Chương 1842:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Lúc này, Cổ Trần bỗng nhiên mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy sinh vật xinh đẹp cách mình chưa tới 3cm, mười cái đuôi bao bọc trong tia ban mai ngũ quang thập sắc.
Cổ Trần xoe tròn mắt, buột miệng thốt ra, đã ngây người:
- Hồ?
Trong lòng hắn có một vạn con dương đà chạy nhanh qua, đầu óc ù đặc, không thể ngờ chính mình ăn một quả trứng thế mà ăn ra một con hồ ly.
Không sai, sinh vật trước mắt là một con hồ ly, lông màu xám giống như sương mù Hỗn Độn, mười cái đuôi rực rỡ lóa mắt.
Con hồ ly này sinh ra từ trong quả trứng.
“Tại sao ăn ra một con hồ ly?”
Cổ Trần bần thần, quả trứng bị chính mình đánh nát, nói chính xác ra thì không thể nào lại chào đời, hoàn toàn bị hắn hấp thu sức mạnh căn nguyên mới đúng.
Tại sao đột nhiên chào đời, hóa thành một con hồ, còn là một con Hỗn Độn hồ kỳ lạ? Mười cái đuôi nhẹ đung đưa, xé rách Hỗn Độn, hơi thở khủng bố.
Một người một hồ bốn mắt nhìn nhau, trong một chốc, Hỗn Độn xung quanh yên lặng, Hỗn Độn khí bị đông lại.
Không khí nghiêm túc, một luồng áp lực không ngừng lan tràn, hơi thở của một người một hồ không ngừng đan xen, va chạm, đại chiến sắp bùng nổ.
Cổ Trần không biết nên nói cái gì, ăn trứng ăn ra ngoài ý muốn, hắn không ngờ sẽ ăn ra một con hồ, xem tình huống thì con hồ này không đơn giản.
Rất có thể là con Hỗn Độn hồ thứ nhất được Hỗn Độn thú triều dựng dục ra, là con Hỗn Độn thú thứ hai mà Vạn Thú sào dựng dục ra, tôn quý, chí cao, duy nhất.
Hắn cảm thụ hơi thở của con Hỗn Độn hồ ở trước mắt, cực kỳ cường đại, không ngờ cho hắn cảm giác nguy hiểm, vừa ra đời đã nguy hiểm như vậy, rất đáng sợ.
Dù sao dựng dục vô số năm tháng, đơn giản mới là kỳ. Nhưng vì Cổ Trần phá vỡ vỏ trứng, mới đưa đến nó chào đời trước thời gian.
Thậm chí bởi vì Cổ Trần hấp thu cắn nuốt một phần căn nguyên, khiến nó càng yếu ớt rất nhiều, cho nên, nó chào đời vốn không nên chỉ có như vậy, thậm chí sẽ càng cường đại, càng khủng bố.
Cổ Trần nói thầm một câu:
- Hồ ly nấu canh, nướng hay hấp sống?
Vừa dứt lời, Hỗn Độn hồ ở trước mắt toàn thân xù lông, hai con mắt lộ ra tia tức giận.
- Grừ!
Hỗn Độn hồ rống to một tiếng, mười cái đuôi hồ sau lưng quất mạnh về phía Cổ Trần.
Tên này cướp đoạt căn nguyên của nó, bây giờ còn muốn ăn nó, tự nhiên không thể khoan dung, Hỗn Độn hồ lửa giận bừng bừng trực tiếp ra tay.
Keng!
Nhưng Cổ Trần không phải ăn chay, giơ tay vỗ một chưởng, chớp mắt đánh bay mười đuôi hồ, hơi thở, sức mạnh của hai bên liên tục va chạm, cuối cùng cùng thu tay về.
Hai bên giao thủ một phen, ngang sức ngang tài.
Một người một hồ lại giằng co, lần này, Cổ Trần cảm giác có chút khác lạ, dường như sinh ra liên hệ kỳ diệu với con Hỗn Độn hồ ở trước mắt.
“A?”
Óc Cổ Trần chợt lóe tia sáng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, có lẽ chính mình cắn nuốt căn nguyên trong trứng nên có chút hơi thở cùng nguồn.
Điều này khiến Hỗn Độn hồ có chút vừa kinh vừa giận, nhe răng gầm nhẹ, phát ra từng đợt cảnh cáo, nhưng không tấn công tiếp.
“Ồ, thì ra là vậy.”
Cổ Trần lộ vẻ mặt sực tỉnh ngộ, dào dạt hứng thú vẫy tay với Hỗn Độn hồ.
- Nhóc, lại đây.
Ra lệnh một tiếng, cả người Hỗn Độn hồ căng cứng, nhe răng gào thét, muốn kháng cự, nhưng rất nhanh không thể cưỡng lại từng bước đi tới gần Cổ Trần.
- Grừ grừ!
Một con Hỗn Độn hồ mọc mười cái đuôi ở trong lòng bàn tay của Cổ Trần, nó nhe răng rít gào, trong mắt bắn ra từng tia Hỗn Độn khí, hơi thở mạnh mẽ.
Nhưng nó không có biện pháp ra tay, dường như bị hạn chế, Cổ Trần kinh ngạc đánh giá nó, tràn ngập hứng thú với con Hỗn Độn hồ này.
Lúc trước hắn gõ vỡ quả trứng kia là vì cắn nuốt căn nguyên ở bên trong, kết quả ăn ra một con hồ ly nhỏ mười đuôi.
Cổ Trần một đường đi đến, đây là lần đầu tiên gặp hồ, hơn nữa không phải hồ bình thường mà là Hỗn Độn hồ có mười cái đuôi.
- Chẳng lẽ ngươi là Thiên hồ?
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đuôi của Hỗn Độn hồ, Hỗn Độn khí màu xám bao bọc, cái đuôi ngũ quang thập sắc, xinh đẹp khiến người mê muội, không kiềm được trong lòng yêu thích.
Hỗn Độn hồ nhe răng gầm nhẹ, biểu đạt bất mãn:
- Grừ!
Cổ Trần cười cười nói:
- Vật nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời, về sau hãy đi theo ta.
Hắn mặc kệ con Hỗn Độn hồ này có đồng ý hay không, tóm lại hắn quyết định giữ lại nó, thoạt nhìn Hỗn Độn hồ không tệ, thực lực khá mạnh.
Cổ Trần cảm giác thực lực của con Hỗn Độn hồ này rất mạnh, không kém hơn hắn bao nhiêu, phải biết rằng nó mới vừa phá xác mà ra, hơi khó tin.
Mắt Phi Hồng sáng ngời nhìn chăm chú:
- Đây là Hỗn Độn hồ, ma thú được Vạn Thú sào dựng dục?
Cổ Trần xoe tròn mắt, buột miệng thốt ra, đã ngây người:
- Hồ?
Trong lòng hắn có một vạn con dương đà chạy nhanh qua, đầu óc ù đặc, không thể ngờ chính mình ăn một quả trứng thế mà ăn ra một con hồ ly.
Không sai, sinh vật trước mắt là một con hồ ly, lông màu xám giống như sương mù Hỗn Độn, mười cái đuôi rực rỡ lóa mắt.
Con hồ ly này sinh ra từ trong quả trứng.
“Tại sao ăn ra một con hồ ly?”
Cổ Trần bần thần, quả trứng bị chính mình đánh nát, nói chính xác ra thì không thể nào lại chào đời, hoàn toàn bị hắn hấp thu sức mạnh căn nguyên mới đúng.
Tại sao đột nhiên chào đời, hóa thành một con hồ, còn là một con Hỗn Độn hồ kỳ lạ? Mười cái đuôi nhẹ đung đưa, xé rách Hỗn Độn, hơi thở khủng bố.
Một người một hồ bốn mắt nhìn nhau, trong một chốc, Hỗn Độn xung quanh yên lặng, Hỗn Độn khí bị đông lại.
Không khí nghiêm túc, một luồng áp lực không ngừng lan tràn, hơi thở của một người một hồ không ngừng đan xen, va chạm, đại chiến sắp bùng nổ.
Cổ Trần không biết nên nói cái gì, ăn trứng ăn ra ngoài ý muốn, hắn không ngờ sẽ ăn ra một con hồ, xem tình huống thì con hồ này không đơn giản.
Rất có thể là con Hỗn Độn hồ thứ nhất được Hỗn Độn thú triều dựng dục ra, là con Hỗn Độn thú thứ hai mà Vạn Thú sào dựng dục ra, tôn quý, chí cao, duy nhất.
Hắn cảm thụ hơi thở của con Hỗn Độn hồ ở trước mắt, cực kỳ cường đại, không ngờ cho hắn cảm giác nguy hiểm, vừa ra đời đã nguy hiểm như vậy, rất đáng sợ.
Dù sao dựng dục vô số năm tháng, đơn giản mới là kỳ. Nhưng vì Cổ Trần phá vỡ vỏ trứng, mới đưa đến nó chào đời trước thời gian.
Thậm chí bởi vì Cổ Trần hấp thu cắn nuốt một phần căn nguyên, khiến nó càng yếu ớt rất nhiều, cho nên, nó chào đời vốn không nên chỉ có như vậy, thậm chí sẽ càng cường đại, càng khủng bố.
Cổ Trần nói thầm một câu:
- Hồ ly nấu canh, nướng hay hấp sống?
Vừa dứt lời, Hỗn Độn hồ ở trước mắt toàn thân xù lông, hai con mắt lộ ra tia tức giận.
- Grừ!
Hỗn Độn hồ rống to một tiếng, mười cái đuôi hồ sau lưng quất mạnh về phía Cổ Trần.
Tên này cướp đoạt căn nguyên của nó, bây giờ còn muốn ăn nó, tự nhiên không thể khoan dung, Hỗn Độn hồ lửa giận bừng bừng trực tiếp ra tay.
Keng!
Nhưng Cổ Trần không phải ăn chay, giơ tay vỗ một chưởng, chớp mắt đánh bay mười đuôi hồ, hơi thở, sức mạnh của hai bên liên tục va chạm, cuối cùng cùng thu tay về.
Hai bên giao thủ một phen, ngang sức ngang tài.
Một người một hồ lại giằng co, lần này, Cổ Trần cảm giác có chút khác lạ, dường như sinh ra liên hệ kỳ diệu với con Hỗn Độn hồ ở trước mắt.
“A?”
Óc Cổ Trần chợt lóe tia sáng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, có lẽ chính mình cắn nuốt căn nguyên trong trứng nên có chút hơi thở cùng nguồn.
Điều này khiến Hỗn Độn hồ có chút vừa kinh vừa giận, nhe răng gầm nhẹ, phát ra từng đợt cảnh cáo, nhưng không tấn công tiếp.
“Ồ, thì ra là vậy.”
Cổ Trần lộ vẻ mặt sực tỉnh ngộ, dào dạt hứng thú vẫy tay với Hỗn Độn hồ.
- Nhóc, lại đây.
Ra lệnh một tiếng, cả người Hỗn Độn hồ căng cứng, nhe răng gào thét, muốn kháng cự, nhưng rất nhanh không thể cưỡng lại từng bước đi tới gần Cổ Trần.
- Grừ grừ!
Một con Hỗn Độn hồ mọc mười cái đuôi ở trong lòng bàn tay của Cổ Trần, nó nhe răng rít gào, trong mắt bắn ra từng tia Hỗn Độn khí, hơi thở mạnh mẽ.
Nhưng nó không có biện pháp ra tay, dường như bị hạn chế, Cổ Trần kinh ngạc đánh giá nó, tràn ngập hứng thú với con Hỗn Độn hồ này.
Lúc trước hắn gõ vỡ quả trứng kia là vì cắn nuốt căn nguyên ở bên trong, kết quả ăn ra một con hồ ly nhỏ mười đuôi.
Cổ Trần một đường đi đến, đây là lần đầu tiên gặp hồ, hơn nữa không phải hồ bình thường mà là Hỗn Độn hồ có mười cái đuôi.
- Chẳng lẽ ngươi là Thiên hồ?
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đuôi của Hỗn Độn hồ, Hỗn Độn khí màu xám bao bọc, cái đuôi ngũ quang thập sắc, xinh đẹp khiến người mê muội, không kiềm được trong lòng yêu thích.
Hỗn Độn hồ nhe răng gầm nhẹ, biểu đạt bất mãn:
- Grừ!
Cổ Trần cười cười nói:
- Vật nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời, về sau hãy đi theo ta.
Hắn mặc kệ con Hỗn Độn hồ này có đồng ý hay không, tóm lại hắn quyết định giữ lại nó, thoạt nhìn Hỗn Độn hồ không tệ, thực lực khá mạnh.
Cổ Trần cảm giác thực lực của con Hỗn Độn hồ này rất mạnh, không kém hơn hắn bao nhiêu, phải biết rằng nó mới vừa phá xác mà ra, hơi khó tin.
Mắt Phi Hồng sáng ngời nhìn chăm chú:
- Đây là Hỗn Độn hồ, ma thú được Vạn Thú sào dựng dục?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.