Chương 1818:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Nơi nàng rút lui vừa lúc là chỗ Cổ Trần đang đứng, nhìn Cổ Trần vẻ mặt quái dị, khóe môi nở nụ cười.
- Này, nàng chạy nhầm đường rồi.
Đột nhiên một thanh âm truyền đến, dọa Phi Hồng suýt nữa bị hơi thở rồng bao phủ, vẻ mặt kinh hãi nhìn sang, suýt chút nữa rớt luôn tròng mắt.
- Là ngươi?
Phi Hồng nhìn thoáng qua thì mất bình tĩnh, không ngờ là Cổ Trần, hắn đang cười tủm tỉm nhìn nàng bị truy sát.
Tiếp theo nàng mắt sáng lên, hô lớn:
- Thiên Đế, cứu ta với!
Nói xong, Phi Hồng tăng tốc lao về phía Cổ Trần, đằng sau là Bát Đầu long kỳ dị há miệng xương rộng dữ tợn, hàm răng nhọn hoắc khiếp người.
Con rồng phần đầu là xương cốt, thân thể là máu thịt truy sát qua, hơi thở mạnh mẽ, từ đầu tới chân lộ ra hơi thở đặc biệt.
Từng đôi mắt rồng lóe tia sáng đen hấp dẫn Cổ Trần chú ý, cứ cảm thấy ý chí của nó không nhẹ, có cảm giác hỗn loạn.
Cổ Trần ra chiều đăm chiêu, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Nàng chạy lầm đường, lối này không thông, nàng tốt nhất hãy quay đầu lại, nếu không sẽ chịu thiệt.
Nhưng Cổ Trần tốt bụng khuyện bảo mà Phi Hồng không nghe lọt tai được chữ nào.
Bùm!
Kết quả giây sau, Phi Hồng đụng vào một lá chắn vô hình, chớp mắt bị đẩy lùi, đầu choáng váng, nổ đom đóm mắt.
- Chuyện gì xảy ra?
Phi Hồng ngơ ngác, sao đột nhiên bị đụng bay.
Nàng nhìn Cổ Trần, gắt gỏng quát:
- Thiên Đế, không ngờ ngươi ám toán ta, lão nương không để yên cho ngươi.
- Đi!
Giây sau, Phi Hồng lấy ra một quan tài máu đụng mạnh về phía Cổ Trần, thật là một cô nàng dứt khoát, tàn nhẫn.
Không thể gọi là cô nàng, Phi Hồng đã mười vạn tám nghìn tuổi.
Vẻ mặt Cổ Trần bình tĩnh, bỗng nở nụ cười làm Phi Hồng tức giận xì khói, tăng thêm sức mạnh khiến quan tài máu đụng mạnh vào.
Keng!
Chợt nghe tiếng nổ lớn, quan tài máu chấn động, ánh sáng đỏ vô tận tán loạn biến mất, quan tài máu bị đụng kêu ù ù, ánh sáng lu mờ.
Cảnh này khiến Phi Hồng ngơ ngẩn, thộn mặt ra, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Cổ Trần lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Ta đã nói nàng ngốc mà, mau chạy đi, nơi này không thông, có một lá chắn vô hình ngăn trở, nếu vẫn không chạy thì phỏng chừng nàng sẽ trở thành bữa tối.
- Grao!
Lời này thốt ra, lại phối hợp một tiếng rồng ngâm khủng bố làm Phi Hồng sợ hãi giật bắn người, ngoái nhìn ra sau, sắc mặt trắng bệch.
Toàn thân Phi Hồng tỏa ánh sáng đỏ, giẫm lên quan tài máu chợt lóe, né tránh trong đường tơ kẽ tóc.
Bùm!
Giây sau, Bát Đầu long đụng mạnh vào, vừa lúc đụng phải lá chắn vô hình, bị đụng đầu nở hoa, choáng váng mặt mày, suýt đổ máu.
- Chậc chậc, con rồng này trông không tệ lắm, cái đầu nấu canh, thân thể thì nướng lên, phỏng chừng mùi vị khá ngon.
Cổ Trần đánh giá con Bát Đầu long bị đụng choáng váng trước mắt mình, đang suy nghĩ nên nấu kiểu gì, biết đi đâu tìm nguyên liệu cấp cao như con này?
Nhưng trước mắt có bức tường vô hình ngăn cách, bên kia không thể qua đây, không thể vượt qua, vậy làm cách nào bắt được con Bát Đầu long này?
Cổ Trần mở miệng hỏi một câu:
- Này, nàng có sách Hỗn Độn bản thiếu mà, nên biết đường ra khỏi đây chứ?
Phi Hồng vừa tránh thoát một kiếp nghe vậy mắt sáng lên, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
- Grao!
Lúc này Bát Đầu long đã tỉnh táo lại, rống to một tiếng với Cổ Trần, tiếp đó trong mắt lộ ra một chút kiêng kỵ lui về phía sau.
Không phải nó sợ Cổ Trần, mà là kính sợ lá chắn vô hình kia, nó biết không đi qua được, cho nên trực tiếp quay đầu, lại xông về phía Phi Hồng.
Phi Hồng tức giận chửi um sùm:
- Chết tiệt, nếu không phải bị áp chế, lão nương đã sớm lột da rút gân của ngươi ra!
Phi Hồng đạp quan tài máu một đường chạy đi, nháy mắt biến mất trong sương mù Hỗn Độn mênh mông.
Con Bát Đầu long kia rống lớn truy sát theo, cả hai chớp mắt không còn thấy bóng dáng, chỉ để lại hai luồng hơi thở tràn ngập chốn này.
Cổ Trần đứng ở nơi đó, lặng lẽ đánh giá lá chắn trước mắt, dùng tay sờ vào, có xúc cảm chân thực, cường đại, cứng rắn không thể phá vỡ.
Sau khi Cổ Trần thử mấy lần, rốt cuộc xác định hiện tại hắn không đánh thủng lá chắn vô hình này, chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.
Nhìn bốn phía, Cổ Trần quyết định men theo vách tường đi tiếp, thử xem có thể tìm được thu hoạch bất ngờ nào không.
Nhưng Cổ Trần chưa đi bao lâu thì phía sau truyền đến dao động đáng sợ, có luồng hơi thở hỗn loạn nhanh chóng đến gần.
Cổ Trần kinh ngạc quay đầu lại:
“Phi Hồng?”
Quả nhiên không bao lâu sau nhìn thấy một luồng ánh sáng đỏ bay tới, đúng là quan tài máu, Phi Hồng ngồi trên quan tài, tốc độ cực nhanh.
- Này, nàng chạy nhầm đường rồi.
Đột nhiên một thanh âm truyền đến, dọa Phi Hồng suýt nữa bị hơi thở rồng bao phủ, vẻ mặt kinh hãi nhìn sang, suýt chút nữa rớt luôn tròng mắt.
- Là ngươi?
Phi Hồng nhìn thoáng qua thì mất bình tĩnh, không ngờ là Cổ Trần, hắn đang cười tủm tỉm nhìn nàng bị truy sát.
Tiếp theo nàng mắt sáng lên, hô lớn:
- Thiên Đế, cứu ta với!
Nói xong, Phi Hồng tăng tốc lao về phía Cổ Trần, đằng sau là Bát Đầu long kỳ dị há miệng xương rộng dữ tợn, hàm răng nhọn hoắc khiếp người.
Con rồng phần đầu là xương cốt, thân thể là máu thịt truy sát qua, hơi thở mạnh mẽ, từ đầu tới chân lộ ra hơi thở đặc biệt.
Từng đôi mắt rồng lóe tia sáng đen hấp dẫn Cổ Trần chú ý, cứ cảm thấy ý chí của nó không nhẹ, có cảm giác hỗn loạn.
Cổ Trần ra chiều đăm chiêu, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Nàng chạy lầm đường, lối này không thông, nàng tốt nhất hãy quay đầu lại, nếu không sẽ chịu thiệt.
Nhưng Cổ Trần tốt bụng khuyện bảo mà Phi Hồng không nghe lọt tai được chữ nào.
Bùm!
Kết quả giây sau, Phi Hồng đụng vào một lá chắn vô hình, chớp mắt bị đẩy lùi, đầu choáng váng, nổ đom đóm mắt.
- Chuyện gì xảy ra?
Phi Hồng ngơ ngác, sao đột nhiên bị đụng bay.
Nàng nhìn Cổ Trần, gắt gỏng quát:
- Thiên Đế, không ngờ ngươi ám toán ta, lão nương không để yên cho ngươi.
- Đi!
Giây sau, Phi Hồng lấy ra một quan tài máu đụng mạnh về phía Cổ Trần, thật là một cô nàng dứt khoát, tàn nhẫn.
Không thể gọi là cô nàng, Phi Hồng đã mười vạn tám nghìn tuổi.
Vẻ mặt Cổ Trần bình tĩnh, bỗng nở nụ cười làm Phi Hồng tức giận xì khói, tăng thêm sức mạnh khiến quan tài máu đụng mạnh vào.
Keng!
Chợt nghe tiếng nổ lớn, quan tài máu chấn động, ánh sáng đỏ vô tận tán loạn biến mất, quan tài máu bị đụng kêu ù ù, ánh sáng lu mờ.
Cảnh này khiến Phi Hồng ngơ ngẩn, thộn mặt ra, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Cổ Trần lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Ta đã nói nàng ngốc mà, mau chạy đi, nơi này không thông, có một lá chắn vô hình ngăn trở, nếu vẫn không chạy thì phỏng chừng nàng sẽ trở thành bữa tối.
- Grao!
Lời này thốt ra, lại phối hợp một tiếng rồng ngâm khủng bố làm Phi Hồng sợ hãi giật bắn người, ngoái nhìn ra sau, sắc mặt trắng bệch.
Toàn thân Phi Hồng tỏa ánh sáng đỏ, giẫm lên quan tài máu chợt lóe, né tránh trong đường tơ kẽ tóc.
Bùm!
Giây sau, Bát Đầu long đụng mạnh vào, vừa lúc đụng phải lá chắn vô hình, bị đụng đầu nở hoa, choáng váng mặt mày, suýt đổ máu.
- Chậc chậc, con rồng này trông không tệ lắm, cái đầu nấu canh, thân thể thì nướng lên, phỏng chừng mùi vị khá ngon.
Cổ Trần đánh giá con Bát Đầu long bị đụng choáng váng trước mắt mình, đang suy nghĩ nên nấu kiểu gì, biết đi đâu tìm nguyên liệu cấp cao như con này?
Nhưng trước mắt có bức tường vô hình ngăn cách, bên kia không thể qua đây, không thể vượt qua, vậy làm cách nào bắt được con Bát Đầu long này?
Cổ Trần mở miệng hỏi một câu:
- Này, nàng có sách Hỗn Độn bản thiếu mà, nên biết đường ra khỏi đây chứ?
Phi Hồng vừa tránh thoát một kiếp nghe vậy mắt sáng lên, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
- Grao!
Lúc này Bát Đầu long đã tỉnh táo lại, rống to một tiếng với Cổ Trần, tiếp đó trong mắt lộ ra một chút kiêng kỵ lui về phía sau.
Không phải nó sợ Cổ Trần, mà là kính sợ lá chắn vô hình kia, nó biết không đi qua được, cho nên trực tiếp quay đầu, lại xông về phía Phi Hồng.
Phi Hồng tức giận chửi um sùm:
- Chết tiệt, nếu không phải bị áp chế, lão nương đã sớm lột da rút gân của ngươi ra!
Phi Hồng đạp quan tài máu một đường chạy đi, nháy mắt biến mất trong sương mù Hỗn Độn mênh mông.
Con Bát Đầu long kia rống lớn truy sát theo, cả hai chớp mắt không còn thấy bóng dáng, chỉ để lại hai luồng hơi thở tràn ngập chốn này.
Cổ Trần đứng ở nơi đó, lặng lẽ đánh giá lá chắn trước mắt, dùng tay sờ vào, có xúc cảm chân thực, cường đại, cứng rắn không thể phá vỡ.
Sau khi Cổ Trần thử mấy lần, rốt cuộc xác định hiện tại hắn không đánh thủng lá chắn vô hình này, chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.
Nhìn bốn phía, Cổ Trần quyết định men theo vách tường đi tiếp, thử xem có thể tìm được thu hoạch bất ngờ nào không.
Nhưng Cổ Trần chưa đi bao lâu thì phía sau truyền đến dao động đáng sợ, có luồng hơi thở hỗn loạn nhanh chóng đến gần.
Cổ Trần kinh ngạc quay đầu lại:
“Phi Hồng?”
Quả nhiên không bao lâu sau nhìn thấy một luồng ánh sáng đỏ bay tới, đúng là quan tài máu, Phi Hồng ngồi trên quan tài, tốc độ cực nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.