Chương 1541:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Thánh quang xen lẫn, hóa thành một dòng sông ánh sáng quét tới đánh văng Cổ Trần ra khỏi Thánh Vực.
Oanh!
Lực lượng đáng sợ ù ù cuốn qua, giống như nước lũ tận thế hủy hoại vạn vật, núi vỡ đất nứt, cây cối đổ rạp, nó đào ra một cái khe thật sâu dài đến mấy dặm, cuối cùng, ánh sáng vô tận nổ tung.
- Chết chưa?
Bên trong Thánh Vực, ánh sáng ảm đạm mờ nhạt, cảnh tượng hoang tàn đổ nát, hiển nhiên một chiêu vừa rồi tàn phá quá nghiêm trọng.
- Chắc chắn chết!
Không ít dị tộc cường giả vui mừng quá đỗi, suy đoán Cổ Trần chết chắc.
Lực lượng và Thánh Ngân do bách tộc Thánh Nhân lưu lại hội tụ thành một đòn, không chết mới lạ.
Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, khung cảnh tiêu điều hiện lên trước mắt.
Núi non bị đánh thành bột phấn, một cái khe sâu hoắm dài đến mấy cây số, cuối khe rãnh, một bóng dáng mơ hồ chậm rãi bước tới.
Đó là Cổ Trần, vết thương chằng chịt khắp người, Thanh Đồng Bí Giáp rách nát không chịu nổi, máu thịt be bét, lòi cả xương cốt.
- Trời!
- Không chết?
Thấy cảnh tượng đó, vô số sinh linh cường giả trong Thánh Vực hốt hoảng.
Cổ Trần lại không chết?
- Sao có thể chứ?
Mấy chục Thánh Nhân ấn ký vẫn chưa tan đi kinh ngạc, hoảng sợ nhìn Cổ Trần đang đạp không tiến đến...
Cổ Trần lại có thể chịu đựng được đòn Thánh Ngân ấn ký do bách tộc Thánh Nhân lưu lại, đòn ấy mang sức mạnh hủy thiên diệt địa, thế mà không giết nổi Cổ Trần.
- Uy lực không tệ, đáng tiếc, còn thiếu một chút.
Cổ Trần nhìn thương tích trên người đang tự chữa trị rất nhanh.
Cấp bậc của thân thể hắn đã gần đạt đến vô hạn Thánh Thể, tuy thụ thương rất nặng, nhưng trong chớp mắt lại khôi phục được trạng thái đỉnh phong ban đầu.
- Không có khả năng!
Có Thánh Nhân quang ảnh gào thét, không muốn tin vào sự thật này.
Cổ Trần cười lạnh, chợt lách mình bay về phía Thánh Vực, hắn lạnh nhạt nhìn đám Thánh Nhân quang ảnh, sau đó đưa tay vỗ một chưởng xuống.
Oanh!
Một bàn tay khổng lồ u ám từ trên trời giáng xuống, phá vỡ hư không, năm ngón tay mở rộng ra tóm lấy toàn bộ Thánh Nhân quang ảnh.
Bịch.
Thánh Nhân quang ảnh đồng loạt sụp đổ, bị Cổ Trần dùng một tay bóp nát giữa hư không.
- Không...
Có Thánh Nhân quang ảnh hoảng sợ kêu lên, phóng ra vô lượng thánh quang muốn cản Cổ Trần lại.
Đáng tiếc chẳng làm được gì, trong nháy mắt hắn bị bàn tay kia bóp nát, hóa thành ánh sáng tan biến mất.
Toàn bộ Thánh Vực chấn động bối rối, các tộc cường giả cùng vô số sinh linh càng thêm sợ hãi.
Như thế còn không giết được Cổ Trần, vậy lực lượng nào mới diệt sát được Cổ Trần đây?
- Nhân Hoàng, người quá đáng lắm!
- Lùi lại đi!
Đột nhiên, sâu trong Thánh Vực lần lượt bộc phát ra từng đợt khí tức mạnh mẽ, thánh uy tràn ngập.
Có dị tộc Bán Thánh thức tỉnh, phá vỡ phong ấn thoát ra ngoài, từng đợt khí tức cường đại tiếp nối nhau bạo phát xông ra, càn quét bốn phương tám hướng.
- Bán Thánh?
Cổ Trần hừ lạnh, hai mắt nheo lại nhìn từng đạo khí tức bạo phát kia.
Đó là Bán Thánh, dị tộc Bán Thánh không thể không xuất hiện, nếu không toàn bộ bách tộc Thánh Vực sẽ thật sự bị Cổ Trần hủy diệt.
- Cổ Trần, dừng tay đi, không nên quá phận.
Một tiếng nói già nua từ chỗ sâu Thánh Vực truyền đến, có dao động đáng sợ sôi trào, uy áp tràn ngập.
- Nếu ngươi rút lui, chúng ta có thể không tính toán chuyện hôm nay.
Lại một thanh âm nữa phát ra, khí tức khủng bố, tràn đầy cảm giác áp bách.
Hết Bán Thánh này đến Bán Thánh khác xuất hiện, một mực khóa chặt Cổ Trần, muốn bức lui hắn.
- Quá phận?
Cổ Trần cười, nụ cười đó khiến lòng người chấn động, nguyên hàm răng trắng lộ ra ngoài dọa sợ các phương cường giả.
Mỗi một lần nhìn thấy Cổ Trần nhếch miệng nhe răng cười, bách tộc liền nhịn không được hoảng sợ, bởi vì nụ cười đó khiến người ta sợ hãi cực độ, đại biểu cho việc Cổ Trần muốn bắt đầu ăn.
Quả nhiên, chỉ thấy Cổ Trần đạp không tiến về phía sâu trong Thánh Vực, cười lạnh nói:
- Đám già không chịu chết các ngươi, không đi chiến trường hư không mà ở lại nơi này là muốn thành điểm tâm cho bản hoàng sao?
Thật đúng lúc, sáng nay bản hoàng vẫn chưa ăn gì, lấy đám Bán Thánh này làm điểm tâm cũng không tệ.
Oanh!
Vừa dứt lời, toàn thân Cổ Trần bộc phát ra một cỗ khí tức kinh thiên, vô số quy tắc xen lẫn bốn phía, dẫn phát không gian sụp đổ.
Chỉ thấy hắn bước ra một bước, người đã biến mất tại chỗ.
Đông!
- Làm càn!
Sâu trong Thánh Vực truyền tới tiếng ầm vang, tiếp theo có tiếng hét giận dữ, một cỗ phong bạo xuất hiện quét ngang khắp nơi.
- Giết hắn!
Có Bán Thánh hét lên, phá vỡ phong ấn lao ra đánh thẳng về phía Cổ Trần.
Đáng tiếc Cổ Trần chỉ dùng một quyền đã đánh nổ đối phương, sau đó nuốt sạch huyết nhục đối phương vào bụng.
- Mùi vị quá tệ, vẫn là Thần Linh dễ ăn hơn.
Cổ Trần bất mãn lầm bầm, dọa sợ đám Bán Thánh còn lại.
Oanh!
Lực lượng đáng sợ ù ù cuốn qua, giống như nước lũ tận thế hủy hoại vạn vật, núi vỡ đất nứt, cây cối đổ rạp, nó đào ra một cái khe thật sâu dài đến mấy dặm, cuối cùng, ánh sáng vô tận nổ tung.
- Chết chưa?
Bên trong Thánh Vực, ánh sáng ảm đạm mờ nhạt, cảnh tượng hoang tàn đổ nát, hiển nhiên một chiêu vừa rồi tàn phá quá nghiêm trọng.
- Chắc chắn chết!
Không ít dị tộc cường giả vui mừng quá đỗi, suy đoán Cổ Trần chết chắc.
Lực lượng và Thánh Ngân do bách tộc Thánh Nhân lưu lại hội tụ thành một đòn, không chết mới lạ.
Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, khung cảnh tiêu điều hiện lên trước mắt.
Núi non bị đánh thành bột phấn, một cái khe sâu hoắm dài đến mấy cây số, cuối khe rãnh, một bóng dáng mơ hồ chậm rãi bước tới.
Đó là Cổ Trần, vết thương chằng chịt khắp người, Thanh Đồng Bí Giáp rách nát không chịu nổi, máu thịt be bét, lòi cả xương cốt.
- Trời!
- Không chết?
Thấy cảnh tượng đó, vô số sinh linh cường giả trong Thánh Vực hốt hoảng.
Cổ Trần lại không chết?
- Sao có thể chứ?
Mấy chục Thánh Nhân ấn ký vẫn chưa tan đi kinh ngạc, hoảng sợ nhìn Cổ Trần đang đạp không tiến đến...
Cổ Trần lại có thể chịu đựng được đòn Thánh Ngân ấn ký do bách tộc Thánh Nhân lưu lại, đòn ấy mang sức mạnh hủy thiên diệt địa, thế mà không giết nổi Cổ Trần.
- Uy lực không tệ, đáng tiếc, còn thiếu một chút.
Cổ Trần nhìn thương tích trên người đang tự chữa trị rất nhanh.
Cấp bậc của thân thể hắn đã gần đạt đến vô hạn Thánh Thể, tuy thụ thương rất nặng, nhưng trong chớp mắt lại khôi phục được trạng thái đỉnh phong ban đầu.
- Không có khả năng!
Có Thánh Nhân quang ảnh gào thét, không muốn tin vào sự thật này.
Cổ Trần cười lạnh, chợt lách mình bay về phía Thánh Vực, hắn lạnh nhạt nhìn đám Thánh Nhân quang ảnh, sau đó đưa tay vỗ một chưởng xuống.
Oanh!
Một bàn tay khổng lồ u ám từ trên trời giáng xuống, phá vỡ hư không, năm ngón tay mở rộng ra tóm lấy toàn bộ Thánh Nhân quang ảnh.
Bịch.
Thánh Nhân quang ảnh đồng loạt sụp đổ, bị Cổ Trần dùng một tay bóp nát giữa hư không.
- Không...
Có Thánh Nhân quang ảnh hoảng sợ kêu lên, phóng ra vô lượng thánh quang muốn cản Cổ Trần lại.
Đáng tiếc chẳng làm được gì, trong nháy mắt hắn bị bàn tay kia bóp nát, hóa thành ánh sáng tan biến mất.
Toàn bộ Thánh Vực chấn động bối rối, các tộc cường giả cùng vô số sinh linh càng thêm sợ hãi.
Như thế còn không giết được Cổ Trần, vậy lực lượng nào mới diệt sát được Cổ Trần đây?
- Nhân Hoàng, người quá đáng lắm!
- Lùi lại đi!
Đột nhiên, sâu trong Thánh Vực lần lượt bộc phát ra từng đợt khí tức mạnh mẽ, thánh uy tràn ngập.
Có dị tộc Bán Thánh thức tỉnh, phá vỡ phong ấn thoát ra ngoài, từng đợt khí tức cường đại tiếp nối nhau bạo phát xông ra, càn quét bốn phương tám hướng.
- Bán Thánh?
Cổ Trần hừ lạnh, hai mắt nheo lại nhìn từng đạo khí tức bạo phát kia.
Đó là Bán Thánh, dị tộc Bán Thánh không thể không xuất hiện, nếu không toàn bộ bách tộc Thánh Vực sẽ thật sự bị Cổ Trần hủy diệt.
- Cổ Trần, dừng tay đi, không nên quá phận.
Một tiếng nói già nua từ chỗ sâu Thánh Vực truyền đến, có dao động đáng sợ sôi trào, uy áp tràn ngập.
- Nếu ngươi rút lui, chúng ta có thể không tính toán chuyện hôm nay.
Lại một thanh âm nữa phát ra, khí tức khủng bố, tràn đầy cảm giác áp bách.
Hết Bán Thánh này đến Bán Thánh khác xuất hiện, một mực khóa chặt Cổ Trần, muốn bức lui hắn.
- Quá phận?
Cổ Trần cười, nụ cười đó khiến lòng người chấn động, nguyên hàm răng trắng lộ ra ngoài dọa sợ các phương cường giả.
Mỗi một lần nhìn thấy Cổ Trần nhếch miệng nhe răng cười, bách tộc liền nhịn không được hoảng sợ, bởi vì nụ cười đó khiến người ta sợ hãi cực độ, đại biểu cho việc Cổ Trần muốn bắt đầu ăn.
Quả nhiên, chỉ thấy Cổ Trần đạp không tiến về phía sâu trong Thánh Vực, cười lạnh nói:
- Đám già không chịu chết các ngươi, không đi chiến trường hư không mà ở lại nơi này là muốn thành điểm tâm cho bản hoàng sao?
Thật đúng lúc, sáng nay bản hoàng vẫn chưa ăn gì, lấy đám Bán Thánh này làm điểm tâm cũng không tệ.
Oanh!
Vừa dứt lời, toàn thân Cổ Trần bộc phát ra một cỗ khí tức kinh thiên, vô số quy tắc xen lẫn bốn phía, dẫn phát không gian sụp đổ.
Chỉ thấy hắn bước ra một bước, người đã biến mất tại chỗ.
Đông!
- Làm càn!
Sâu trong Thánh Vực truyền tới tiếng ầm vang, tiếp theo có tiếng hét giận dữ, một cỗ phong bạo xuất hiện quét ngang khắp nơi.
- Giết hắn!
Có Bán Thánh hét lên, phá vỡ phong ấn lao ra đánh thẳng về phía Cổ Trần.
Đáng tiếc Cổ Trần chỉ dùng một quyền đã đánh nổ đối phương, sau đó nuốt sạch huyết nhục đối phương vào bụng.
- Mùi vị quá tệ, vẫn là Thần Linh dễ ăn hơn.
Cổ Trần bất mãn lầm bầm, dọa sợ đám Bán Thánh còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.