Chương 1667:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Mặc dù không có người thành công đột phá, trở thành chí cường giả, nhưng tuyệt đối là có tiến bộ nhảy vọt, tương lai có cơ hội đánh vỡ các hạn chế của thượng thương, trở thành chí cường giả.
- Đa tạ Tôn giả truyền đạo!
Tất cả Thánh Chủ, Đại Thánh sau khi thăng cấp đều cung kính quỳ rạp xuống lễ bái, cảm tạ lão Chí Tôn truyền đạo, để bọn hắn lại thấy được con đường tu luyện phía trước.
Tam đại thánh thú, các cường giả Thánh Địa đều tỉnh lại, ai cũng có tâm đắc, tâm tình ai cũng kích động vô cùng.
Giờ phút này chỉ còn lại một người vẫn chưa tỉnh lại, chính là Nhân Hoàng Cổ Trần.
Hắn đang lâm vào ngộ đạo, ánh mắt của tất cả mọi người tập trung vào trên người hắn, lộ ra một loại kinh nghi, biểu lộ hoảng sợ, không dám tin.
- Đốn ngộ?
- Ngộ đạo!
- Không thể nào tin được!
Tất cả mọi người chấn kinh nhìn phía Cổ Trần đang trong quá trình ngộ đạo, ai cũng choáng váng.
Không một ai ngộ đạo như Cổ Trần, lâm vào đốn ngộ trong thời gian dài cũng không tỉnh lại, quả thực chính là kỳ ngộ vô cùng lớn.
Người nào ngộ đạo cũng là có thể ngộ nhưng không thể cầu, còn xem tình huống của Cổ Trần, chỉ đơn giản giống như việc ăn cơm uống nước, nói ngộ đạo liền trực tiếp ngộ đạo.
Kỳ thật có một điều bọn họ không rõ, lúc lão Chí Tôn giảng đạo Cổ Trần đã mở ra công năng ngộ đạo một lần. Mà thời gian đốn ngộ lại dài dằng dặc cực kỳ, khiến người ta thầm cảm giác tựa như hắn đang gian lận vậy.
Người ta đốn ngộ chỉ là sự tình diễn ra trong một hai giây, còn thời gian Cổ Trần đốn ngộ kéo dài tới một hai ngày.
Quả thật chẳng khác nào gian lận.
Lão Chí Tôn ngây người, nghĩ đến chính mình đã trải qua rất nhiều lần đốn ngộ, nhưng không lần nào là vượt quá một canh giờ.
Thời gian đốn ngộ của Cổ Trần đã vượt qua hai canh giờ, hơn nữa vẫn còn tiếp tục. Tất cả mọi người yên lặng chờ đợi, không một ai dám hé răng, thậm chí không dám phát ra một tia khí tức nào.
Bọn họ đều sợ quấy rầy đến sự ngộ đạo của Cổ Trần.
Cứ như vậy, thời gian từng chút từng chút trôi qua, ba canh giờ, năm canh giờ, tám canh giờ, chớp mắt đã vừa tròn một ngày.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhìn Cổ Trần vẫn còn đang ngộ đạo, không có dấu hiệu tỉnh lại mà lòng đầy khiếp sợ.
“Đúng là quá sức tưởng tượng!”
“Một ngày! Là tròn một ngày đó!”
“Đốn ngộ một ngày? Đùa sao?”
Nhóm Thánh Chủ dùng ý niệm giao tiếp với nhau, biểu đạt nội tâm chấn kinh của mỗi người.
Thanh Long trừng lớn hai mắt, sợ hãi than:
- Vị Nhân Hoàng này chắc không phải là muốn chỉ cần thông qua một lần chứng đạo, lập tức trở thành Chí Tôn cường giả đó chứ?
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ thật sự có khả năng này cũng nên.
Chu Tước nói.
Huyền Vũ nghiêng đầu nhìn Cổ Trần, trong mắt đầy khâm phục.
Nó nói một câu:
- Không thể tin được, trước đó ta nhìn thấy hắn, hắn chỉ là một nhân loại nhỏ yếu, không nghĩ tới lần này gặp lại lại khiến người ta kinh ngạc không thôi...
Những người ở chỗ này chỉ có Huyền Vũ Thánh Thú, cùng Huyền Cơ là biết Cổ Trần. Họ tự nhiên chấn kinh hơn những người khác.
Mọi người ngạc nhiên quay sang nhìn Cổ Trần, sau đó kiên nhẫn chờ xem, ai cũng đều muốn biết hắn có thể ngộ đạo trong bao lâu.
lại thêm một ngày nữa trôi qua, nhưng Cổ Trần như cũ không tỉnh lại, khiến tất cả cường giả đang cùng tu luyện đều động dung.
Lão Chí Tôn sắc mặt ngưng trọng, lại tiếp tục mở miệng, giảng đạo cho Cổ Trần, nhưng lần này có chút khác biệt, hắn đang giảng đến các loại tu luyện chi đạo.
Thậm chí đem con đường tu luyện của hắn, tất cả cảm ngộ mà suốt đời hắn tích lũy đều giảng thuật cho Cổ Trần nghe.
Một bài giảng này uy lực ghê gớm, tất cả mọi người ở bên cạnh nghe, lại có lĩnh ngộ cùng tiến bộ không nhỏ, cả đám trực tiếp tu luyện, cùng cảm ngộ lên.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại điện đều yên tĩnh, chỉ có một mình lão Chí Tôn đang nói không ngừng nghỉ, trên trán đều thẩm thấu từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Giảng đạo cũng không phải chuyện dễ dàng, đó là việc hao phí tinh khí của chính mình, mà mỗi một lần giảng đạo phải tiêu hao rất lớn.
Giống như lần này, lão Chí Tôn giảng đạo chỉ có mấy canh giờ, cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng lúc này giảng đạo lại không đồng dạng, đã kéo dài đến một ngày một đêm, thậm chí có khả năng vẫn còn tiếp tục, khiến hắn bắt đầu cảm thấy có chút không chịu đựng nổi.
Thế nhưng trông thấy Cổ Trần vẫn đốn ngộ như cũ, hắn lại cắn răng, tiếp tục giảng đạo, một lần giảng chính là chín ngày chín đêm, thân thể cùng tinh thần đạt tới giới hạn, mệt không chịu nổi.
Lần giảng đạo này, lão Chí Tôn trực tiếp hao phí một trăm năm thọ nguyên. Đây chính là số lượng thọ nguyên ít ỏi còn lại của hắn, vậy mà vì Cổ Trần còn để thất thoát trầm trọng.
Ông!
- Đa tạ Tôn giả truyền đạo!
Tất cả Thánh Chủ, Đại Thánh sau khi thăng cấp đều cung kính quỳ rạp xuống lễ bái, cảm tạ lão Chí Tôn truyền đạo, để bọn hắn lại thấy được con đường tu luyện phía trước.
Tam đại thánh thú, các cường giả Thánh Địa đều tỉnh lại, ai cũng có tâm đắc, tâm tình ai cũng kích động vô cùng.
Giờ phút này chỉ còn lại một người vẫn chưa tỉnh lại, chính là Nhân Hoàng Cổ Trần.
Hắn đang lâm vào ngộ đạo, ánh mắt của tất cả mọi người tập trung vào trên người hắn, lộ ra một loại kinh nghi, biểu lộ hoảng sợ, không dám tin.
- Đốn ngộ?
- Ngộ đạo!
- Không thể nào tin được!
Tất cả mọi người chấn kinh nhìn phía Cổ Trần đang trong quá trình ngộ đạo, ai cũng choáng váng.
Không một ai ngộ đạo như Cổ Trần, lâm vào đốn ngộ trong thời gian dài cũng không tỉnh lại, quả thực chính là kỳ ngộ vô cùng lớn.
Người nào ngộ đạo cũng là có thể ngộ nhưng không thể cầu, còn xem tình huống của Cổ Trần, chỉ đơn giản giống như việc ăn cơm uống nước, nói ngộ đạo liền trực tiếp ngộ đạo.
Kỳ thật có một điều bọn họ không rõ, lúc lão Chí Tôn giảng đạo Cổ Trần đã mở ra công năng ngộ đạo một lần. Mà thời gian đốn ngộ lại dài dằng dặc cực kỳ, khiến người ta thầm cảm giác tựa như hắn đang gian lận vậy.
Người ta đốn ngộ chỉ là sự tình diễn ra trong một hai giây, còn thời gian Cổ Trần đốn ngộ kéo dài tới một hai ngày.
Quả thật chẳng khác nào gian lận.
Lão Chí Tôn ngây người, nghĩ đến chính mình đã trải qua rất nhiều lần đốn ngộ, nhưng không lần nào là vượt quá một canh giờ.
Thời gian đốn ngộ của Cổ Trần đã vượt qua hai canh giờ, hơn nữa vẫn còn tiếp tục. Tất cả mọi người yên lặng chờ đợi, không một ai dám hé răng, thậm chí không dám phát ra một tia khí tức nào.
Bọn họ đều sợ quấy rầy đến sự ngộ đạo của Cổ Trần.
Cứ như vậy, thời gian từng chút từng chút trôi qua, ba canh giờ, năm canh giờ, tám canh giờ, chớp mắt đã vừa tròn một ngày.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhìn Cổ Trần vẫn còn đang ngộ đạo, không có dấu hiệu tỉnh lại mà lòng đầy khiếp sợ.
“Đúng là quá sức tưởng tượng!”
“Một ngày! Là tròn một ngày đó!”
“Đốn ngộ một ngày? Đùa sao?”
Nhóm Thánh Chủ dùng ý niệm giao tiếp với nhau, biểu đạt nội tâm chấn kinh của mỗi người.
Thanh Long trừng lớn hai mắt, sợ hãi than:
- Vị Nhân Hoàng này chắc không phải là muốn chỉ cần thông qua một lần chứng đạo, lập tức trở thành Chí Tôn cường giả đó chứ?
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ thật sự có khả năng này cũng nên.
Chu Tước nói.
Huyền Vũ nghiêng đầu nhìn Cổ Trần, trong mắt đầy khâm phục.
Nó nói một câu:
- Không thể tin được, trước đó ta nhìn thấy hắn, hắn chỉ là một nhân loại nhỏ yếu, không nghĩ tới lần này gặp lại lại khiến người ta kinh ngạc không thôi...
Những người ở chỗ này chỉ có Huyền Vũ Thánh Thú, cùng Huyền Cơ là biết Cổ Trần. Họ tự nhiên chấn kinh hơn những người khác.
Mọi người ngạc nhiên quay sang nhìn Cổ Trần, sau đó kiên nhẫn chờ xem, ai cũng đều muốn biết hắn có thể ngộ đạo trong bao lâu.
lại thêm một ngày nữa trôi qua, nhưng Cổ Trần như cũ không tỉnh lại, khiến tất cả cường giả đang cùng tu luyện đều động dung.
Lão Chí Tôn sắc mặt ngưng trọng, lại tiếp tục mở miệng, giảng đạo cho Cổ Trần, nhưng lần này có chút khác biệt, hắn đang giảng đến các loại tu luyện chi đạo.
Thậm chí đem con đường tu luyện của hắn, tất cả cảm ngộ mà suốt đời hắn tích lũy đều giảng thuật cho Cổ Trần nghe.
Một bài giảng này uy lực ghê gớm, tất cả mọi người ở bên cạnh nghe, lại có lĩnh ngộ cùng tiến bộ không nhỏ, cả đám trực tiếp tu luyện, cùng cảm ngộ lên.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại điện đều yên tĩnh, chỉ có một mình lão Chí Tôn đang nói không ngừng nghỉ, trên trán đều thẩm thấu từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Giảng đạo cũng không phải chuyện dễ dàng, đó là việc hao phí tinh khí của chính mình, mà mỗi một lần giảng đạo phải tiêu hao rất lớn.
Giống như lần này, lão Chí Tôn giảng đạo chỉ có mấy canh giờ, cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng lúc này giảng đạo lại không đồng dạng, đã kéo dài đến một ngày một đêm, thậm chí có khả năng vẫn còn tiếp tục, khiến hắn bắt đầu cảm thấy có chút không chịu đựng nổi.
Thế nhưng trông thấy Cổ Trần vẫn đốn ngộ như cũ, hắn lại cắn răng, tiếp tục giảng đạo, một lần giảng chính là chín ngày chín đêm, thân thể cùng tinh thần đạt tới giới hạn, mệt không chịu nổi.
Lần giảng đạo này, lão Chí Tôn trực tiếp hao phí một trăm năm thọ nguyên. Đây chính là số lượng thọ nguyên ít ỏi còn lại của hắn, vậy mà vì Cổ Trần còn để thất thoát trầm trọng.
Ông!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.