Chương 1551:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Sao Nhân Hoàng còn chưa đi, hắn muốn làm gì?
- Nhân Hoàng, tất cả Nhân tộc nô lệ đã được thả ra, sao ngươi còn chưa chịu đi?
Có cường giả sợ hãi hét lên, lộ vẻ khẩn trương.
Sao Nhân Hoàng còn chưa đi chứ?
Cổ Trần cười lạnh, dọa bách tộc sinh linh đau thắt cả tim, có kẻ còn khóc òa lên.
Chỉ nghe hắn hừ lạnh nói:
- Bách tộc các ngươi nô dịch tàn sát vô số Nhân tộc, bây giờ nói đi là đi, ngươi nghĩ bản hoàng không có sĩ diện sao?
Bản hoàng đang nghĩ, có nên dẫn Thiên Phạt xuống xóa sạch Thánh Vực này hay không.
Hắn vừa nói ra, khắp nơi kinh ngạc, bên trong Thánh Vực xôn xao ầm ĩ.
- Cái gì?
- Ngươi dám?
Thánh Vực sôi trào, các tộc đều kinh hãi, Nhân Hoàng định dẫn Thiên Phạt tới xóa sổ Thánh Vực ư?
- Nhân Hoàng, ngươi đừng có quá đáng.
Tôn cường giả bí ẩn giận điên lên, áp lực đáng sợ bao phủ khắp nơi.
Ông!
Có lực lượng đáng sợ bao bọc toàn Thánh Vực, phía trên hư không, mây đen cuồn cuộn, kiếp phạt mơ hồ tụ đến, thế giới đều chìm vào hắc ám.
Bang bang!
Bách Man sơn, từng tiếng leng keng truyền khắp nơi, sát phạt sắc bén, khóa chặt tôn cường giả bí ẩn trong Thánh Vực.
Hai cỗ khí tức giao phong với nhau khiến hư không nứt toác từng khúc, sụp đổ không ngừng.
Nhưng mọi thứ bình ổn lại rất nhanh, cả hai cân sức ngang tài.
Thấy cảnh tượng đó, đồng tử Cổ Trần co lại, xem ra bất hủ Anh Linh chỉ có thể chống đỡ tôn tồn tại đáng sợ bên trong Thánh Vực, chứ không cách nào chém giết được đối phương.
Nếu như đánh lên, đối với Nhân tộc có chút bất lợi.
Thậm chí Cổ Trần cũng không chắc một khi dẫn Thiên Phạt xuống, liệu có giết được đối phương hay không, chín phần là không giết được, để đối phương đào tẩu mất, mà như vậy lại càng nguy hiểm.
Cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc Cổ Trần quyết định tán đi một thân khí tức, dập tắt ý định kết nối với hạt châu dẫn Thiên kiếp tới, hủy diệt đối phương.
Không nắm chắc 10 phần giết được địch, vậy đừng nên mạo hiểm.
- Nhìn các ngươi bị dọa chán chưa kìa, bản hoàng nói đùa tí thôi.
Cổ Trần tươi cười nói ra khiến bách tộc cường giả tức muốn hộc máu.
Cả đám tức giận trợn mắt nhìn Cổ Trần, có kiểu đùa giỡn như ngươi ư?
- Nhân Hoàng, người cũng đã thả, giết cũng đã giết, ngươi còn không đi?
Sâu trong Thánh Vực, tôn tồn tại kia đã nhẫn đến cực hạn, nếu Cổ Trần còn không đi, có thể hắn sẽ mạo hiểm tiến ra diệt sát Cổ Trần.
Cổ Trần cảm thấy nguy cơ, hai mắt nhíu lại, hừ nói:
- Đừng có hù bản hoàng, nếu bản hoàng bị ngươi hù giật mình, đầu nóng lên lại không tiếc trả giá giết chết ngươi đấy.
Uy hiếp, uy hiếp trần trụi.
Lời này làm cho cả Thánh Vực đều yên lặng, cả đám bách tộc cường giả sợ hãi, e ngại nhìn Cổ Trần, không người nào dám hoài nghi hắn.
Nếu Cổ Trần bị chọc giận thật, ắt hẳn sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết sạch bọn họ.
Thánh Vực yên lặng, tôn tồn tại nọ trầm mặc, không biết nó đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng đã bị Cổ Trần làm cho tức chết.
Nhưng cuối cùng nó vẫn không làm gì, không chỉ vì có bất hủ Anh Linh kia, mà bản thân nó cũng khá kiêng kị Cổ Trần, dẫu sao Nhân Hoàng là một thằng điên.
Nếu chọc giận thằng điên này, nói không chừng hắn lại dẫn Thiên Phạt tới thật, một khi chuyện đó xảy ra, bên trong Thánh Vực đừng mong tồn tại, chắc chắn sẽ bị diệt hơn phân nửa.
- Thánh Vực này, bản nhìn là thấy ghét.
Cổ Trần nói xong, vung tay chém một kiếm về phía Thánh Sơn.
Oanh!
Thánh Sơn rung lên, tòa bia đá phía trước nổ vụn thành bụi phần, mấy chữ phía trên hoàn toàn biến mất, cả Thánh Sơn bị để lại một vết kiếm thật sâu.
Thương thương thương!
Cổ Trần hai mắt băng lãnh, không ngừng vung ra từng đạo kiếm khí chém lên trên Thánh Sơn, lưu lại một hàng chữ.
“Phạm Nhân tộc ta người xa đâu cũng giết!”
Một câu, lộ ra sát phạt vô tận, thiên địa cũng vì đó biến sắc.
Bách tộc cường giả, vô số sinh linh đều nhịn không được run lên, sợ hãi tận sâu trong xương tủy, không cách nào xóa nhòa.
Cổ Trần lạnh lùng đảo mắt nhìn qua tất cả Thánh Vực, cả đám đều cúi đầu, không dám đối diện với vị Nhân Hoàng hung hãn này.
- Nhân tộc ta trước giờ không sợ chiến.
Phạm Nhân tộc ta người xa đâu cũng giết!
Từng tiếng gào thét chấn động thương khung, Thánh Vực chấn động lắc lư, mấy trăm vạn Nhân tộc đại quân sát khí nồng đậm, khí thế cường thịnh, ai dám khinh nhờn?
Giờ khắc này, Nhân tộc mới khiến bách tộc sợ hãi thật sự, lần này Nhân tộc chinh phạt Thánh Vực, có thể nói là hòan mỹ về mọi mặt.
Đạt được mục đích chấn nhiếp bách tộc, lại giải cứu vô số Nhân tộc bị nô dịch, xem như thành công viên mãn, tự nhiên không cần thiết lưu lại nữa.
- Rút lui!
Cổ Trần ra lệnh xong, lách mình về lại soái hạm.
- Nhân Hoàng, tất cả Nhân tộc nô lệ đã được thả ra, sao ngươi còn chưa chịu đi?
Có cường giả sợ hãi hét lên, lộ vẻ khẩn trương.
Sao Nhân Hoàng còn chưa đi chứ?
Cổ Trần cười lạnh, dọa bách tộc sinh linh đau thắt cả tim, có kẻ còn khóc òa lên.
Chỉ nghe hắn hừ lạnh nói:
- Bách tộc các ngươi nô dịch tàn sát vô số Nhân tộc, bây giờ nói đi là đi, ngươi nghĩ bản hoàng không có sĩ diện sao?
Bản hoàng đang nghĩ, có nên dẫn Thiên Phạt xuống xóa sạch Thánh Vực này hay không.
Hắn vừa nói ra, khắp nơi kinh ngạc, bên trong Thánh Vực xôn xao ầm ĩ.
- Cái gì?
- Ngươi dám?
Thánh Vực sôi trào, các tộc đều kinh hãi, Nhân Hoàng định dẫn Thiên Phạt tới xóa sổ Thánh Vực ư?
- Nhân Hoàng, ngươi đừng có quá đáng.
Tôn cường giả bí ẩn giận điên lên, áp lực đáng sợ bao phủ khắp nơi.
Ông!
Có lực lượng đáng sợ bao bọc toàn Thánh Vực, phía trên hư không, mây đen cuồn cuộn, kiếp phạt mơ hồ tụ đến, thế giới đều chìm vào hắc ám.
Bang bang!
Bách Man sơn, từng tiếng leng keng truyền khắp nơi, sát phạt sắc bén, khóa chặt tôn cường giả bí ẩn trong Thánh Vực.
Hai cỗ khí tức giao phong với nhau khiến hư không nứt toác từng khúc, sụp đổ không ngừng.
Nhưng mọi thứ bình ổn lại rất nhanh, cả hai cân sức ngang tài.
Thấy cảnh tượng đó, đồng tử Cổ Trần co lại, xem ra bất hủ Anh Linh chỉ có thể chống đỡ tôn tồn tại đáng sợ bên trong Thánh Vực, chứ không cách nào chém giết được đối phương.
Nếu như đánh lên, đối với Nhân tộc có chút bất lợi.
Thậm chí Cổ Trần cũng không chắc một khi dẫn Thiên Phạt xuống, liệu có giết được đối phương hay không, chín phần là không giết được, để đối phương đào tẩu mất, mà như vậy lại càng nguy hiểm.
Cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc Cổ Trần quyết định tán đi một thân khí tức, dập tắt ý định kết nối với hạt châu dẫn Thiên kiếp tới, hủy diệt đối phương.
Không nắm chắc 10 phần giết được địch, vậy đừng nên mạo hiểm.
- Nhìn các ngươi bị dọa chán chưa kìa, bản hoàng nói đùa tí thôi.
Cổ Trần tươi cười nói ra khiến bách tộc cường giả tức muốn hộc máu.
Cả đám tức giận trợn mắt nhìn Cổ Trần, có kiểu đùa giỡn như ngươi ư?
- Nhân Hoàng, người cũng đã thả, giết cũng đã giết, ngươi còn không đi?
Sâu trong Thánh Vực, tôn tồn tại kia đã nhẫn đến cực hạn, nếu Cổ Trần còn không đi, có thể hắn sẽ mạo hiểm tiến ra diệt sát Cổ Trần.
Cổ Trần cảm thấy nguy cơ, hai mắt nhíu lại, hừ nói:
- Đừng có hù bản hoàng, nếu bản hoàng bị ngươi hù giật mình, đầu nóng lên lại không tiếc trả giá giết chết ngươi đấy.
Uy hiếp, uy hiếp trần trụi.
Lời này làm cho cả Thánh Vực đều yên lặng, cả đám bách tộc cường giả sợ hãi, e ngại nhìn Cổ Trần, không người nào dám hoài nghi hắn.
Nếu Cổ Trần bị chọc giận thật, ắt hẳn sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết sạch bọn họ.
Thánh Vực yên lặng, tôn tồn tại nọ trầm mặc, không biết nó đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng đã bị Cổ Trần làm cho tức chết.
Nhưng cuối cùng nó vẫn không làm gì, không chỉ vì có bất hủ Anh Linh kia, mà bản thân nó cũng khá kiêng kị Cổ Trần, dẫu sao Nhân Hoàng là một thằng điên.
Nếu chọc giận thằng điên này, nói không chừng hắn lại dẫn Thiên Phạt tới thật, một khi chuyện đó xảy ra, bên trong Thánh Vực đừng mong tồn tại, chắc chắn sẽ bị diệt hơn phân nửa.
- Thánh Vực này, bản nhìn là thấy ghét.
Cổ Trần nói xong, vung tay chém một kiếm về phía Thánh Sơn.
Oanh!
Thánh Sơn rung lên, tòa bia đá phía trước nổ vụn thành bụi phần, mấy chữ phía trên hoàn toàn biến mất, cả Thánh Sơn bị để lại một vết kiếm thật sâu.
Thương thương thương!
Cổ Trần hai mắt băng lãnh, không ngừng vung ra từng đạo kiếm khí chém lên trên Thánh Sơn, lưu lại một hàng chữ.
“Phạm Nhân tộc ta người xa đâu cũng giết!”
Một câu, lộ ra sát phạt vô tận, thiên địa cũng vì đó biến sắc.
Bách tộc cường giả, vô số sinh linh đều nhịn không được run lên, sợ hãi tận sâu trong xương tủy, không cách nào xóa nhòa.
Cổ Trần lạnh lùng đảo mắt nhìn qua tất cả Thánh Vực, cả đám đều cúi đầu, không dám đối diện với vị Nhân Hoàng hung hãn này.
- Nhân tộc ta trước giờ không sợ chiến.
Phạm Nhân tộc ta người xa đâu cũng giết!
Từng tiếng gào thét chấn động thương khung, Thánh Vực chấn động lắc lư, mấy trăm vạn Nhân tộc đại quân sát khí nồng đậm, khí thế cường thịnh, ai dám khinh nhờn?
Giờ khắc này, Nhân tộc mới khiến bách tộc sợ hãi thật sự, lần này Nhân tộc chinh phạt Thánh Vực, có thể nói là hòan mỹ về mọi mặt.
Đạt được mục đích chấn nhiếp bách tộc, lại giải cứu vô số Nhân tộc bị nô dịch, xem như thành công viên mãn, tự nhiên không cần thiết lưu lại nữa.
- Rút lui!
Cổ Trần ra lệnh xong, lách mình về lại soái hạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.