Chương 1786:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Hắn vội vàng nói:
- Man Hoang vừa mới ổn định, nếu Thiên Đế buông bỏ chức vị Nhân Hoàng, nhất định sẽ khiến nội bộ Nhân tộc xào xáo bất ổn. Huống hồ hiện tại cả Nhân tộc chỉ tôn sùng Thiên Đế, nếu ngài làm thế cũng không ai dám tiếp nhận chức vị này, mà cũng không ai có đủ tư cách cả.
Vũ Hoàng có chút vội vàng, không ngừng khuyên lơn.
Đây chính là đại sự liên quan đến tương lai của cả Nhân tộc, mọi người chỉ tôn kính Cổ Trần, nếu hắn làm vậy, ai dám thay hắn, ai đủ tư cách?
Cổ Trần dẫn theo Nhân tộc trải qua biết bao trận chiến lớn nhỏ, đánh bách tộc, hạ Thần Tộc, lại Phạt Thiên chi chiến, cuối cùng đi tới hôm nay, có thể nói hắn có công tích và uy vọng lớn nhất trong Nhân tộc, nên toàn bộ Nhân tộc chỉ chấp nhận duy nhất một vị Nhân Hoàng là Cổ Trần.
- Trẫm chính là Thiên Đế, thống trị Man Hoang chúng sinh, đã không thể chỉ một lòng vì Nhân tộc nữa, trẫm phải cân nhắc cho toàn bộ Man Hoang các tộc chúng sinh.
Cổ Trần tận tình giải thích, bây giờ thân phận hắn khác biệt, chuyện phải suy tính cũng khác biệt.
Trước đó là Nhân Hoàng, là nhất tộc Vô Thượng Hoàng Giả, hiển nhiên mọi tâm tư đều hướng về Nhân tộc, nhưng giờ đây hắn đã là Thiên Đế, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều đại biểu cho Man Hoang Thiên Đạo, không thể chỉ cân nhắc một mình Nhân tộc được nữa.
Cho nên hắn muốn nhường lại chức vị Nhân Hoàng, để một người có năng lực khác tiếp nhận, suy tính cho đại cục Nhân tộc.
- Ý trẫm là để ngươi tới tiếp nhận chức vị Nhân Hoàng, ngươi thấy thế nào?
Cổ Trần vừa mở miệng, Vũ Hoàng sắc mặt đại biến, lập tức quỳ xuống.
- Thiên Đế, tuyệt đối không thể!
Vũ Hoàng như bị dọa, vội vàng nói:
- Ta không được, ta không đủ tư cách, càng không đủ năng lực, mong Thiên Đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, chính vì ngươi là Thiên Đế nền càng không thể vứt bỏ chức vị Nhân Hoàng, hiện tại có ai đủ tư cách làm Nhân Hoàng đâu?
Thiên Đế nghĩ lại, Nhân Hoàng, chỉ có ngươi, Nhân tộc, chỉ nhận ngươi.
Vũ Hoàng nóng nảy khuyên can, mà những gì hắn nói đều là sự thật.
- Sao ngươi cứ không chịu tiến tới nhỉ?
Thấy Vũ Hoàng biểu hiện như vậy, Cổ Trần có chút bó tay rồi, ta đây là đang giúp ngươi, muốn cho ngươi tiến thêm một bước, ngươi thật là không biết tốt xấu.
Vũ Hoàng cúi thấp đầu cười khổ nói:
- Thiên Đế, ngài đừng đùa ta, cả Nhân tộc chỉ nhận ngươi làm Nhân Hoàng, những người khác không có tư cách này.
Xin Thiên Đế thu hồi lệnh đã ban.
Trong lòng Vũ Hoàng rất rõ ràng, uy vọng của Cổ Trần đối với Nhân tộc như mặt trời ban trưa, cho dù hắn đã thành Thiên Đế, thì hắn vẫn mãi là Nhân Hoàng trong lòng mọi người.
- Được rồi, xem ngươi bị dọa kìa, không để ngươi làm Nhân Hoàng nữa vậy, ngươi nhìn mình đi, không tiến bộ chút nào.
Cổ Trần có chút bất đắc dĩ răn dạy, Vũ Hoàng thành thành thật thật nghe, cuối cùng cũng thấy an tâm, ban nãy quả thật hắn bị Cổ Trần dọa sợ gần chết.
Thấy Vũ Hoàng như thế, Cổ Trần cũng rất phiền muộn, vốn muốn ngươi tiếp nhận chức vị Nhân Hoàng, nỗ lực nhiều hơn nữa vì sự hưng thịnh của Nhân tộc, không ngờ ngươi lại bị dọa cho phát sợ, muốn giúp ngươi cũng không có cách.
Vũ Hoàng không dám nhận, hiện tại, ai dám nhận chức vị này đây?
Cổ Trần cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra trong giai đoạn này sẽ không ai dám đảm nhiệm, mà nội bộ Nhân tộc cũng không thừa nhận những người khác.
Cho nên, hắn chỉ đành tiếp tục đảm nhiệm chức vị Nhân Hoàng, trước mang Nhân tộc đi lên con đường hưng thịnh, khai sáng ra thời đại thịnh thế rồi hẵng tính tiếp.
Ít nhất, hắn phải khiến thực lực Thiên Đình phong phú lên, để Nhân tộc là chủ đạo của Thiên Đình, các chủng tộc khác thì làm phụ trợ.
Lại nhìn Vũ Hoàng, Cổ Trần giận mà không có chỗ đễ trút, chỉ đành không kiễn nhẫn phất tay.
- Được rồi, ngươi đúng là cái đồ không chịu tiến bộ chút nào, mau cút về xử lý sự tình trong Nhân tộc đi.
- Tuân lệnh, Thiên Đế!
Vũ Hoàng nhẹ nhàng thở ra, lập tức thi lễ lui xuống, từ nơi này rời khỏi Nam Thiên Môn, trở về Vạn Thạch lĩnh.
Thấy hắn rời đi, Cổ Trần khẽ thở dài, nói thế nào thì Vũ Hoàng cũng là một vị bằng hữu của hắn, giao tình sâu đậm, nhưng giờ lại cảm giác có chút lạnh nhạt.
Không vì gì khác, chỉ vì thân phận thay đổi.
Cổ Trần là Nhân Hoàng, càng là Thiên Đế, trong lòng Vũ Hoàng luôn có một loại kính sợ xa cách, điều này khiến Cổ Trần cảm thấy cô tịch, có lẽ đây cũng là nguyên nhân các đế vương cổ đại hay xưng mình là quả nhân đi.
Hiện tại hắn cũng là một người cô đơn, Nữ Oa đã đi Hỗn Độn hải, bên cạnh hắn thật sự không còn một ai để hắn có thể thổ lộ tâm tình.
- Man Hoang vừa mới ổn định, nếu Thiên Đế buông bỏ chức vị Nhân Hoàng, nhất định sẽ khiến nội bộ Nhân tộc xào xáo bất ổn. Huống hồ hiện tại cả Nhân tộc chỉ tôn sùng Thiên Đế, nếu ngài làm thế cũng không ai dám tiếp nhận chức vị này, mà cũng không ai có đủ tư cách cả.
Vũ Hoàng có chút vội vàng, không ngừng khuyên lơn.
Đây chính là đại sự liên quan đến tương lai của cả Nhân tộc, mọi người chỉ tôn kính Cổ Trần, nếu hắn làm vậy, ai dám thay hắn, ai đủ tư cách?
Cổ Trần dẫn theo Nhân tộc trải qua biết bao trận chiến lớn nhỏ, đánh bách tộc, hạ Thần Tộc, lại Phạt Thiên chi chiến, cuối cùng đi tới hôm nay, có thể nói hắn có công tích và uy vọng lớn nhất trong Nhân tộc, nên toàn bộ Nhân tộc chỉ chấp nhận duy nhất một vị Nhân Hoàng là Cổ Trần.
- Trẫm chính là Thiên Đế, thống trị Man Hoang chúng sinh, đã không thể chỉ một lòng vì Nhân tộc nữa, trẫm phải cân nhắc cho toàn bộ Man Hoang các tộc chúng sinh.
Cổ Trần tận tình giải thích, bây giờ thân phận hắn khác biệt, chuyện phải suy tính cũng khác biệt.
Trước đó là Nhân Hoàng, là nhất tộc Vô Thượng Hoàng Giả, hiển nhiên mọi tâm tư đều hướng về Nhân tộc, nhưng giờ đây hắn đã là Thiên Đế, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều đại biểu cho Man Hoang Thiên Đạo, không thể chỉ cân nhắc một mình Nhân tộc được nữa.
Cho nên hắn muốn nhường lại chức vị Nhân Hoàng, để một người có năng lực khác tiếp nhận, suy tính cho đại cục Nhân tộc.
- Ý trẫm là để ngươi tới tiếp nhận chức vị Nhân Hoàng, ngươi thấy thế nào?
Cổ Trần vừa mở miệng, Vũ Hoàng sắc mặt đại biến, lập tức quỳ xuống.
- Thiên Đế, tuyệt đối không thể!
Vũ Hoàng như bị dọa, vội vàng nói:
- Ta không được, ta không đủ tư cách, càng không đủ năng lực, mong Thiên Đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, chính vì ngươi là Thiên Đế nền càng không thể vứt bỏ chức vị Nhân Hoàng, hiện tại có ai đủ tư cách làm Nhân Hoàng đâu?
Thiên Đế nghĩ lại, Nhân Hoàng, chỉ có ngươi, Nhân tộc, chỉ nhận ngươi.
Vũ Hoàng nóng nảy khuyên can, mà những gì hắn nói đều là sự thật.
- Sao ngươi cứ không chịu tiến tới nhỉ?
Thấy Vũ Hoàng biểu hiện như vậy, Cổ Trần có chút bó tay rồi, ta đây là đang giúp ngươi, muốn cho ngươi tiến thêm một bước, ngươi thật là không biết tốt xấu.
Vũ Hoàng cúi thấp đầu cười khổ nói:
- Thiên Đế, ngài đừng đùa ta, cả Nhân tộc chỉ nhận ngươi làm Nhân Hoàng, những người khác không có tư cách này.
Xin Thiên Đế thu hồi lệnh đã ban.
Trong lòng Vũ Hoàng rất rõ ràng, uy vọng của Cổ Trần đối với Nhân tộc như mặt trời ban trưa, cho dù hắn đã thành Thiên Đế, thì hắn vẫn mãi là Nhân Hoàng trong lòng mọi người.
- Được rồi, xem ngươi bị dọa kìa, không để ngươi làm Nhân Hoàng nữa vậy, ngươi nhìn mình đi, không tiến bộ chút nào.
Cổ Trần có chút bất đắc dĩ răn dạy, Vũ Hoàng thành thành thật thật nghe, cuối cùng cũng thấy an tâm, ban nãy quả thật hắn bị Cổ Trần dọa sợ gần chết.
Thấy Vũ Hoàng như thế, Cổ Trần cũng rất phiền muộn, vốn muốn ngươi tiếp nhận chức vị Nhân Hoàng, nỗ lực nhiều hơn nữa vì sự hưng thịnh của Nhân tộc, không ngờ ngươi lại bị dọa cho phát sợ, muốn giúp ngươi cũng không có cách.
Vũ Hoàng không dám nhận, hiện tại, ai dám nhận chức vị này đây?
Cổ Trần cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra trong giai đoạn này sẽ không ai dám đảm nhiệm, mà nội bộ Nhân tộc cũng không thừa nhận những người khác.
Cho nên, hắn chỉ đành tiếp tục đảm nhiệm chức vị Nhân Hoàng, trước mang Nhân tộc đi lên con đường hưng thịnh, khai sáng ra thời đại thịnh thế rồi hẵng tính tiếp.
Ít nhất, hắn phải khiến thực lực Thiên Đình phong phú lên, để Nhân tộc là chủ đạo của Thiên Đình, các chủng tộc khác thì làm phụ trợ.
Lại nhìn Vũ Hoàng, Cổ Trần giận mà không có chỗ đễ trút, chỉ đành không kiễn nhẫn phất tay.
- Được rồi, ngươi đúng là cái đồ không chịu tiến bộ chút nào, mau cút về xử lý sự tình trong Nhân tộc đi.
- Tuân lệnh, Thiên Đế!
Vũ Hoàng nhẹ nhàng thở ra, lập tức thi lễ lui xuống, từ nơi này rời khỏi Nam Thiên Môn, trở về Vạn Thạch lĩnh.
Thấy hắn rời đi, Cổ Trần khẽ thở dài, nói thế nào thì Vũ Hoàng cũng là một vị bằng hữu của hắn, giao tình sâu đậm, nhưng giờ lại cảm giác có chút lạnh nhạt.
Không vì gì khác, chỉ vì thân phận thay đổi.
Cổ Trần là Nhân Hoàng, càng là Thiên Đế, trong lòng Vũ Hoàng luôn có một loại kính sợ xa cách, điều này khiến Cổ Trần cảm thấy cô tịch, có lẽ đây cũng là nguyên nhân các đế vương cổ đại hay xưng mình là quả nhân đi.
Hiện tại hắn cũng là một người cô đơn, Nữ Oa đã đi Hỗn Độn hải, bên cạnh hắn thật sự không còn một ai để hắn có thể thổ lộ tâm tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.