Chương 1635:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Hai người vừa thấy mặt, vậy chắc chắn không có cách nào ngăn cản Thanh Y, tương đương với bị Cổ Trần bắt cóc, như vậy làm sao có thể cho hắn bước vào?
- Phù, thật nguy hiểm!
Bên trong cấm sơn, hai sinh vật cấm kỵ thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là sinh vật cấm kỵ phủ hắc vụ. Một thanh âm khàn khàn truyền ra từ trong quang ảnh huyết sắc.
- Viên Thạch khắc này sao lại truyền ra ngoài?
Nhìn tình hình dường như là một bà lão, vừa nãy là nàng xuất thủ cướp Thạch khắc. Bên trong hắc vụ, thân ảnh kia có sợ hãi nói.
- Hẳn là đồ khắc cấm sơn đã từng lưu lạc ra ngoài, lại bị tiểu tử kia lấy được, suýt chút nữa đã để hắn bước vào cấm sơn, hậu quả khó mà lường được.
Lúc này, bên trong một tòa Thần Miếu dưới chân núi cấm sơn, có một bóng người áo xanh bỗng nhiên mở mắt.
- Ta cảm ứng được khí tức của Cổ Trần ca ca, không sai, là khí tức của Cổ Trần ca ca, hắn đã tới, nhất định là như vậy.
Thanh Y kích động muôn phần, chợt đứng dậy, đang muốn rời khỏi thần miếu, đáng tiếc bị một cỗ hắc quang mờ ảo ngăn cản, không thể bước ra thần miếu một bước.
- Ta muốn đi ra ngoài, ta muốn tìm ca ca...
Thanh Y hai mắt hiện ra hắc quang, toàn thân bộc phát ra hắc khí cuồn cuộn giống như hắc hóa, cả người phát ra lực lượng kinh khủng đánh lên kết giới ở thần miếu.
Đùng! Hầu như trong nháy mắt, kết giới thần miếu bị phá vỡ một cái động, một hắc ảnh có hắc khí vòng quanh cuồn cuộn phóng lên tận trời, lập tức xuyên qua kết giới cấm sơn biến mất không thấy đâu.
- Không xong!
Bên trong cấm sơn, bóng người bên trong hắc vụ nọ kinh hô, đang muốn ngăn cản đáng tiếc đã không kịp, Thanh Y cưỡi hắc khí đã biến mất.
- Đáng chết, Cổ Trần, bổn tọa không để yên cho ngươi.
Nhìn thấy Thanh Y trốn khỏi thần miếu và cấm sơn, hắc ảnh giận tím mặt, phát ra từng loạt tiếng gầm gừ kinh khủng vang vọng khắp nơi.
- Vẫn là bất cẩn rồi!
Bên trong sương mù hỗn độn, Cổ Trần đứng đó, sắc mặc khó coi, đã mất đi một cơ hội tiến vào cấm sơn, càng mất đi cơ hội tìm được Thanh Y.
Hắn nhìn lấy sương mù Hỗn Độn mênh mông xung quanh, không tìm thấy cấm sơn đâu, khu cấm địa này đã không còn ở nơi này, không có chỉ dẫn của Thạch khắc căn bản không có cách nào tìm được. Cổ Trần hung hăn nói, khí tức sôi trào dần dần bình phục, bình tĩnh trở lại.
- Sớm muộn cũng có một ngày, ta phải san bằng cấm sơn, bắt ngươi ra quất một vạn lần.
Bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt cái này, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, vừa nãy biết được Thanh Y rất có thể đang ở trong cấm sơn, tự nhiên lại có thêm một tâm sự. Ít nhất biết nàng đang ở trong, chỉ là không rõ bây giờ ra sao, có chịu ủy khuất gì hay không.
Hắn xoay người rời khỏi nơi này, đạp trên sương mù hư không từng bước rời đi, phải đi hoàn thành kế hoạch và dự định kế tiếp của mình. Biết được nhiều bí mật đối với Cổ Trần mà nói thì có dẫn dắt cực lớn, hiểu được mình cần phải làm thế nào tiếp theo.
Vả lại đã trải qua bách thế Luân Hồi ở Minh Phủ khiến hắn hiểu thêm về việc bản thân phải làm như thế nào mới có thể sáng tạo ra một đường sinh cơ. Cổ Trần lầu bầu, hai mắt ánh lên vẻ kiên định.
- Chỉ có khi thiên địa hoàn toàn rơi vào Hỗn Độn mới có thể có một tia hi vọng.
Hắn vừa xuyên Hư Không chiến trường, vừa suy ngẫm vô số vấn đề. Trong lòng Cổ Trần hiện lên một người.
- Không biết Mỹ Đỗ Toa hiện giờ ra sao.
Mỹ Đỗ Toa, từ sau khi nàng thay mình đi vào Hư Không chiến trường thì tình hình ra sao, hiện đang ở nơi nào, vì sao trong quá trình Luân Hồi nàng không tồn tại? Chẳng lẽ, nàng đã xảy ra chuyện gì?
Ù ù...
Đột nhiên, một hòn đảo vỡ nát bay tới trước, cằn cỗi, chết chóc, tràn đầy vết nứt, bên trên để lại vô số dấy vết và khí tức một cuộc đại chiến. Cổ Trần lách mình rơi trên hòn đảo rách nát, ý niệm quét qua không có phát hiện bất cứ sinh linh cái gì tồn tại, càng không có một gốc cây cỏ, là một hòn đảo chết.
Hắn lắc đầu một bước đạp không, chớp mắt biến mất trên hòn đảo, chạy về hướng khu vực trung tâm Hư Không chiến trường, nơi đó chính là mục tiêu của chuyến này.
Thiên Hoang chi địa!
Cổ Trần muốn đi tới Thiên Hoang chi địa, thực hiện kế hoạch tiếp theo của mình, đảo loạn mảnh thiên địa này, nhân tiện nhìn thử nơi đó là phải chăng thật sự giống với trải nghiệm mấy kiếp Luân Hồi của hắn hay không.
Trong lòng của hắn chung quy có một tia nghi hoặc lo lắng, nếu không xác nhận rõ ràng, không làm rõ bí mật trong đó thì đương nhiên hắn không dám hành động hấp tấp. Điều này liên quan đến tương lai của chính mình, cũng như sự tồn vong của Nhân tộc trong tương lai, không thể qua loa được.
- Phù, thật nguy hiểm!
Bên trong cấm sơn, hai sinh vật cấm kỵ thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là sinh vật cấm kỵ phủ hắc vụ. Một thanh âm khàn khàn truyền ra từ trong quang ảnh huyết sắc.
- Viên Thạch khắc này sao lại truyền ra ngoài?
Nhìn tình hình dường như là một bà lão, vừa nãy là nàng xuất thủ cướp Thạch khắc. Bên trong hắc vụ, thân ảnh kia có sợ hãi nói.
- Hẳn là đồ khắc cấm sơn đã từng lưu lạc ra ngoài, lại bị tiểu tử kia lấy được, suýt chút nữa đã để hắn bước vào cấm sơn, hậu quả khó mà lường được.
Lúc này, bên trong một tòa Thần Miếu dưới chân núi cấm sơn, có một bóng người áo xanh bỗng nhiên mở mắt.
- Ta cảm ứng được khí tức của Cổ Trần ca ca, không sai, là khí tức của Cổ Trần ca ca, hắn đã tới, nhất định là như vậy.
Thanh Y kích động muôn phần, chợt đứng dậy, đang muốn rời khỏi thần miếu, đáng tiếc bị một cỗ hắc quang mờ ảo ngăn cản, không thể bước ra thần miếu một bước.
- Ta muốn đi ra ngoài, ta muốn tìm ca ca...
Thanh Y hai mắt hiện ra hắc quang, toàn thân bộc phát ra hắc khí cuồn cuộn giống như hắc hóa, cả người phát ra lực lượng kinh khủng đánh lên kết giới ở thần miếu.
Đùng! Hầu như trong nháy mắt, kết giới thần miếu bị phá vỡ một cái động, một hắc ảnh có hắc khí vòng quanh cuồn cuộn phóng lên tận trời, lập tức xuyên qua kết giới cấm sơn biến mất không thấy đâu.
- Không xong!
Bên trong cấm sơn, bóng người bên trong hắc vụ nọ kinh hô, đang muốn ngăn cản đáng tiếc đã không kịp, Thanh Y cưỡi hắc khí đã biến mất.
- Đáng chết, Cổ Trần, bổn tọa không để yên cho ngươi.
Nhìn thấy Thanh Y trốn khỏi thần miếu và cấm sơn, hắc ảnh giận tím mặt, phát ra từng loạt tiếng gầm gừ kinh khủng vang vọng khắp nơi.
- Vẫn là bất cẩn rồi!
Bên trong sương mù hỗn độn, Cổ Trần đứng đó, sắc mặc khó coi, đã mất đi một cơ hội tiến vào cấm sơn, càng mất đi cơ hội tìm được Thanh Y.
Hắn nhìn lấy sương mù Hỗn Độn mênh mông xung quanh, không tìm thấy cấm sơn đâu, khu cấm địa này đã không còn ở nơi này, không có chỉ dẫn của Thạch khắc căn bản không có cách nào tìm được. Cổ Trần hung hăn nói, khí tức sôi trào dần dần bình phục, bình tĩnh trở lại.
- Sớm muộn cũng có một ngày, ta phải san bằng cấm sơn, bắt ngươi ra quất một vạn lần.
Bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt cái này, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, vừa nãy biết được Thanh Y rất có thể đang ở trong cấm sơn, tự nhiên lại có thêm một tâm sự. Ít nhất biết nàng đang ở trong, chỉ là không rõ bây giờ ra sao, có chịu ủy khuất gì hay không.
Hắn xoay người rời khỏi nơi này, đạp trên sương mù hư không từng bước rời đi, phải đi hoàn thành kế hoạch và dự định kế tiếp của mình. Biết được nhiều bí mật đối với Cổ Trần mà nói thì có dẫn dắt cực lớn, hiểu được mình cần phải làm thế nào tiếp theo.
Vả lại đã trải qua bách thế Luân Hồi ở Minh Phủ khiến hắn hiểu thêm về việc bản thân phải làm như thế nào mới có thể sáng tạo ra một đường sinh cơ. Cổ Trần lầu bầu, hai mắt ánh lên vẻ kiên định.
- Chỉ có khi thiên địa hoàn toàn rơi vào Hỗn Độn mới có thể có một tia hi vọng.
Hắn vừa xuyên Hư Không chiến trường, vừa suy ngẫm vô số vấn đề. Trong lòng Cổ Trần hiện lên một người.
- Không biết Mỹ Đỗ Toa hiện giờ ra sao.
Mỹ Đỗ Toa, từ sau khi nàng thay mình đi vào Hư Không chiến trường thì tình hình ra sao, hiện đang ở nơi nào, vì sao trong quá trình Luân Hồi nàng không tồn tại? Chẳng lẽ, nàng đã xảy ra chuyện gì?
Ù ù...
Đột nhiên, một hòn đảo vỡ nát bay tới trước, cằn cỗi, chết chóc, tràn đầy vết nứt, bên trên để lại vô số dấy vết và khí tức một cuộc đại chiến. Cổ Trần lách mình rơi trên hòn đảo rách nát, ý niệm quét qua không có phát hiện bất cứ sinh linh cái gì tồn tại, càng không có một gốc cây cỏ, là một hòn đảo chết.
Hắn lắc đầu một bước đạp không, chớp mắt biến mất trên hòn đảo, chạy về hướng khu vực trung tâm Hư Không chiến trường, nơi đó chính là mục tiêu của chuyến này.
Thiên Hoang chi địa!
Cổ Trần muốn đi tới Thiên Hoang chi địa, thực hiện kế hoạch tiếp theo của mình, đảo loạn mảnh thiên địa này, nhân tiện nhìn thử nơi đó là phải chăng thật sự giống với trải nghiệm mấy kiếp Luân Hồi của hắn hay không.
Trong lòng của hắn chung quy có một tia nghi hoặc lo lắng, nếu không xác nhận rõ ràng, không làm rõ bí mật trong đó thì đương nhiên hắn không dám hành động hấp tấp. Điều này liên quan đến tương lai của chính mình, cũng như sự tồn vong của Nhân tộc trong tương lai, không thể qua loa được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.