu giao với Trung Thiên Vực. Chỉ có bắt lại Bách Tộc Thánh Vực mới có thể đạt được Trung Thiên Vực.
Lúc này Cổ Trần đã về tới Bách Man sơn, thẳng đến Anh Linh điện mà đi.
Bách Man sơn, Hoang Cổ thành, trong Anh Linh điện.
Cổ Trần trở về trong yên lặng, không ai biết.
Hắn một mình đi từng bước vào trong Anh Linh điện, bên trong trống rỗng, giữa đại điện thờ phụng một bộ di hài.
Đây là di hài của tiền bối Nhân tộc được Cổ Trần mang về từ Thần Quốc đổ nát.
- Tiền bối!
Cổ Trần nghiêm túc chắp tay lạy di hài một lạy.
Nhìn bộ di hài trước mắt, trên người cắm một thanh kiếm rỉ sét, chủ nhân bộ di hài này trước đây đã từng đuổi được Thần Ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.