Chương 1544:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Phía bên Nhân tộc thì vô cùng hưng phấn, thấy Nhân Hoàng nhà mình cường thế không sợ Thánh Chủ, hiển nhiên sĩ khí tăng vọt, giết cho bách tộc Thánh Vực liên tiếp bại lui, máu chảy thành sông.
- Ngươi sợ chết nên không dám xuống đây hả?
Cổ Trần hét lớn, âm thanh chấn mấy trăm dặm, quanh quẩn trong hư không thật lâu không tan.
Toàn bộ Thánh Vực hoàn toàn câm nín, bách tộc sinh linh, các phương cường giả đều kinh hãi, bị dọa đến kinh hồn bạt vía.
Thế nhưng phía trên vòng xoáy hư không lại hoàn toàn tĩnh mịch, thậm chí vòng xoáy còn ngừng lại, trong không khí tràn ngập một cỗ uy áp kinh khủng.
Thánh Chủ chi uy, không cho phép kẻ khác khinh nhờn.
Oanh!
Nháy mắt, vòng xoáy nổ tung, vô tận quy tắc đều bị xé nát, từ sâu trong vô tận có một cánh tay thò ra, trên tay còn có vô số quy tắc quấn quanh, nó chụp về phía Cổ Trần.
- Sâu kiến, chết!
Một thanh âm đạm mạc truyền ra từ trong hư vô, lửa giận bừng bừng, Thánh Chủ giận dữ, thiên hạ đều run rẩy.
- Xuống dưới cũng không dám, ngươi chỉ có chút năng lực ấy sao?
Cổ Trần thét dài, toàn thân dấy lên một cỗ khí diễm, hắn bay lên không trung tung tiếp một quyền, lực lượng quy tắc, thời gian, không gian, hỏa diễm, Thiên Phạt, vận mệnh, đều hội tụ hết trong quyền này.
Ầm ầm!
Trời đất sụp đổ, nhật nguyệt lu mở, núi rừng nghiêng ngả.
Một quyền kia ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ nhất của Cổ Trần, hắn không giữ lại chút nào tung ra toàn bộ át chủ bài của bản thân, đánh cho hư không sụp đổ liên tiếp, không gian nứt toác lộ ra một lỗ hổng lớn.
Tiếng răng rắc giòn vang truyền đến không ngừng, bàn tay khủng bố kia bị một quyền cường thế của Cổ Trần đánh tan giữa hư không.
Oanh!
Bụi mù bốc cao, mặt đất lõm xuống một mảng lớn thành hình một bàn tay khổng lồ.
Cổ Trần đứng ngạo nghễ trên hư không, khí thế phách lối, bễ nghễ thương khung, ánh mắt cực kỳ xem thường.
Hắn khinh thường nói:
- Thánh Chủ cũng chỉ có thế mà thôi, còn dám nói là giết ta, trở về bú sữa mẹ thêm mấy năm hẵng lăn ra đây đánh tiếp.
Một là xuống, hai là cút!
Chỉ một câu nói đánh rách hư không, vòng xoáy kèn kẹt nứt toác, quy tắc hỗn loạn, cỗ khí tức bên trong vòng xoáy không ngừng bạo phát, lửa giận muốn đốt cháy cả bầu trời.
- Ngươi... tức chết bổn tọa!
Tiếng gầm nhẹ vang lên, Thánh Chủ kia tức méo cả mặt.
Hắn chưa từng nhục nhã đến mức này, một sâu kiến bé xíu còn chưa siêu phàm nhập Thánh lại dám năm lần bảy lượt thách đố hắn.
Thân là Thánh Chủ, sao có thể khoan nhượng?
Răng rắc!
Đột nhiên, vòng xoáy nứt ra, từ bên trong chậm rãi dò ra một móng vuốt kinh khủng, lông xù, phía trên mọc đầy tóc đỏ.
Tôn Thánh Chủ này muốn thả xuống một thứ.
Ầm ầm...
Thiên địa rung động, quy tắc sôi trào, một cỗ thiên địa chi uy đáng sợ hội tụ, Thiên Phạt bao phủ khắp nơi.
Một khi Thánh Chủ từ trong chiến trường hư không buông xuống, tất nhiên sẽ bị thiên địa hủy diệt.
- Đến đây, cố lên, thiếu chút nữa là ngươi có thể xuống rồi.
Cổ Trần hai mắt sáng rực, lớn tiếng gào thét.
Lại còn cổ vũ người ta mau xuống? Đám bách tộc cường giả nghe Cổ Trần nói vậy thiếu điều ngất đi.
Nhưng những lời này của Cổ Trần lại khiến Thánh Chủ bên trong vòng xoáy ngừng lại, có chút chần chờ, bởi vì nếu hắn hạ xuống sẽ gặp phải thiên địa quy tắc oanh sát.
Đây chính là quy tắc, một khi đã tiến vào chiến trường hư không, trừ khi Thánh Chiến kết thúc, ngoài ra dám tự tiện trở về sẽ bị hủy diệt.
- Tiểu tử, suýt nữa là mắc bẫy ngươi rồi.
Thanh âm kia truyền đến lần nữa.
Trong vòng xoáy, móng vuốt thô to nọ chậm rãi rụt lại, không còn xuất hiện, cũng không cưỡng ép xé mở hư không để lao xuống nữa, hiển nhiên đã biết sợ.
Thấy như thế, Cổ Trần có hơi thất vọng, hắn khinh bỉ nói:
- Còn nói là Thánh Chủ, ngay cả xuống đây cũng không dám, chỉ e ngươi là đồ Thánh Chủ giả mạo, thật quá mất mặt, thà đập đầu chết quách trên hư không cho xong!
- Làm càn!
Từ trong hư không truyền đến tiếng hét giận dữ.
Cổ Trần vẫn tiếp tục dè bĩu:
- Càn cái rắm! Không dám xuống thì im mẹ mồm lại, bản hoàng không rảnh đứng đây đối đáp với ngươi.
Hôm nay, nhất định Bách Tộc Thánh Vực này phải máu chảy thành sông, xác chất như núi, người nào tới cũng thế thôi, đừng nói chi một Thánh Chủ như ngươi, có là thần tiên hạ phàm thì kết quả vẫn sẽ như cũ.
Cổ Trần mặt mũi tràn đầy sát khí, âm thanh vang dội bộc lộ niềm tin không thay đổi.
Lời này của hắn khiến các tộc sinh linh cả trong lẫn ngoài Thánh Vực đều luống cuống, ngay cả Thánh Chủ cũng không làm được gì hung nhân Cổ Trần này sao?
Kỳ thật không phải vậy, bởi vì Thánh Chủ không cách nào xuống đây, mà cho dù có gắng cưỡng ép xé mở hư không để buông xuống cũng vậy, lúc ấy lực lượng sẽ bị suy yếu đi nhiều, không đủ sức tạo nên uy hiếp cho Cổ Trần.
- Ngươi sợ chết nên không dám xuống đây hả?
Cổ Trần hét lớn, âm thanh chấn mấy trăm dặm, quanh quẩn trong hư không thật lâu không tan.
Toàn bộ Thánh Vực hoàn toàn câm nín, bách tộc sinh linh, các phương cường giả đều kinh hãi, bị dọa đến kinh hồn bạt vía.
Thế nhưng phía trên vòng xoáy hư không lại hoàn toàn tĩnh mịch, thậm chí vòng xoáy còn ngừng lại, trong không khí tràn ngập một cỗ uy áp kinh khủng.
Thánh Chủ chi uy, không cho phép kẻ khác khinh nhờn.
Oanh!
Nháy mắt, vòng xoáy nổ tung, vô tận quy tắc đều bị xé nát, từ sâu trong vô tận có một cánh tay thò ra, trên tay còn có vô số quy tắc quấn quanh, nó chụp về phía Cổ Trần.
- Sâu kiến, chết!
Một thanh âm đạm mạc truyền ra từ trong hư vô, lửa giận bừng bừng, Thánh Chủ giận dữ, thiên hạ đều run rẩy.
- Xuống dưới cũng không dám, ngươi chỉ có chút năng lực ấy sao?
Cổ Trần thét dài, toàn thân dấy lên một cỗ khí diễm, hắn bay lên không trung tung tiếp một quyền, lực lượng quy tắc, thời gian, không gian, hỏa diễm, Thiên Phạt, vận mệnh, đều hội tụ hết trong quyền này.
Ầm ầm!
Trời đất sụp đổ, nhật nguyệt lu mở, núi rừng nghiêng ngả.
Một quyền kia ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ nhất của Cổ Trần, hắn không giữ lại chút nào tung ra toàn bộ át chủ bài của bản thân, đánh cho hư không sụp đổ liên tiếp, không gian nứt toác lộ ra một lỗ hổng lớn.
Tiếng răng rắc giòn vang truyền đến không ngừng, bàn tay khủng bố kia bị một quyền cường thế của Cổ Trần đánh tan giữa hư không.
Oanh!
Bụi mù bốc cao, mặt đất lõm xuống một mảng lớn thành hình một bàn tay khổng lồ.
Cổ Trần đứng ngạo nghễ trên hư không, khí thế phách lối, bễ nghễ thương khung, ánh mắt cực kỳ xem thường.
Hắn khinh thường nói:
- Thánh Chủ cũng chỉ có thế mà thôi, còn dám nói là giết ta, trở về bú sữa mẹ thêm mấy năm hẵng lăn ra đây đánh tiếp.
Một là xuống, hai là cút!
Chỉ một câu nói đánh rách hư không, vòng xoáy kèn kẹt nứt toác, quy tắc hỗn loạn, cỗ khí tức bên trong vòng xoáy không ngừng bạo phát, lửa giận muốn đốt cháy cả bầu trời.
- Ngươi... tức chết bổn tọa!
Tiếng gầm nhẹ vang lên, Thánh Chủ kia tức méo cả mặt.
Hắn chưa từng nhục nhã đến mức này, một sâu kiến bé xíu còn chưa siêu phàm nhập Thánh lại dám năm lần bảy lượt thách đố hắn.
Thân là Thánh Chủ, sao có thể khoan nhượng?
Răng rắc!
Đột nhiên, vòng xoáy nứt ra, từ bên trong chậm rãi dò ra một móng vuốt kinh khủng, lông xù, phía trên mọc đầy tóc đỏ.
Tôn Thánh Chủ này muốn thả xuống một thứ.
Ầm ầm...
Thiên địa rung động, quy tắc sôi trào, một cỗ thiên địa chi uy đáng sợ hội tụ, Thiên Phạt bao phủ khắp nơi.
Một khi Thánh Chủ từ trong chiến trường hư không buông xuống, tất nhiên sẽ bị thiên địa hủy diệt.
- Đến đây, cố lên, thiếu chút nữa là ngươi có thể xuống rồi.
Cổ Trần hai mắt sáng rực, lớn tiếng gào thét.
Lại còn cổ vũ người ta mau xuống? Đám bách tộc cường giả nghe Cổ Trần nói vậy thiếu điều ngất đi.
Nhưng những lời này của Cổ Trần lại khiến Thánh Chủ bên trong vòng xoáy ngừng lại, có chút chần chờ, bởi vì nếu hắn hạ xuống sẽ gặp phải thiên địa quy tắc oanh sát.
Đây chính là quy tắc, một khi đã tiến vào chiến trường hư không, trừ khi Thánh Chiến kết thúc, ngoài ra dám tự tiện trở về sẽ bị hủy diệt.
- Tiểu tử, suýt nữa là mắc bẫy ngươi rồi.
Thanh âm kia truyền đến lần nữa.
Trong vòng xoáy, móng vuốt thô to nọ chậm rãi rụt lại, không còn xuất hiện, cũng không cưỡng ép xé mở hư không để lao xuống nữa, hiển nhiên đã biết sợ.
Thấy như thế, Cổ Trần có hơi thất vọng, hắn khinh bỉ nói:
- Còn nói là Thánh Chủ, ngay cả xuống đây cũng không dám, chỉ e ngươi là đồ Thánh Chủ giả mạo, thật quá mất mặt, thà đập đầu chết quách trên hư không cho xong!
- Làm càn!
Từ trong hư không truyền đến tiếng hét giận dữ.
Cổ Trần vẫn tiếp tục dè bĩu:
- Càn cái rắm! Không dám xuống thì im mẹ mồm lại, bản hoàng không rảnh đứng đây đối đáp với ngươi.
Hôm nay, nhất định Bách Tộc Thánh Vực này phải máu chảy thành sông, xác chất như núi, người nào tới cũng thế thôi, đừng nói chi một Thánh Chủ như ngươi, có là thần tiên hạ phàm thì kết quả vẫn sẽ như cũ.
Cổ Trần mặt mũi tràn đầy sát khí, âm thanh vang dội bộc lộ niềm tin không thay đổi.
Lời này của hắn khiến các tộc sinh linh cả trong lẫn ngoài Thánh Vực đều luống cuống, ngay cả Thánh Chủ cũng không làm được gì hung nhân Cổ Trần này sao?
Kỳ thật không phải vậy, bởi vì Thánh Chủ không cách nào xuống đây, mà cho dù có gắng cưỡng ép xé mở hư không để buông xuống cũng vậy, lúc ấy lực lượng sẽ bị suy yếu đi nhiều, không đủ sức tạo nên uy hiếp cho Cổ Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.