Chương 1612:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Tất cả sửng sốt, ai nấy đều không nghĩ ra tại sao Cổ Trần vừa hoàn thành xong Bách Thế Luân Hồi liền đi ngay.
Mà lúc này, trong bóng tối hư vô, Cổ Trần mang theo Mục và Thủy linh không ngừng xuyên qua hắc ám. Hắn đang đi thì đột nhiên ngừng lại.
- Ngươi muốn ngăn ta?
Cổ Trần đạm mạc nhìn qua hắc ám phía trước, mở miệng nói.
Mục bên cạnh hốt hoảng, vì hắn không nhìn thấy bất kì thứ gì, chỉ thấy một thế giới đen kịt, nào có người chứ?
- Cổ Trần, ngươi đã hoàn thành khảo nghiệm của Bách Thế Luân Hồi, đã nhận được khảo nghiệm kế tiếp, vì sao lại vội vã rời đi?
Một thanh âm bình thản truyền đến, chỉ thấy hắc ảnh hiện lên, một tôn Minh Phủ cường giả xuất hiện.
Hắn chính là người Cổ Trần từng gặp qua trước đó, Điện Chủ của một trong Minh Phủ Thập Điện.
Vị Điện Chủ kia đánh giá Cổ Trần, hỏi tiếp:
- Tiếp theo sẽ là khảo nghiệm cuối cùng, chỉ cần hoàn thành là có thể đạt được khen thưởng của Minh Phủ, trở thành Luân Hồi Điện Chủ, thậm chí là hôn phu của Minh Phủ Phủ Quân.
- Không hứng thú!
Cổ Trần chỉ đáp lại như thế, sau đó dẫn người đi ngay, không thèm quan tâm thêm.
Một câu “Không hứng thú” của hắn khiến đối phương thiếu chút nữa nổi điên.
- Đứng lại! Minh Phủ há là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?
Điện Chủ kia có chút tức giận, quát lớn một tiếng, hắn vung tay định ngăn Cổ Trần lại.
Cổ Trần nheo mắt, ánh mắt lấp lóe, đang muốn tụ lực lượng lại đánh tới một chưởng...
- Lui ra!
Đúng lúc này, một thanh âm tràn ngập uy nghiêm truyền đến, khiến vị Điện Chủ kia ngừng động tác, lập tức lui lại
- Tham kiến Phủ Quân!
Hắn cung kính hành lễ với bóng tối.
Cổ Trần chậm rãi quay người, hai mắt sáng rực, thông qua hắc ám hắn nhìn thấy được một bóng dáng mông lung đang yên lặng nhìn về phía này.
Ánh mắt hai người giao nhau, đụng chạm, quang mang xé rách hắc ám.
Trong cặp mắt kia có nhật nguyệt luân chuyển, cảnh tượng vạn vật Luân Hồi đáng sợ.
Mà trong hai mắt Cổ Trần lại chiếu rọi ra một thế giới, thâm thúy, vô tận, mang theo một loại ý chí vô thượng.
Bành!
Hai người giao phong bằng ý chí, vậy mà lại cân sức ngang tài, khiến vị Điện Chủ kia phải biến sắc mặt, ánh mắt tỏ ra kinh dị.
Thật không thể tin!
Cổ Trần lại có thể ngang sức ngang tài với Minh Phủ Phủ Quân đã dốc toàn bộ lực lượng? Mặc dù là giao phong trên phương diện ý chí, nhưng thế cũng đã đủ kinh khủng rồi.
Phủ Quân chính là người thống trị tối cao của Minh Phủ, không ai biết nàng cường đại cỡ nào, hoàn toàn là sâu không lường được.
- Vfìsao?
Giằng co một hồi, bóng người mông lung kia mở miệng phá vỡ trầm mặc trước.
Vì sao? Cổ Trần cười, nụ cười rất bình thản.
Hắn chậm rãi nói:
- Còn phải đa tạ Phủ Quân đã ban cho ta một lần cơ duyên, nhân tình này ta nhớ kỹ, ngày khác xin trả lại, nhưng chuyện kế tiếp thì ta không tham gia.
Cáo từ!
Nói xong Cổ Trần xoay người rời đi, không chút nào dây dưa dài dòng, thậm chí không lo vị Phủ Quân kia sẽ ngăn cản.
- Ngươi không sợ bổn tọa đưa ngươi về Minh Phủ trấn áp?
Trong sương mù, Phủ Quân mở miệng lần nữa, trong giọng nói mang theo tức giận, không ngờ lại bị cự tuyệt.
- Ngươi sẽ không, vả lại, ngươi cũng không trấn áp được ta.
Cổ Trần không quay đầu lại đáp, hắn bước tới, mang theo Mục lòng đầy sợ hãi và Thủy linh rời khỏi mảnh Minh Phủ hư không này.
Giờ phút này, trong lòng Phủ Quân tràn đầy tức giận, lòng bàn tay ngưng tụ một nguồn sức mạnh mênh mông.
- Nếu ngươi muốn mở ra Luân Hồi mật tàng, một năm sau, ta sẽ tự mình đến Minh Phủ mở ra Luân Hồi điện, hiện tại ta muốn đi, ai cũng không ngăn được.
Xa xa truyền đến mấy lời này của Cổ Trần, khiến Phủ Quân chuẩn bị động thủ liền dừng lại.
Nàng muốn trấn áp Cổ Trần, nhưng suy tư rất lâu cuối cùng chần chờ, thẳng đến khi Cổ Trần rời đi, biến mất khỏi Minh Phủ nàng vẫn chưa ra tay.
Bởi vì trong lòng nàng mơ hồ có cảm giác, chính mình cũng thật sự không trấn áp nổi người này.
- Thất sách, Luân Hồi điện thiếu mất một người, tạm thời không cách nào mở ra.
Phủ Quân khẽ thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Trừ phi trong mười người này có người giết chết hết mấy kẻ còn lại, lấy được Luân Hồi cấm thuật mà đối phương đã lĩnh ngộ.
Thôi thì để bọn chúng tự chém giết lẫn nhau, người còn sống cuối cùng sẽ là Luân Hồi chi chủ mới.
Nghĩ như thế, Phủ Quân khôi phục đam mạc, quay người nhoáng một cái biến mất không thấy gì nữa.
- Tung tin tức này ra: Ai có thể cắn nuốt những kẻ hoàn thành Bách Thế Luân Hồi còn lại, là có thể chấp chưởng Luân Hồi.
Mệnh lệnh này khiến vị Điện Chủ kia thật sự chấn động, ý của Phủ Quân là muốn những người hoàn thành khảo nghiệm chém giết lẫn nhau ư?
Và người sống sót sau cùng sẽ là Luân Hồi Chi Chủ, chấp chưởng Luân Hồi?
- Cái gì?
- Phủ Quân thật sự nói như vậy?
Mà lúc này, trong bóng tối hư vô, Cổ Trần mang theo Mục và Thủy linh không ngừng xuyên qua hắc ám. Hắn đang đi thì đột nhiên ngừng lại.
- Ngươi muốn ngăn ta?
Cổ Trần đạm mạc nhìn qua hắc ám phía trước, mở miệng nói.
Mục bên cạnh hốt hoảng, vì hắn không nhìn thấy bất kì thứ gì, chỉ thấy một thế giới đen kịt, nào có người chứ?
- Cổ Trần, ngươi đã hoàn thành khảo nghiệm của Bách Thế Luân Hồi, đã nhận được khảo nghiệm kế tiếp, vì sao lại vội vã rời đi?
Một thanh âm bình thản truyền đến, chỉ thấy hắc ảnh hiện lên, một tôn Minh Phủ cường giả xuất hiện.
Hắn chính là người Cổ Trần từng gặp qua trước đó, Điện Chủ của một trong Minh Phủ Thập Điện.
Vị Điện Chủ kia đánh giá Cổ Trần, hỏi tiếp:
- Tiếp theo sẽ là khảo nghiệm cuối cùng, chỉ cần hoàn thành là có thể đạt được khen thưởng của Minh Phủ, trở thành Luân Hồi Điện Chủ, thậm chí là hôn phu của Minh Phủ Phủ Quân.
- Không hứng thú!
Cổ Trần chỉ đáp lại như thế, sau đó dẫn người đi ngay, không thèm quan tâm thêm.
Một câu “Không hứng thú” của hắn khiến đối phương thiếu chút nữa nổi điên.
- Đứng lại! Minh Phủ há là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?
Điện Chủ kia có chút tức giận, quát lớn một tiếng, hắn vung tay định ngăn Cổ Trần lại.
Cổ Trần nheo mắt, ánh mắt lấp lóe, đang muốn tụ lực lượng lại đánh tới một chưởng...
- Lui ra!
Đúng lúc này, một thanh âm tràn ngập uy nghiêm truyền đến, khiến vị Điện Chủ kia ngừng động tác, lập tức lui lại
- Tham kiến Phủ Quân!
Hắn cung kính hành lễ với bóng tối.
Cổ Trần chậm rãi quay người, hai mắt sáng rực, thông qua hắc ám hắn nhìn thấy được một bóng dáng mông lung đang yên lặng nhìn về phía này.
Ánh mắt hai người giao nhau, đụng chạm, quang mang xé rách hắc ám.
Trong cặp mắt kia có nhật nguyệt luân chuyển, cảnh tượng vạn vật Luân Hồi đáng sợ.
Mà trong hai mắt Cổ Trần lại chiếu rọi ra một thế giới, thâm thúy, vô tận, mang theo một loại ý chí vô thượng.
Bành!
Hai người giao phong bằng ý chí, vậy mà lại cân sức ngang tài, khiến vị Điện Chủ kia phải biến sắc mặt, ánh mắt tỏ ra kinh dị.
Thật không thể tin!
Cổ Trần lại có thể ngang sức ngang tài với Minh Phủ Phủ Quân đã dốc toàn bộ lực lượng? Mặc dù là giao phong trên phương diện ý chí, nhưng thế cũng đã đủ kinh khủng rồi.
Phủ Quân chính là người thống trị tối cao của Minh Phủ, không ai biết nàng cường đại cỡ nào, hoàn toàn là sâu không lường được.
- Vfìsao?
Giằng co một hồi, bóng người mông lung kia mở miệng phá vỡ trầm mặc trước.
Vì sao? Cổ Trần cười, nụ cười rất bình thản.
Hắn chậm rãi nói:
- Còn phải đa tạ Phủ Quân đã ban cho ta một lần cơ duyên, nhân tình này ta nhớ kỹ, ngày khác xin trả lại, nhưng chuyện kế tiếp thì ta không tham gia.
Cáo từ!
Nói xong Cổ Trần xoay người rời đi, không chút nào dây dưa dài dòng, thậm chí không lo vị Phủ Quân kia sẽ ngăn cản.
- Ngươi không sợ bổn tọa đưa ngươi về Minh Phủ trấn áp?
Trong sương mù, Phủ Quân mở miệng lần nữa, trong giọng nói mang theo tức giận, không ngờ lại bị cự tuyệt.
- Ngươi sẽ không, vả lại, ngươi cũng không trấn áp được ta.
Cổ Trần không quay đầu lại đáp, hắn bước tới, mang theo Mục lòng đầy sợ hãi và Thủy linh rời khỏi mảnh Minh Phủ hư không này.
Giờ phút này, trong lòng Phủ Quân tràn đầy tức giận, lòng bàn tay ngưng tụ một nguồn sức mạnh mênh mông.
- Nếu ngươi muốn mở ra Luân Hồi mật tàng, một năm sau, ta sẽ tự mình đến Minh Phủ mở ra Luân Hồi điện, hiện tại ta muốn đi, ai cũng không ngăn được.
Xa xa truyền đến mấy lời này của Cổ Trần, khiến Phủ Quân chuẩn bị động thủ liền dừng lại.
Nàng muốn trấn áp Cổ Trần, nhưng suy tư rất lâu cuối cùng chần chờ, thẳng đến khi Cổ Trần rời đi, biến mất khỏi Minh Phủ nàng vẫn chưa ra tay.
Bởi vì trong lòng nàng mơ hồ có cảm giác, chính mình cũng thật sự không trấn áp nổi người này.
- Thất sách, Luân Hồi điện thiếu mất một người, tạm thời không cách nào mở ra.
Phủ Quân khẽ thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Trừ phi trong mười người này có người giết chết hết mấy kẻ còn lại, lấy được Luân Hồi cấm thuật mà đối phương đã lĩnh ngộ.
Thôi thì để bọn chúng tự chém giết lẫn nhau, người còn sống cuối cùng sẽ là Luân Hồi chi chủ mới.
Nghĩ như thế, Phủ Quân khôi phục đam mạc, quay người nhoáng một cái biến mất không thấy gì nữa.
- Tung tin tức này ra: Ai có thể cắn nuốt những kẻ hoàn thành Bách Thế Luân Hồi còn lại, là có thể chấp chưởng Luân Hồi.
Mệnh lệnh này khiến vị Điện Chủ kia thật sự chấn động, ý của Phủ Quân là muốn những người hoàn thành khảo nghiệm chém giết lẫn nhau ư?
Và người sống sót sau cùng sẽ là Luân Hồi Chi Chủ, chấp chưởng Luân Hồi?
- Cái gì?
- Phủ Quân thật sự nói như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.