Chương 1555:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Đây là một thắng lợi to lớn làm cả Nhân tộc phấn chấn, danh tiếng Nhân Hoàng truyền khắp tứ hải bát hoang, được vô số Nhân tộc kính yêu cùng kính ngưỡng.
- Tỷ tỷ, trận chiến này của Nhân Hoàng đúng là kinh thiên động địa mà.
Thánh Điện, Nữ Anh vừa kinh thán vừa sùng kính nói.
- Truyền lệnh xuống, bản hoàng đích thân ra trận, mau chóng công phá ma quật của Ma tộc, giải trừ uy hiếp cho Tây Mạc.
Oa Hoàng ngồi trên ghế chủ vị, nghe được tin này cũng rất phấn chấn, nàng cảm thấy tự hào sâu sắc, lập tức hạ lệnh phải nhanh chóng công phá sào huyệt kẻ địch.
Một vinh quang đến từ Nhân tộc, được lưu truyền không chỉ ở Tây Mạc, Nam Cương mà khắp cả Man Hoang đại địa.
Tại Xi Hoàng liên minh, các cao tầng trầm mặc nghe tiếng hoan hô của vô số tộc nhân bên ngoài, ai nấy im lặng không nói gì.
Có cao hứng không? Chắc chắn có cao hứng, Nhân tộc thắng lợi hiển nhiên phải vui mừng.
Nhưng cũng có chút cay đắng, bởi vì vinh quang đó là do Nhân Hoàng làm ra chứ không phải bọn họ.
Vinh diệu, thuộc về Nhân tộc, uy danh, thuộc về Nhân Hoàng.
- Nhân Hoàng... Không thể tin được!
- Hắn thật sự đánh cho bách tộc không ngóc đầu lên được.
Xi Hoàng cảm thán, trong lòng phức tạp không nói nên lời.
Phía dưới, một thiếu niên khí tức cường đại, ánh mắt lấp lánh, trong mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt.
- Hắn làm được, tương lai ta cũng có thể làm được như hắn, thậm chí còn tốt hơn cả hắn.
Trong lòng thiếu niên bùng cháy một ngọn lửa quyết tâm.
- Con ta, bây giờ chúng ta nên lựa chọn thế nào?
Xi Hoàng sắc mặt ngưng trọng nhìn thiếu niên phía dưới.
Thiếu niên đó là con của Xi Hoàng, cũng chính là niềm kiêu ngạo cả đời này của hắn.
Xi Vưu kiên định trả lời:
- Phụ hoàng, Nhân Hoàng chinh phạt Bách Tộc Thánh Vực, giải cứu muôn vạn Nhân tộc, hiển nhiên là chuyện lớn của cả Nhân tộc.
Nhưng kế hoạch của chúng ta sẽ không thay đổi, đi về phía Nam, nơi đó mới là sân khấu của chúng ta.
Xi Vưu quyết tâm không đổi, hắn vẫn một lòng muốn xuôi Nam.
Nghe Xi Vưu nói như thế, Nam Cương Xi Hoàng và các cao tầng đều trầm mặc, không ai nói chuyện.
Uy danh Nhân Hoàng truyền khắp Man Hoang, vô số Nhân tộc vì đó mà cao hứng, một lòng hướng tới Nhân Hoàng, không ai trong mảnh cương vực này có thể che mờ Nhân Hoàng.
Khác hẳn với Xi Hoàng liên minh, phía bên Hình tộc lại phấn khởi vô cùng.
- Ha ha ha... Nhân Hoàng thần uy!
- Nhân tộc ta rốt cuộc quật khởi rồi!
Trên dưới Hình tộc vui vẻ chúc mừng, mà lúc này đây cuộc chiến với dị tộc của bọn họ cũng đang trên đà thắng lợi, giống như dị tộc bị uy danh Cổ Trần dọa lui vậy.
- A cha, ta muốn trở nên mạnh hơn, đi theo Nhân Hoàng chinh chiến dị tộc, giết khắp Man Hoang, đánh ngã chúng Thần.
Trong đại điện, Hình Thiên mới tám tuổi tay vung khiên búa, ánh mắt sáng rực, toàn thân nó sôi trào chiến ý, dường như hận không thể trực tiếp đánh ngã chúng Thần.
Hình tộc tộc trưởng Hình Chiến tràn đầy vui sướng, cười to nói:
- Con ta nói hay lắm, nhưng trước khi giết khắp Man Hoang, thậm chí đánh ngã chúng Thần thì cần có lực lượng cường đại cái đã.
Nếu con đã muốn thế, vậy rời khỏi bộ tộc, tự mình xông pha đi.
Hình Chiến nói xong phất phất tay, đưa ra một quyết định kinh người.
Hắn lại dám bảo con mình rời khỏi bộ tộc, tự thân xông xáo, thế nhưng thằng nhóc mới có tám tuổi, hắn yên tâm để nó ra ngoài sao?
- Tộc trưởng!
- Nghĩ lại cho!
Một đám Hình tộc trưởng lão ào ào ngăn cản, nhưng Hình Chiến đã quyết tâm.
Mắt thấy Nhân Hoàng lần lượt rung động bách tộc, tạo dựng uy danh cùng tôn nghiêm cho Nhân tộc, thân là một phần tử của Nhân tộc sao có thể lạc hậu?
- Chỉ hận trận chiến này không thể theo Nhân Hoàng giết vào Bách Tộc Thánh Vực, Hình tộc ta không thể lạc hậu được.
Hình Chiến bỗng nhiên đứng dậy nói.
Kỳ thật hắn rất muốn suất lĩnh toàn bộ Hình tộc đi theo Nhân Hoàng chém giết bách tộc.
- Đi thôi, đừng để Hình tộc mất mặt.
Hình Chiến khoát tay xua con mình đi, nếu thằng nhóc đã có lòng, lại được Nhân Hoàng coi trọng, vậy thì cho nó đi thôi.
- A cha, bảo trọng!
Hình Thiên trịnh trọng hành lễ, sau đó quay người tay cầm khiên búa sải bước rời khỏi Hình tộc, bước trên hành trình vô địch thuộc về mình.
Bị Nhân Hoàng kích thích, Hình Thiên bộc phát chiến ý, nó muốn đạp bằng Man Hoang, giết hết bách tộc, viết nên một trang sử thuộc về riêng nó.
Một trận chiến này, Nhân tộc sôi trào, nhưng bách tộc thì yên lặng.
Trận chiến ở Thánh Vực khiến bách tộc chính thức hiểu được, bọn họ đã không thể tùy ý ức hiếp Nhân tộc, có Nhân Hoàng xuất hiện, đừng hòng ai làm càn.
Lúc này, Trung Thiên Vực, tại mảnh đất của chúng Thần, các đại thần tộc tề tụ một đường.
- Nhân Hoàng càng ngày càng cuồng ngạo.
- Quá càn rỡ!
Bên trong chúng Thần điện, một đám Thần tộc Thần Hoàng, cường giả cùng các đại biểu sắc mặt khó coi.
- Tỷ tỷ, trận chiến này của Nhân Hoàng đúng là kinh thiên động địa mà.
Thánh Điện, Nữ Anh vừa kinh thán vừa sùng kính nói.
- Truyền lệnh xuống, bản hoàng đích thân ra trận, mau chóng công phá ma quật của Ma tộc, giải trừ uy hiếp cho Tây Mạc.
Oa Hoàng ngồi trên ghế chủ vị, nghe được tin này cũng rất phấn chấn, nàng cảm thấy tự hào sâu sắc, lập tức hạ lệnh phải nhanh chóng công phá sào huyệt kẻ địch.
Một vinh quang đến từ Nhân tộc, được lưu truyền không chỉ ở Tây Mạc, Nam Cương mà khắp cả Man Hoang đại địa.
Tại Xi Hoàng liên minh, các cao tầng trầm mặc nghe tiếng hoan hô của vô số tộc nhân bên ngoài, ai nấy im lặng không nói gì.
Có cao hứng không? Chắc chắn có cao hứng, Nhân tộc thắng lợi hiển nhiên phải vui mừng.
Nhưng cũng có chút cay đắng, bởi vì vinh quang đó là do Nhân Hoàng làm ra chứ không phải bọn họ.
Vinh diệu, thuộc về Nhân tộc, uy danh, thuộc về Nhân Hoàng.
- Nhân Hoàng... Không thể tin được!
- Hắn thật sự đánh cho bách tộc không ngóc đầu lên được.
Xi Hoàng cảm thán, trong lòng phức tạp không nói nên lời.
Phía dưới, một thiếu niên khí tức cường đại, ánh mắt lấp lánh, trong mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt.
- Hắn làm được, tương lai ta cũng có thể làm được như hắn, thậm chí còn tốt hơn cả hắn.
Trong lòng thiếu niên bùng cháy một ngọn lửa quyết tâm.
- Con ta, bây giờ chúng ta nên lựa chọn thế nào?
Xi Hoàng sắc mặt ngưng trọng nhìn thiếu niên phía dưới.
Thiếu niên đó là con của Xi Hoàng, cũng chính là niềm kiêu ngạo cả đời này của hắn.
Xi Vưu kiên định trả lời:
- Phụ hoàng, Nhân Hoàng chinh phạt Bách Tộc Thánh Vực, giải cứu muôn vạn Nhân tộc, hiển nhiên là chuyện lớn của cả Nhân tộc.
Nhưng kế hoạch của chúng ta sẽ không thay đổi, đi về phía Nam, nơi đó mới là sân khấu của chúng ta.
Xi Vưu quyết tâm không đổi, hắn vẫn một lòng muốn xuôi Nam.
Nghe Xi Vưu nói như thế, Nam Cương Xi Hoàng và các cao tầng đều trầm mặc, không ai nói chuyện.
Uy danh Nhân Hoàng truyền khắp Man Hoang, vô số Nhân tộc vì đó mà cao hứng, một lòng hướng tới Nhân Hoàng, không ai trong mảnh cương vực này có thể che mờ Nhân Hoàng.
Khác hẳn với Xi Hoàng liên minh, phía bên Hình tộc lại phấn khởi vô cùng.
- Ha ha ha... Nhân Hoàng thần uy!
- Nhân tộc ta rốt cuộc quật khởi rồi!
Trên dưới Hình tộc vui vẻ chúc mừng, mà lúc này đây cuộc chiến với dị tộc của bọn họ cũng đang trên đà thắng lợi, giống như dị tộc bị uy danh Cổ Trần dọa lui vậy.
- A cha, ta muốn trở nên mạnh hơn, đi theo Nhân Hoàng chinh chiến dị tộc, giết khắp Man Hoang, đánh ngã chúng Thần.
Trong đại điện, Hình Thiên mới tám tuổi tay vung khiên búa, ánh mắt sáng rực, toàn thân nó sôi trào chiến ý, dường như hận không thể trực tiếp đánh ngã chúng Thần.
Hình tộc tộc trưởng Hình Chiến tràn đầy vui sướng, cười to nói:
- Con ta nói hay lắm, nhưng trước khi giết khắp Man Hoang, thậm chí đánh ngã chúng Thần thì cần có lực lượng cường đại cái đã.
Nếu con đã muốn thế, vậy rời khỏi bộ tộc, tự mình xông pha đi.
Hình Chiến nói xong phất phất tay, đưa ra một quyết định kinh người.
Hắn lại dám bảo con mình rời khỏi bộ tộc, tự thân xông xáo, thế nhưng thằng nhóc mới có tám tuổi, hắn yên tâm để nó ra ngoài sao?
- Tộc trưởng!
- Nghĩ lại cho!
Một đám Hình tộc trưởng lão ào ào ngăn cản, nhưng Hình Chiến đã quyết tâm.
Mắt thấy Nhân Hoàng lần lượt rung động bách tộc, tạo dựng uy danh cùng tôn nghiêm cho Nhân tộc, thân là một phần tử của Nhân tộc sao có thể lạc hậu?
- Chỉ hận trận chiến này không thể theo Nhân Hoàng giết vào Bách Tộc Thánh Vực, Hình tộc ta không thể lạc hậu được.
Hình Chiến bỗng nhiên đứng dậy nói.
Kỳ thật hắn rất muốn suất lĩnh toàn bộ Hình tộc đi theo Nhân Hoàng chém giết bách tộc.
- Đi thôi, đừng để Hình tộc mất mặt.
Hình Chiến khoát tay xua con mình đi, nếu thằng nhóc đã có lòng, lại được Nhân Hoàng coi trọng, vậy thì cho nó đi thôi.
- A cha, bảo trọng!
Hình Thiên trịnh trọng hành lễ, sau đó quay người tay cầm khiên búa sải bước rời khỏi Hình tộc, bước trên hành trình vô địch thuộc về mình.
Bị Nhân Hoàng kích thích, Hình Thiên bộc phát chiến ý, nó muốn đạp bằng Man Hoang, giết hết bách tộc, viết nên một trang sử thuộc về riêng nó.
Một trận chiến này, Nhân tộc sôi trào, nhưng bách tộc thì yên lặng.
Trận chiến ở Thánh Vực khiến bách tộc chính thức hiểu được, bọn họ đã không thể tùy ý ức hiếp Nhân tộc, có Nhân Hoàng xuất hiện, đừng hòng ai làm càn.
Lúc này, Trung Thiên Vực, tại mảnh đất của chúng Thần, các đại thần tộc tề tụ một đường.
- Nhân Hoàng càng ngày càng cuồng ngạo.
- Quá càn rỡ!
Bên trong chúng Thần điện, một đám Thần tộc Thần Hoàng, cường giả cùng các đại biểu sắc mặt khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.