Chương 1880:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Hạo Thiên quát tháo một câu:
- Ngu xuẩn, đại mộ mà ra thì Cửu Thiên sẽ tiêu.
- Các ngươi muốn thấy cảnh này phát sinh sao?
Bên trong Cửu Thiên có tranh chấp, Cổ Trần thầm hiểu ra, có lẽ bên trong Cửu Thiên không phải vững chắc không thể phá.
Cửu Thiên cũng không phải không thể chiến thắng.
- A?
- Cổ Trần?
- Là ngươi?
Đột nhiên vang lên hai âm thanh khiến Cổ Trần nổi da gà toàn thân, cảm giác nguy hiểm sâu sắc bao phủ.
Hắn lập tức cảm giác chính mình bị hai ý chí đáng sợ tập trung vào, một đến từ Thanh Thiên, một đến từ U Thiên, cả hai người tập trung vào hắn.
Tại sao tập trung vào Cổ Trần?
Bởi vì Thanh Thiên và Cổ Trần từng đánh một trận, thua hắn, do đó mất Man Hoang đại thế giới.
Còn về U Thiên, tên này có một phân thân bị Cổ Trần trực tiếp ăn mất, tự nhiên không thể nào quên món nợ này.
U Thiên trông thấy Cổ Trần thì bùng nổ:
- Con khỉ Nhân tộc, là ngươi? Chết đi!
Một bàn tay to u ám phá vỡ Giới hải trực tiếp buông xuống, đè xuống chỗ Cổ Trần.
- Cổ Trần, không ngờ ngươi ở đây.
Thanh Thiên rất ngoài ý muốn, phát hiện sự tồn tại của Cổ Trần thì không nói không rằng đánh xuống một kích, muốn diệt Cổ Trần.
- Diệt!
Cùng lúc đó, Thượng Thương, Hạo Thiên liếc nhau, cùng đánh ra một kích, thế nhưng cũng xuống tay với Cổ Trần, dường như muốn hoàn toàn xóa sổ hắn.
Bốn thiên trong Cửu Thiên ra tay với Cổ Trần, cảm giác nguy cơ chưa từng có bao phủ hắn, khiến Cổ Trần lòng chìm xuống đáy vực, toàn thân bị đóng băng.
- Thanh Thiên, U Thiên, Thượng Thương, Hạo Thiên mà ra tay với một Nhân tộc nho nhỏ, thú vị!
Trên Giới hải, có hơi thở cường đại khác trông thấy đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ rằng Cổ Trần có thể dẫn đến bốn thiên hợp sức công kích.
Phải công nhận, Cổ Trần rất có mặt mũi, sự kiện lần này mà đồn ra ngoài chắc chắn danh chấn Thượng giới.
Ai mà được thiên cùng ra tay? Quả thực là không tin nổi, không thể tưởng tượng.
“Thất sách.”
Cổ Trần thầm nghiêm nghị, phen này chơi lớn.
Bốn thiên cùng nhau ra tay, thế tuyệt sát, làm sao đỡ?
Lần này khó thoát khỏi cái chết sao?
- Nghịch Loạn m Dương, Hỗn Độn Liệt Thiên!
Trong lúc chỉ mành treo chuông, sâu trong Thiên Khư, bên trong đại mộ truyền đến một tiếng hét lớn, toàn bộ hư không Hỗn Độn đều khẽ run lên.
Có khí âm dương hội tụ, hóa thành một cơn lũ Hỗn Độn ầm ầm ập đến.
Cơn lũ Hỗn Độn ập đến, tiếng ầm ầm truyền khắp tám phương.
Răng rắc!
Chỉ nghe một tiếng vang trong trẻo, bốn sức mạnh thiên bị Hỗn Độn xé rách, xoắn nát, cuối cùng biến mất trên Giới hải.
- Dư nghiệt của Nhân tộc?
Trên Giới hải, bốn thân hình cường đại vắt ngang nơi đó, tỏa ra thiên uy khủng bố, Thượng Thương, Hạo Thiên, Thanh Thiên, U Thiên, bốn vị thiên cao cao tại thượng nhìn về phía sâu trong Thiên Khư tan hoang.
Nơi đó có một tòa thành, Nhân tộc Chí Tôn thành.
Lúc này, trong Chí Tôn thành tràn ngập hơi thở cường đại, luồng khí Hỗn Độn dâng lên, bao bọc tòa thành lớn không bị đại mộ cắn nuốt.
- Một đám khỉ.
Hạo Thiên hừ lạnh, tỏ ra miệt thị Nhân tộc, giống như đang xem đàn khỉ.
Ở trong mắt hắn, Nhân tộc dù ghê gớm cỡ nào thì vẫn chỉ là bầy khỉ, ở trong mắt thiên vĩnh viễn là con khỉ nhảy loi choi.
- Khỉ? Hạo Thiên, có phải ngươi đã quên là ai bị đánh cho răng rơi đầy đất?
Trong Chí Tôn thành bỗng nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh, mang theo chút trào phúng, truyền khắp các phương, dẫn đến vô số sinh linh chú ý.
Nghe thấy âm thanh, Cổ Trần giật mình, trên mặt lộ nét hân hoan, hiển nhiên biết chủ nhân của giọng nói là ai.
- Càn rỡ!
Hạo Thiên giận tím mặt, giơ tay vỗ một chưởng.
Bùm!
Trong Chí Tôn thành tiếp tục ra khí thế kinh thiên, uy huy hoàng mênh mông, có thân hình cường đại lướt không gian đánh một kích, đập nát chưởng của Hạo Thiên.
- Sức mạnh của Hạo Thiên cũng chỉ có thế.
Bóng dáng kia ngạo nghễ đứng, tay cầm một cây cốt trượng, mặt trên lấp lóe các thiên văn, hiển nhiên là Thiên cốt làm thành cốt trượng.
Đây là một vị lão nhân, người khoác da thú, xõa tóc, toàn thân tỏa ra hơi thở mạnh kinh người.
- Lão già thối, rốt cuộc chịu ra rồi sao.
Thấy người đó, Cổ Trần mắng um sùm, lộ vẻ mặt quả nhiên như thế, hình như hắn đã đoán được.
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử giỏi, khá lắm, không khiến lão già thất vọng.
Lão nhân kia cười lớn nhìn Cổ Trần, vẻ mặt vui mừng, lão là lão Vu Chúc ngày xưa, lão già luôn bí ẩn.
Lão Vu Chúc nhìn Cổ Trần, kinh thán nói:
- Tiểu tử này, ta không ngờ rằng ngươi vậy mà có thể đánh bại trăm tộc, Thần tộc Man Hoang, còn làm lại Thiên Đạo, không thể tưởng tượng.
- Ngu xuẩn, đại mộ mà ra thì Cửu Thiên sẽ tiêu.
- Các ngươi muốn thấy cảnh này phát sinh sao?
Bên trong Cửu Thiên có tranh chấp, Cổ Trần thầm hiểu ra, có lẽ bên trong Cửu Thiên không phải vững chắc không thể phá.
Cửu Thiên cũng không phải không thể chiến thắng.
- A?
- Cổ Trần?
- Là ngươi?
Đột nhiên vang lên hai âm thanh khiến Cổ Trần nổi da gà toàn thân, cảm giác nguy hiểm sâu sắc bao phủ.
Hắn lập tức cảm giác chính mình bị hai ý chí đáng sợ tập trung vào, một đến từ Thanh Thiên, một đến từ U Thiên, cả hai người tập trung vào hắn.
Tại sao tập trung vào Cổ Trần?
Bởi vì Thanh Thiên và Cổ Trần từng đánh một trận, thua hắn, do đó mất Man Hoang đại thế giới.
Còn về U Thiên, tên này có một phân thân bị Cổ Trần trực tiếp ăn mất, tự nhiên không thể nào quên món nợ này.
U Thiên trông thấy Cổ Trần thì bùng nổ:
- Con khỉ Nhân tộc, là ngươi? Chết đi!
Một bàn tay to u ám phá vỡ Giới hải trực tiếp buông xuống, đè xuống chỗ Cổ Trần.
- Cổ Trần, không ngờ ngươi ở đây.
Thanh Thiên rất ngoài ý muốn, phát hiện sự tồn tại của Cổ Trần thì không nói không rằng đánh xuống một kích, muốn diệt Cổ Trần.
- Diệt!
Cùng lúc đó, Thượng Thương, Hạo Thiên liếc nhau, cùng đánh ra một kích, thế nhưng cũng xuống tay với Cổ Trần, dường như muốn hoàn toàn xóa sổ hắn.
Bốn thiên trong Cửu Thiên ra tay với Cổ Trần, cảm giác nguy cơ chưa từng có bao phủ hắn, khiến Cổ Trần lòng chìm xuống đáy vực, toàn thân bị đóng băng.
- Thanh Thiên, U Thiên, Thượng Thương, Hạo Thiên mà ra tay với một Nhân tộc nho nhỏ, thú vị!
Trên Giới hải, có hơi thở cường đại khác trông thấy đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ rằng Cổ Trần có thể dẫn đến bốn thiên hợp sức công kích.
Phải công nhận, Cổ Trần rất có mặt mũi, sự kiện lần này mà đồn ra ngoài chắc chắn danh chấn Thượng giới.
Ai mà được thiên cùng ra tay? Quả thực là không tin nổi, không thể tưởng tượng.
“Thất sách.”
Cổ Trần thầm nghiêm nghị, phen này chơi lớn.
Bốn thiên cùng nhau ra tay, thế tuyệt sát, làm sao đỡ?
Lần này khó thoát khỏi cái chết sao?
- Nghịch Loạn m Dương, Hỗn Độn Liệt Thiên!
Trong lúc chỉ mành treo chuông, sâu trong Thiên Khư, bên trong đại mộ truyền đến một tiếng hét lớn, toàn bộ hư không Hỗn Độn đều khẽ run lên.
Có khí âm dương hội tụ, hóa thành một cơn lũ Hỗn Độn ầm ầm ập đến.
Cơn lũ Hỗn Độn ập đến, tiếng ầm ầm truyền khắp tám phương.
Răng rắc!
Chỉ nghe một tiếng vang trong trẻo, bốn sức mạnh thiên bị Hỗn Độn xé rách, xoắn nát, cuối cùng biến mất trên Giới hải.
- Dư nghiệt của Nhân tộc?
Trên Giới hải, bốn thân hình cường đại vắt ngang nơi đó, tỏa ra thiên uy khủng bố, Thượng Thương, Hạo Thiên, Thanh Thiên, U Thiên, bốn vị thiên cao cao tại thượng nhìn về phía sâu trong Thiên Khư tan hoang.
Nơi đó có một tòa thành, Nhân tộc Chí Tôn thành.
Lúc này, trong Chí Tôn thành tràn ngập hơi thở cường đại, luồng khí Hỗn Độn dâng lên, bao bọc tòa thành lớn không bị đại mộ cắn nuốt.
- Một đám khỉ.
Hạo Thiên hừ lạnh, tỏ ra miệt thị Nhân tộc, giống như đang xem đàn khỉ.
Ở trong mắt hắn, Nhân tộc dù ghê gớm cỡ nào thì vẫn chỉ là bầy khỉ, ở trong mắt thiên vĩnh viễn là con khỉ nhảy loi choi.
- Khỉ? Hạo Thiên, có phải ngươi đã quên là ai bị đánh cho răng rơi đầy đất?
Trong Chí Tôn thành bỗng nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh, mang theo chút trào phúng, truyền khắp các phương, dẫn đến vô số sinh linh chú ý.
Nghe thấy âm thanh, Cổ Trần giật mình, trên mặt lộ nét hân hoan, hiển nhiên biết chủ nhân của giọng nói là ai.
- Càn rỡ!
Hạo Thiên giận tím mặt, giơ tay vỗ một chưởng.
Bùm!
Trong Chí Tôn thành tiếp tục ra khí thế kinh thiên, uy huy hoàng mênh mông, có thân hình cường đại lướt không gian đánh một kích, đập nát chưởng của Hạo Thiên.
- Sức mạnh của Hạo Thiên cũng chỉ có thế.
Bóng dáng kia ngạo nghễ đứng, tay cầm một cây cốt trượng, mặt trên lấp lóe các thiên văn, hiển nhiên là Thiên cốt làm thành cốt trượng.
Đây là một vị lão nhân, người khoác da thú, xõa tóc, toàn thân tỏa ra hơi thở mạnh kinh người.
- Lão già thối, rốt cuộc chịu ra rồi sao.
Thấy người đó, Cổ Trần mắng um sùm, lộ vẻ mặt quả nhiên như thế, hình như hắn đã đoán được.
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử giỏi, khá lắm, không khiến lão già thất vọng.
Lão nhân kia cười lớn nhìn Cổ Trần, vẻ mặt vui mừng, lão là lão Vu Chúc ngày xưa, lão già luôn bí ẩn.
Lão Vu Chúc nhìn Cổ Trần, kinh thán nói:
- Tiểu tử này, ta không ngờ rằng ngươi vậy mà có thể đánh bại trăm tộc, Thần tộc Man Hoang, còn làm lại Thiên Đạo, không thể tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.