Chương 1861:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Đường hầm thời không này bị cường giả Nhân tộc đục mở, đáng tiếc đến đây thì bị ngăn trở, không thể đục thủng lá chắn vô hình phía trước.
Mặc dù vậy, Cổ Trần vẫn bị rung động mạnh, là cường giả như thế nào mới đục mở ra đường hầm thời không như vậy?
Nếu không phải đằng trước có lá chắn cường đại ngăn trở, có lẽ vị này đã đục xuyên Thiên lao thời không, chạy ra khỏi đây.
“Tiền bối Nhân tộc!”
Cổ Trần sóng lòng trào dâng, nhìn bộ di hài trước mắt, trong lòng thật lâu không cách nào bình tĩnh.
Trên người di hài này còn sót lại một lũ ý chí cường đại, giống như không bao giờ tan biến, nhưng vị này cuối cùng vẫn chết tại đây.
Phía trước xương khô có một hàng chữ, khắc vào lá chắn thời không, không thể xóa nhòa.
“Đại đạo không đường, Nhân tộc vô vọng, ngô, không cam lòng...”
Một hàng chữ ẩn chứa tràn ngập không cam lòng, giống như oán hận với trời, ngưng mà không tán, mặc cho năm tháng tằm ăn tẩy rửa vẫn không phai mờ.
Đây là không cam lòng của Nhân tộc, nỗi bi ai, oán hận, không cam lòng trước khi chết đó rốt cuộc mãnh liệt tới mức nào mà năm rộng tháng dài vẫn không phai nhạt?
Vị tiền bối Nhân tộc này chung quy không thể đục xuyên thời không, mang theo tràn ngập không cam lòng và tiếc nuối ra đi.
- Tiền bối, đại đạo Nhân tộc có Tiên, thịnh thế thuộc về Nhân tộc cuối cùng cũng đến, hãy yên nghỉ.
Cổ Trần tiến lên nhẹ nhàng vái, thì thầm một câu, trong lòng buông tiếng thở dài.
Nói xong Cổ Trần xoay người, xé rách lá chắn thời không, bước vào một cái cũi khác, để lại bộ di hài Nhân tộc đơn độc đứng đó.
- Tiên...
Trên người di hài bỗng lóe lên vầng sáng mờ, dường như có dao động nhẹ, nhưng rất nhanh biến mất.
Lúc này, Cổ Trần phá vỡ nhiều lớp lá chắn Thiên lao, nhìn thấy trong từng cái củi đa số sinh linh đã mục nát, tử vong.
Trong đó có nhiều tồn tại Nhân tộc đều hóa thành cốt khô.
“Nơi này là sâu trong Thiên lao?”
Không biết trôi qua bao lâu, Cổ Trần rốt cuộc đi tới nơi sâu nhất của Thiên lao, khu vực trung tâm, một nơi kỳ dị cực kỳ đáng sợ.
Trung tâm Thiên lao rốt cuộc ẩn giấu cái gì, thật sự tồn tại lối ra chứ?
Sâu trong Thiên lao có ánh sáng lấp lóe, nhìn kỹ thì ra là các khúc xương vụn.
Nơi này xương vụn bay đầy trời, có lớn có nhỏ, các loại sinh vật đều có, tỏa ánh sáng lóng lánh, thậm chí còn sót lại một lũ hơi thở cường đại.
Vèo!
Đột nhiên, một bóng người xuyên qua lá chắn, đi vào sâu trong Thiên lao.
Cổ Trần vừa tiến đến liền cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ tâm thần, sâu trong linh hồn lóe lên tia sáng bao phủ toàn thân, ngăn cách hết thảy.
“Ui, nguy cơ này...”
Cổ Trần thầm hút ngụm khí lạnh.
Mới vừa rồi hắn cảm giác được mối nguy hiểm, giống như trên Cửu Thiên có con mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm nơi này, may mắn bị một loại sức mạnh trong linh hồn che đậy ngăn cách.
Sức mạnh của trời!
Cổ Trần xác định, mới vừa rồi cảm giác được là sức mạnh của trời, không chỉ có một, sâu trong Thiên lao ẩn giấu sức mạnh của Cửu Thiên.
Phát hiện này khiến hắn khiếp sợ, quả nhiên đoán không sai, sâu trong Thiên lao ẩn giấu bí mật, nơi này thế nhưng cất giấu sức mạnh của Cửu Thiên.
Không chỉ như thế, mà là có sức mạnh Cửu Thiên đan xen, hội tụ, bao phủ nơi này, giống như đang giám thị mảnh Trục Xuất Chi địa này.
” Cửu Thiên giám thị, bên trong thật sự có lối ra?”
Cổ Trần lặng lẽ suy tư, trong lòng có vô vàn suy nghĩ, hắn cẩn thận ẩn tàng chính mình để không bị phát hiện.
Lũ hơi thở kỳ dị kia là sức mạnh Cửu Thiên, khi tiếp xúc liền kinh động sức mạnh Cửu Thiên tại đây sản sinh tuyệt sát, xóa sổ tất cả.
Vô số xương vụn rải rác tại đây chứng minh cho điều này, từng có nhiều sinh vật cường đại xâm nhập nơi này, nhưng đều bị sức mạnh Cửu Thiên xóa sổ.
Có lẽ chúng nó biết nơi này có lối ra, chẳng qua bị xóa sổ, căn bản không có biện pháp chạy đi, hoặc chỗ này vốn là cạm bẫy.
- Thiên ý ở ta, trẫm tức là trời!
Cổ Trần quát khẽ, trong người tuôn ra một luồng thiên uy, đan xen với sức mạnh Cửu Thiên tràn ngập xung quanh, dung hợp hóa thành một phần trong đó.
Tiếp theo, Cổ Trần thừa dịp xuyên qua các lớp chướng ngại, đi vào trung tâm Thiên lao, nơi bị một mảnh Hỗn Độn bao phủ, bên trong có một mảng lớn Hỗn Độn hải che lấp.
Hỗn Độn khí lăn lộn sôi trào che lấp hết thảy, giống như bên trong ẩn giấu bí mật lớn.
“Là hơi thở của Thượng giới!”
Tim Cổ Trần rung lên, lập tức cảm ứng được một loại hơi thở độc đáo.
Đó là hơi thở đến từ Thượng giới, đại biểu cho nơi này quả thật có một đường hầm nối với Thượng giới, nơi này là lối ra của Thiên lao.
Tuyệt đối không sai, Cổ Trần xác định trong mảnh sương mù Hỗn Độn trước mắt còn có đường ra, liên tiếp Thượng giới ở bên ngoài.
Mặc dù vậy, Cổ Trần vẫn bị rung động mạnh, là cường giả như thế nào mới đục mở ra đường hầm thời không như vậy?
Nếu không phải đằng trước có lá chắn cường đại ngăn trở, có lẽ vị này đã đục xuyên Thiên lao thời không, chạy ra khỏi đây.
“Tiền bối Nhân tộc!”
Cổ Trần sóng lòng trào dâng, nhìn bộ di hài trước mắt, trong lòng thật lâu không cách nào bình tĩnh.
Trên người di hài này còn sót lại một lũ ý chí cường đại, giống như không bao giờ tan biến, nhưng vị này cuối cùng vẫn chết tại đây.
Phía trước xương khô có một hàng chữ, khắc vào lá chắn thời không, không thể xóa nhòa.
“Đại đạo không đường, Nhân tộc vô vọng, ngô, không cam lòng...”
Một hàng chữ ẩn chứa tràn ngập không cam lòng, giống như oán hận với trời, ngưng mà không tán, mặc cho năm tháng tằm ăn tẩy rửa vẫn không phai mờ.
Đây là không cam lòng của Nhân tộc, nỗi bi ai, oán hận, không cam lòng trước khi chết đó rốt cuộc mãnh liệt tới mức nào mà năm rộng tháng dài vẫn không phai nhạt?
Vị tiền bối Nhân tộc này chung quy không thể đục xuyên thời không, mang theo tràn ngập không cam lòng và tiếc nuối ra đi.
- Tiền bối, đại đạo Nhân tộc có Tiên, thịnh thế thuộc về Nhân tộc cuối cùng cũng đến, hãy yên nghỉ.
Cổ Trần tiến lên nhẹ nhàng vái, thì thầm một câu, trong lòng buông tiếng thở dài.
Nói xong Cổ Trần xoay người, xé rách lá chắn thời không, bước vào một cái cũi khác, để lại bộ di hài Nhân tộc đơn độc đứng đó.
- Tiên...
Trên người di hài bỗng lóe lên vầng sáng mờ, dường như có dao động nhẹ, nhưng rất nhanh biến mất.
Lúc này, Cổ Trần phá vỡ nhiều lớp lá chắn Thiên lao, nhìn thấy trong từng cái củi đa số sinh linh đã mục nát, tử vong.
Trong đó có nhiều tồn tại Nhân tộc đều hóa thành cốt khô.
“Nơi này là sâu trong Thiên lao?”
Không biết trôi qua bao lâu, Cổ Trần rốt cuộc đi tới nơi sâu nhất của Thiên lao, khu vực trung tâm, một nơi kỳ dị cực kỳ đáng sợ.
Trung tâm Thiên lao rốt cuộc ẩn giấu cái gì, thật sự tồn tại lối ra chứ?
Sâu trong Thiên lao có ánh sáng lấp lóe, nhìn kỹ thì ra là các khúc xương vụn.
Nơi này xương vụn bay đầy trời, có lớn có nhỏ, các loại sinh vật đều có, tỏa ánh sáng lóng lánh, thậm chí còn sót lại một lũ hơi thở cường đại.
Vèo!
Đột nhiên, một bóng người xuyên qua lá chắn, đi vào sâu trong Thiên lao.
Cổ Trần vừa tiến đến liền cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ tâm thần, sâu trong linh hồn lóe lên tia sáng bao phủ toàn thân, ngăn cách hết thảy.
“Ui, nguy cơ này...”
Cổ Trần thầm hút ngụm khí lạnh.
Mới vừa rồi hắn cảm giác được mối nguy hiểm, giống như trên Cửu Thiên có con mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm nơi này, may mắn bị một loại sức mạnh trong linh hồn che đậy ngăn cách.
Sức mạnh của trời!
Cổ Trần xác định, mới vừa rồi cảm giác được là sức mạnh của trời, không chỉ có một, sâu trong Thiên lao ẩn giấu sức mạnh của Cửu Thiên.
Phát hiện này khiến hắn khiếp sợ, quả nhiên đoán không sai, sâu trong Thiên lao ẩn giấu bí mật, nơi này thế nhưng cất giấu sức mạnh của Cửu Thiên.
Không chỉ như thế, mà là có sức mạnh Cửu Thiên đan xen, hội tụ, bao phủ nơi này, giống như đang giám thị mảnh Trục Xuất Chi địa này.
” Cửu Thiên giám thị, bên trong thật sự có lối ra?”
Cổ Trần lặng lẽ suy tư, trong lòng có vô vàn suy nghĩ, hắn cẩn thận ẩn tàng chính mình để không bị phát hiện.
Lũ hơi thở kỳ dị kia là sức mạnh Cửu Thiên, khi tiếp xúc liền kinh động sức mạnh Cửu Thiên tại đây sản sinh tuyệt sát, xóa sổ tất cả.
Vô số xương vụn rải rác tại đây chứng minh cho điều này, từng có nhiều sinh vật cường đại xâm nhập nơi này, nhưng đều bị sức mạnh Cửu Thiên xóa sổ.
Có lẽ chúng nó biết nơi này có lối ra, chẳng qua bị xóa sổ, căn bản không có biện pháp chạy đi, hoặc chỗ này vốn là cạm bẫy.
- Thiên ý ở ta, trẫm tức là trời!
Cổ Trần quát khẽ, trong người tuôn ra một luồng thiên uy, đan xen với sức mạnh Cửu Thiên tràn ngập xung quanh, dung hợp hóa thành một phần trong đó.
Tiếp theo, Cổ Trần thừa dịp xuyên qua các lớp chướng ngại, đi vào trung tâm Thiên lao, nơi bị một mảnh Hỗn Độn bao phủ, bên trong có một mảng lớn Hỗn Độn hải che lấp.
Hỗn Độn khí lăn lộn sôi trào che lấp hết thảy, giống như bên trong ẩn giấu bí mật lớn.
“Là hơi thở của Thượng giới!”
Tim Cổ Trần rung lên, lập tức cảm ứng được một loại hơi thở độc đáo.
Đó là hơi thở đến từ Thượng giới, đại biểu cho nơi này quả thật có một đường hầm nối với Thượng giới, nơi này là lối ra của Thiên lao.
Tuyệt đối không sai, Cổ Trần xác định trong mảnh sương mù Hỗn Độn trước mắt còn có đường ra, liên tiếp Thượng giới ở bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.