Chương 1547:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Điều này khiến Cổ Trần lại càng yên tâm, tự tin tràn đầy.
- Giết!
Hắn không chút do dự, trực tiếp hạ lệnh giết, có cường giả làm chỗ dựa khiến tôn tồn tại kia không dám tùy tiện làm gì, hiển nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này được.
Ầm ầm...
Nhân tộc tấn công lần nữa, nhất thời Thánh Vực sụp đổ, các tộc khó lòng ngăn cản thế công của Nhân tộc.
- Ngươi muốn bản tôn ra tay sao?
Tôn tồn tại hét lên giận dữ, đáng tiếc không nhận được sự đáp trả nào, chỉ có một cỗ uy hiếp cường đại vẫn luôn tập trung vào nó.
Thấy thế, nó nổi giận quát to:
- Nhân Hoàng, ngươi thật sự khư khư cố chấp muốn khai chiến toàn diện với bách tộc?
- Thì tính sao?
Cổ Trần không sợ, cường thế đáp lại.
Hắn hừ lạnh nói tiếp:
- Thế giới này, bách tộc ức hiếp Nhân tộc ta, hôm nay ta không giết cho bách tộc đẫm máu điêu linh, không san bằng mảnh Thánh Vực này thì biết ăn nói thế nào với vô số Nhân tộc đã bị tàn sát?
- Đồ khốn, nếu ngươi cứ khăng khăng khai chiến, cho dù là bách tộc hay Nhân tộc của ngươi đều sẽ lưỡng bại câu thương, chẳng lẽ ngươi muốn Thần Tộc được lợi?
Tôn tồn tại giận dữ, nhịn không được thấp giọng quát, thật hận không thể đập chết Nhân Hoàng, thế nhưng hắn lại cố kỵ Nhân tộc Anh Linh ở phương xa.
Cổ Trần mặt không đổi sắc, hờ hững nói:
- Nguyên nhân dẫn ra trận chiến này là do bách tộc chứ không phải Nhân tộc ta, ngàn vạn Nhân tộc bị bách tộc nô dịch nuôi nhốt, ngươi nói ngưng chiến thì ngưng chiến?
Hôm nay, cho dù Nhân tộc điêu linh cũng phải đánh cho bách tộc sụp đổ, cho dù chúng Thần hạ phàm cũng phải nhổ tận gốc bách tộc.
Ta phải diệt bách tộc Thánh Vực!
Mỗi chữ mỗi câu trong lời nói Cổ Trần thể hiện ý chí và quyết tâm không chết không thôi, khiến bách tộc các phương bên trong Thánh Vực đều sợ hãi.
Lần này là sợ hãi thật sự, Cổ Trần quyết tâm muốn tiêu diệt bách tộc, cho dù làm vậy sẽ khiến Nhân tộc tổn thất nặng nề thì Cổ Trần cũng không tiếc.
Không ai hoài nghi quyết tâm của Cổ Trần, bởi vì bây giờ hắn đang làm như thế, bách tộc Thánh Vực đã thảm lắm rồi, xác chết đầy đất, máu chảy thành sông.
Người nào dám hoài nghi hắn? Cổ Trần nói được làm được, chính vì vậy đã khiến bách tộc e dè.
Bách tộc Thánh Vực, tôn tồn tại kia trầm mặc, dường như nó đang suy tư, cỗ kiếm mang ở Bách Man sơn kia càng ngày càng mạnh, ngay cả hư không cũng đã bị cắt đứt.
- Bản tôn có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi thối lui, bách tộc sẽ phóng thích toàn bộ Nhân tộc bị nô dịch nuôi nhốt.
Trầm mặc rất lâu, cuối cùng tôn tồn tại bí ẩn cũng mở miệng.
- Không thể!
Lời này vừa được nói ra, lập tức khiến Thánh Vực các phương xôn xao phản bác, có người nhảy ra gào thét phản đối đề nghị kia.
- Không được!
- Tuyệt đối không được!
- Thả Nhân tộc nô lệ, tương đương thả hổ về rừng.
Hầu hết các tộc cường giả đều không đồng ý, muốn mạng người ta sao? Không thể thả Nhân tộc nô lệ đi được!
Bành!
Kết quả vừa mới dứt lời, một bàn tay đáng sợ khẽ quét qua, mấy chục cường giả bị đánh chết thảm tại chỗ.
Hành động này khiến những kẻ đang rục rịch định phản đối câm miệng, cả đám hốt hoảng nhìn vào nơi sâu trong Thánh Vực.
Tôn tồn tại kia lại giết bọn hắn?
- Bản tôn là người định đoạt.
Nó lạnh lùng mở miệng.
Lần này không còn ai dám lên tiếng nữa, tất cả câm như hến.
Trên chiến trường, các Nhân tộc tướng sĩ vẫn đang điên cuồng tấn công, chém giết vô số bách tộc sinh linh cùng quân đoàn.
Tóm lại, không có mệnh lệnh của Cổ Trần, Nhân tộc và cả các minh hữu sẽ vẫn tấn công như cũ, trừ phi Cổ Trần hạ lệnh ngưng chiến, nếu không, không chết không thôi.
- Nhân Hoàng, ngưng chiến đi, bách tộc nguyện ý phóng thích tất cả Nhân tộc bị nuôi nhốt.
Tôn tồn tại đề nghị khiến Cổ Trần thật bất ngờ, đối phương trực tiếp dứt khoát đưa ra quyết định như thế làm hắn thật kinh ngạc.
Chẳng qua kinh ngạc thì kinh ngạc, Cổ Trần vẫn cười lạnh nói:
- Bách tộc các ngươi hoàn toàn không đáng tin, trong vòng ba canh giờ từ giờ trở đi, bản hoàng muốn thấy các ngươi phóng thích toàn bộ Nhân tộc nô lệ, nếu không, không chết không thôi.
- Không chết không thôi!
- Giết giết giết!
Tất cả mọi người điên cuồng hơn, trông thấy Nhân Hoàng ác liệt như vậy, ai cũng chẳng sợ hãi, cộng thêm có chỗ dựa chắc chắn ở Bách Man sơn, lực lượng lại tăng thêm mấy phần.
Trong lúc nhất thời, Nhân tộc giết chóc hăng say như thể đợi lát nữa ngưng chiến rồi sẽ không giết tiếp được nữa.
Thấy thế, bách tộc các phương đều tức giận vô cùng.
- Đáng chết, ngươi thật sự cho rằng có một tôn Anh Linh làm chỗ dựa, bản tôn sẽ không dám giết ngươi?
Tôn cường đại tồn tức giận, phẫn nộ lạ thường, sát ý bừng bừng.
- Giết!
Hắn không chút do dự, trực tiếp hạ lệnh giết, có cường giả làm chỗ dựa khiến tôn tồn tại kia không dám tùy tiện làm gì, hiển nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này được.
Ầm ầm...
Nhân tộc tấn công lần nữa, nhất thời Thánh Vực sụp đổ, các tộc khó lòng ngăn cản thế công của Nhân tộc.
- Ngươi muốn bản tôn ra tay sao?
Tôn tồn tại hét lên giận dữ, đáng tiếc không nhận được sự đáp trả nào, chỉ có một cỗ uy hiếp cường đại vẫn luôn tập trung vào nó.
Thấy thế, nó nổi giận quát to:
- Nhân Hoàng, ngươi thật sự khư khư cố chấp muốn khai chiến toàn diện với bách tộc?
- Thì tính sao?
Cổ Trần không sợ, cường thế đáp lại.
Hắn hừ lạnh nói tiếp:
- Thế giới này, bách tộc ức hiếp Nhân tộc ta, hôm nay ta không giết cho bách tộc đẫm máu điêu linh, không san bằng mảnh Thánh Vực này thì biết ăn nói thế nào với vô số Nhân tộc đã bị tàn sát?
- Đồ khốn, nếu ngươi cứ khăng khăng khai chiến, cho dù là bách tộc hay Nhân tộc của ngươi đều sẽ lưỡng bại câu thương, chẳng lẽ ngươi muốn Thần Tộc được lợi?
Tôn tồn tại giận dữ, nhịn không được thấp giọng quát, thật hận không thể đập chết Nhân Hoàng, thế nhưng hắn lại cố kỵ Nhân tộc Anh Linh ở phương xa.
Cổ Trần mặt không đổi sắc, hờ hững nói:
- Nguyên nhân dẫn ra trận chiến này là do bách tộc chứ không phải Nhân tộc ta, ngàn vạn Nhân tộc bị bách tộc nô dịch nuôi nhốt, ngươi nói ngưng chiến thì ngưng chiến?
Hôm nay, cho dù Nhân tộc điêu linh cũng phải đánh cho bách tộc sụp đổ, cho dù chúng Thần hạ phàm cũng phải nhổ tận gốc bách tộc.
Ta phải diệt bách tộc Thánh Vực!
Mỗi chữ mỗi câu trong lời nói Cổ Trần thể hiện ý chí và quyết tâm không chết không thôi, khiến bách tộc các phương bên trong Thánh Vực đều sợ hãi.
Lần này là sợ hãi thật sự, Cổ Trần quyết tâm muốn tiêu diệt bách tộc, cho dù làm vậy sẽ khiến Nhân tộc tổn thất nặng nề thì Cổ Trần cũng không tiếc.
Không ai hoài nghi quyết tâm của Cổ Trần, bởi vì bây giờ hắn đang làm như thế, bách tộc Thánh Vực đã thảm lắm rồi, xác chết đầy đất, máu chảy thành sông.
Người nào dám hoài nghi hắn? Cổ Trần nói được làm được, chính vì vậy đã khiến bách tộc e dè.
Bách tộc Thánh Vực, tôn tồn tại kia trầm mặc, dường như nó đang suy tư, cỗ kiếm mang ở Bách Man sơn kia càng ngày càng mạnh, ngay cả hư không cũng đã bị cắt đứt.
- Bản tôn có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi thối lui, bách tộc sẽ phóng thích toàn bộ Nhân tộc bị nô dịch nuôi nhốt.
Trầm mặc rất lâu, cuối cùng tôn tồn tại bí ẩn cũng mở miệng.
- Không thể!
Lời này vừa được nói ra, lập tức khiến Thánh Vực các phương xôn xao phản bác, có người nhảy ra gào thét phản đối đề nghị kia.
- Không được!
- Tuyệt đối không được!
- Thả Nhân tộc nô lệ, tương đương thả hổ về rừng.
Hầu hết các tộc cường giả đều không đồng ý, muốn mạng người ta sao? Không thể thả Nhân tộc nô lệ đi được!
Bành!
Kết quả vừa mới dứt lời, một bàn tay đáng sợ khẽ quét qua, mấy chục cường giả bị đánh chết thảm tại chỗ.
Hành động này khiến những kẻ đang rục rịch định phản đối câm miệng, cả đám hốt hoảng nhìn vào nơi sâu trong Thánh Vực.
Tôn tồn tại kia lại giết bọn hắn?
- Bản tôn là người định đoạt.
Nó lạnh lùng mở miệng.
Lần này không còn ai dám lên tiếng nữa, tất cả câm như hến.
Trên chiến trường, các Nhân tộc tướng sĩ vẫn đang điên cuồng tấn công, chém giết vô số bách tộc sinh linh cùng quân đoàn.
Tóm lại, không có mệnh lệnh của Cổ Trần, Nhân tộc và cả các minh hữu sẽ vẫn tấn công như cũ, trừ phi Cổ Trần hạ lệnh ngưng chiến, nếu không, không chết không thôi.
- Nhân Hoàng, ngưng chiến đi, bách tộc nguyện ý phóng thích tất cả Nhân tộc bị nuôi nhốt.
Tôn tồn tại đề nghị khiến Cổ Trần thật bất ngờ, đối phương trực tiếp dứt khoát đưa ra quyết định như thế làm hắn thật kinh ngạc.
Chẳng qua kinh ngạc thì kinh ngạc, Cổ Trần vẫn cười lạnh nói:
- Bách tộc các ngươi hoàn toàn không đáng tin, trong vòng ba canh giờ từ giờ trở đi, bản hoàng muốn thấy các ngươi phóng thích toàn bộ Nhân tộc nô lệ, nếu không, không chết không thôi.
- Không chết không thôi!
- Giết giết giết!
Tất cả mọi người điên cuồng hơn, trông thấy Nhân Hoàng ác liệt như vậy, ai cũng chẳng sợ hãi, cộng thêm có chỗ dựa chắc chắn ở Bách Man sơn, lực lượng lại tăng thêm mấy phần.
Trong lúc nhất thời, Nhân tộc giết chóc hăng say như thể đợi lát nữa ngưng chiến rồi sẽ không giết tiếp được nữa.
Thấy thế, bách tộc các phương đều tức giận vô cùng.
- Đáng chết, ngươi thật sự cho rằng có một tôn Anh Linh làm chỗ dựa, bản tôn sẽ không dám giết ngươi?
Tôn cường đại tồn tức giận, phẫn nộ lạ thường, sát ý bừng bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.