Chương 1758:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Một trận chiến này, Nhân tộc thắng lợi.
Nhưng không ai lên tiếng, cả đám yên tĩnh nhìn Cổ Trần, bầu không khí cực kỳ áp lực.
Bọn họ nhìn thân ảnh máu thịt be bét dưới chân Cổ Trần, chính là Vận Mệnh nhất tộc Đại trưởng lão, Thiên Mệnh.
- Không... Tại sao lại thất bại?
Đại trưởng lão Thiên Mệnh thê thảm kêu rên, tỏ ra không cam lòng.
Lão không nghĩ ra tại sao lại thất bại, lão đã tính toán rất kĩ, hướng đi của vận mệnh cũng rất rõ ràng, chỉ cần làm y như vậy là có thể hái được quả ngọt thắng lợi.
Vì sao hết lần này tới lần khác đều sai? Cổ Trần dẫn nổ Thanh Thiên! Đáng lẽ không phải như thế, Cổ Trần cùng Thanh Thiên đều bị Vận Mệnh tộc bắt lại luyện hóa mới đúng!
Từ đó Vận Mệnh tộc khống chế Man Hoang chúng sinh vạn vật, chí cao vô thượng.
Hiện tại, hết thảy đều xong.
- A... Bổn tọa không cam lòng, không tin, vận mệnh sẽ không sai!
Đại trưởng lão Thiên Mệnh điên cuồng hét.
Cổ Trần nghe xong cười lạnh, khinh thường nói:
- Vận Mệnh tộc, các ngươi tính toán hay lắm, có phải vận mệnh biểu hiện ta cùng Thanh Thiên lưỡng bại câu thương, sau đó bị các ngươi luyện hóa?
- Ngươi làm sao...
Đại trưởng lão Thiên Mệnh đang nói dừng lại, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi.
Dường như lão nghĩ tới điều gì, lập tức tỏ ra kinh hãi cùng không dám tin.
Cổ Trần lạnh nhạt nói:
- Đúng vậy, hình ảnh vận mệnh kia là do ta khắc họa, cái gọi là tương lai kia chẳng qua do ta tạo ra thôi, thứ các ngươi nhìn thấy chỉ là đồ do ta vẽ nên.
- Không có khả năng!
Tròng mắt Đại trưởng lão Thiên Mệnh muốn lồi ra ngoài, hiển nhiên đã bị dọa sợ.
Khắc họa hình ảnh vận mệnh tương lai, chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Bởi vì Vận Mệnh tộc cũng không làm được đến mức đó.
Sao Cổ Trần lại làm được chứ?
- Ta lấy thượng thương chi lực khắc họa một hình ảnh giả tạo để các ngươi trông thấy, nếu không làm vậy sao có thể dẫn đám chuột nhắt các ngươi ra được?
Nói xong, Cổ Trần dừng một chút, hừ nói:
- Tốt, ngươi đã biết, vậy liền an tâm lên đường.
Răng rắc!
Vừa dứt lời, Cổ Trần vung chưởng đánh lên đầu Đại trưởng lão Thiên Mệnh, một cổ lực lượng cường đại tràn vào, trực tiếp cầm giữ linh hồn ý chí đối phương, sau đó tháo rời ra đặt vào trong Địa Ngục Luân Hồi.
- Không... Ngươi không thể làm như vậy, vận mệnh sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Đại trưởng lão Thiên Mệnh không ngừng giãy dụa, gào rú, đáng tiếc âm thanh của lão chỉ có thể không ngừng quanh quẩn trong Địa Ngục, cuối cùng bị trấn áp trong Luân Hồi.
Cổ Trần cũng không có thời gian giải quyết lão, bây giờ hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đánh bại thượng thương, Thần tộc, Thanh Thiên, bách tộc, hiện tại toàn bộ Man Hoang chúng sinh đều ngưng chiến.
Tất cả đã rõ, Nhân tộc chiến thắng.
- Thượng thương đã xong, Thanh Thiên đã chết!
Phạt Thiên chi chiến thắng lợi!
Cùng với tiếng hét của Cổ Trần, toàn bộ thiên địa ù ù rung động, giọng nói hắn truyền khắp các ngõ ngách Man Hoang, chúng sinh vạn vật lập tức sôi trào trong khoảnh khắc này.
Phạt Thiên chi chiến, Nhân tộc, thắng lợi!
Oanh!
Man Hoang chấn động, thiên địa sôi trào, quy tắc vô tận tụ đến, một cỗ lực lượng vô hình rủ xuống, tràn vào cơ thể Cổ Trần.
- Nhân Hoàng, ngươi cao hứng quá sớm!
Đúng vào lúc đó, một thanh âm băng lãnh truyền đến, đánh thức tất cả mọi người.
Toàn bộ Man Hoang chúng sinh cùng nhau run lên, hoảng sợ nhìn lại, một cỗ thần uy đáng sợ bộc phát từ trong Bách Tộc Thánh Vực, chấn thiên động địa.
- Thần?
Cổ Trần nheo mắt nhìn về phía bách tộc Thánh Vực, ở đó có thần uy dồi dào bao phủ, làm kinh hãi thiên địa vạn linh.
Sâu trong bách tộc Thánh Vực tràn ngập một cỗ thần uy thuần túy cường đại, khí tức tôn quý ép chúng sinh vạn vật không ngẩng mặt lên được.
Đó là một cỗ thần uy, Thần chân chính!
- Thần?
Cổ Trần thì thào, ánh mắt hơi lóe lên.
Hắn nhìn về phía Thánh Vực, cảm thụ được cỗ khí tức mạnh mẽ kia, hiển nhiên là một tôn Thần Linh, không phải Bán Thần mà là Thần Linh thật sự.
Thật không ngờ bên trong Man Hoang bách tộc Thánh Vực lại cất giấu một tôn Thần, hơn nữa cỗ khí tức còn rất quen thuộc, Cổ Trần đã từng đụng phải lúc tấn công bách tộc Thánh Vực, chính là tôn tồn tại bí ẩn kia.
Cổ Trần giật mình nói:
- Thì ra là ngươi, trước đó ngươi ngăn cản ta tấn công bách tộc Thánh Vực, hiện tại thượng thương cùng Thanh Thiên đã bị diệt, bách tộc và Thần Tộc cũng điêu linh ngươi mới nhảy ra, không cảm thấy quá muộn sao?
Lời này vừa nói ra, toàn bộ Man Hoang đều sôi trào.
- Nhân Hoàng, thượng thương đã bị diệt, Thanh Thiên chết rồi, áp chế của Man Hoang thiên địa này đối với Thần Linh đã không còn tồn tại, chính là thời điểm bản tôn xuất thế.
Từ trong Thánh Vực truyền tới một thanh âm đáng sợ, một cỗ uy áp Thần Linh khuếch tán bao phủ thiên địa vạn vật, cứ như bị một ngọn núi lớn đè lên người.
Nhưng không ai lên tiếng, cả đám yên tĩnh nhìn Cổ Trần, bầu không khí cực kỳ áp lực.
Bọn họ nhìn thân ảnh máu thịt be bét dưới chân Cổ Trần, chính là Vận Mệnh nhất tộc Đại trưởng lão, Thiên Mệnh.
- Không... Tại sao lại thất bại?
Đại trưởng lão Thiên Mệnh thê thảm kêu rên, tỏ ra không cam lòng.
Lão không nghĩ ra tại sao lại thất bại, lão đã tính toán rất kĩ, hướng đi của vận mệnh cũng rất rõ ràng, chỉ cần làm y như vậy là có thể hái được quả ngọt thắng lợi.
Vì sao hết lần này tới lần khác đều sai? Cổ Trần dẫn nổ Thanh Thiên! Đáng lẽ không phải như thế, Cổ Trần cùng Thanh Thiên đều bị Vận Mệnh tộc bắt lại luyện hóa mới đúng!
Từ đó Vận Mệnh tộc khống chế Man Hoang chúng sinh vạn vật, chí cao vô thượng.
Hiện tại, hết thảy đều xong.
- A... Bổn tọa không cam lòng, không tin, vận mệnh sẽ không sai!
Đại trưởng lão Thiên Mệnh điên cuồng hét.
Cổ Trần nghe xong cười lạnh, khinh thường nói:
- Vận Mệnh tộc, các ngươi tính toán hay lắm, có phải vận mệnh biểu hiện ta cùng Thanh Thiên lưỡng bại câu thương, sau đó bị các ngươi luyện hóa?
- Ngươi làm sao...
Đại trưởng lão Thiên Mệnh đang nói dừng lại, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi.
Dường như lão nghĩ tới điều gì, lập tức tỏ ra kinh hãi cùng không dám tin.
Cổ Trần lạnh nhạt nói:
- Đúng vậy, hình ảnh vận mệnh kia là do ta khắc họa, cái gọi là tương lai kia chẳng qua do ta tạo ra thôi, thứ các ngươi nhìn thấy chỉ là đồ do ta vẽ nên.
- Không có khả năng!
Tròng mắt Đại trưởng lão Thiên Mệnh muốn lồi ra ngoài, hiển nhiên đã bị dọa sợ.
Khắc họa hình ảnh vận mệnh tương lai, chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Bởi vì Vận Mệnh tộc cũng không làm được đến mức đó.
Sao Cổ Trần lại làm được chứ?
- Ta lấy thượng thương chi lực khắc họa một hình ảnh giả tạo để các ngươi trông thấy, nếu không làm vậy sao có thể dẫn đám chuột nhắt các ngươi ra được?
Nói xong, Cổ Trần dừng một chút, hừ nói:
- Tốt, ngươi đã biết, vậy liền an tâm lên đường.
Răng rắc!
Vừa dứt lời, Cổ Trần vung chưởng đánh lên đầu Đại trưởng lão Thiên Mệnh, một cổ lực lượng cường đại tràn vào, trực tiếp cầm giữ linh hồn ý chí đối phương, sau đó tháo rời ra đặt vào trong Địa Ngục Luân Hồi.
- Không... Ngươi không thể làm như vậy, vận mệnh sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Đại trưởng lão Thiên Mệnh không ngừng giãy dụa, gào rú, đáng tiếc âm thanh của lão chỉ có thể không ngừng quanh quẩn trong Địa Ngục, cuối cùng bị trấn áp trong Luân Hồi.
Cổ Trần cũng không có thời gian giải quyết lão, bây giờ hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đánh bại thượng thương, Thần tộc, Thanh Thiên, bách tộc, hiện tại toàn bộ Man Hoang chúng sinh đều ngưng chiến.
Tất cả đã rõ, Nhân tộc chiến thắng.
- Thượng thương đã xong, Thanh Thiên đã chết!
Phạt Thiên chi chiến thắng lợi!
Cùng với tiếng hét của Cổ Trần, toàn bộ thiên địa ù ù rung động, giọng nói hắn truyền khắp các ngõ ngách Man Hoang, chúng sinh vạn vật lập tức sôi trào trong khoảnh khắc này.
Phạt Thiên chi chiến, Nhân tộc, thắng lợi!
Oanh!
Man Hoang chấn động, thiên địa sôi trào, quy tắc vô tận tụ đến, một cỗ lực lượng vô hình rủ xuống, tràn vào cơ thể Cổ Trần.
- Nhân Hoàng, ngươi cao hứng quá sớm!
Đúng vào lúc đó, một thanh âm băng lãnh truyền đến, đánh thức tất cả mọi người.
Toàn bộ Man Hoang chúng sinh cùng nhau run lên, hoảng sợ nhìn lại, một cỗ thần uy đáng sợ bộc phát từ trong Bách Tộc Thánh Vực, chấn thiên động địa.
- Thần?
Cổ Trần nheo mắt nhìn về phía bách tộc Thánh Vực, ở đó có thần uy dồi dào bao phủ, làm kinh hãi thiên địa vạn linh.
Sâu trong bách tộc Thánh Vực tràn ngập một cỗ thần uy thuần túy cường đại, khí tức tôn quý ép chúng sinh vạn vật không ngẩng mặt lên được.
Đó là một cỗ thần uy, Thần chân chính!
- Thần?
Cổ Trần thì thào, ánh mắt hơi lóe lên.
Hắn nhìn về phía Thánh Vực, cảm thụ được cỗ khí tức mạnh mẽ kia, hiển nhiên là một tôn Thần Linh, không phải Bán Thần mà là Thần Linh thật sự.
Thật không ngờ bên trong Man Hoang bách tộc Thánh Vực lại cất giấu một tôn Thần, hơn nữa cỗ khí tức còn rất quen thuộc, Cổ Trần đã từng đụng phải lúc tấn công bách tộc Thánh Vực, chính là tôn tồn tại bí ẩn kia.
Cổ Trần giật mình nói:
- Thì ra là ngươi, trước đó ngươi ngăn cản ta tấn công bách tộc Thánh Vực, hiện tại thượng thương cùng Thanh Thiên đã bị diệt, bách tộc và Thần Tộc cũng điêu linh ngươi mới nhảy ra, không cảm thấy quá muộn sao?
Lời này vừa nói ra, toàn bộ Man Hoang đều sôi trào.
- Nhân Hoàng, thượng thương đã bị diệt, Thanh Thiên chết rồi, áp chế của Man Hoang thiên địa này đối với Thần Linh đã không còn tồn tại, chính là thời điểm bản tôn xuất thế.
Từ trong Thánh Vực truyền tới một thanh âm đáng sợ, một cỗ uy áp Thần Linh khuếch tán bao phủ thiên địa vạn vật, cứ như bị một ngọn núi lớn đè lên người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.