Chương 1994:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Cổ Trần hét to một tiếng:
- Ta là ta, ngươi là ngươi, ta là Nhân tộc Cổ Trần, là Nhân Hoàng, là Thiên Đế, chứ không phải ngươi, càng không phải cái gọi là Mệnh Vận!
Cổ Trần vẻ mặt kiên định nói:
- Dẹp chiêu trò của ngươi đi, ngươi không dụ dỗ ta được.
Hắn không tin lời bậy bạ của đối phương, không tin một chữ nào do Mệnh Vận nói.
- Thôi, ngươi tin cũng được, không tin cũng được, tóm lại, nên nói ta đều nói.
Người kia bỗng đổi giọng, trở nên hờ hững, trống rỗng, thậm chí trở nên hư vô xa xăm.
Chỉ thấy người kia vẻ mặt hờ hững nhìn Cổ Trần, lạnh giọng nói:
- Nếu ngươi không muốn làm chính mình, vậy hãy trả lại thứ không thuộc về ngươi.
Cổ Trần nhíu chặt chân mày, cảnh giác nhìn người kia:
- Cái gì?
Người này híp mắt, thản nhiên nói:
- Trung tâm căn nguyên của ngươi. Nếu ngươi không muốn, không thừa nhận chính mình, vậy hãy trả lại đây.
Cổ Trần nghe xong căng thẳng trong lòng, bỗng nhiên hiểu được người này đang nói về cái gì. Trung tâm căn nguyên là hạt châu kia.
Hạt châu kia đã sớm dung hợp thành một thể, về sau bị Cổ Trần chém ra, hóa thành phân thân Thiên Đế.
Cái kẻ giống y hắn này đòi lấy thứ đó.
Cổ Trần nheo mắt quan sát người này:
- Sao ngươi biết?
Hiện tại hắn mơ hồ nhận ra tên này có vấn đề, thậm chí có hơi thở nửa quen nửa lạ, cảm giác rất kỳ lạ.
Giống như là, rõ ràng người trước mắt là chính mình nhưng có khác nhau, giống mà không phải, cứ cảm thấy là một phần của bản thân.
Cổ Trần kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ thông, trước mắt tình nghi là Mệnh Vận tại sao khiến hắn có cảm giác kỳ lạ này?
Chẳng lẽ chính mình thật sự giống như tên này đã nói?
- Ta là ngươi, vừa rồi đã nói rất rõ ràng, tự ngươi không muốn tin tưởng, càng không muốn trở về chính mình, tái hiện chân ngã, vậy không cần thiết giữ lại.
- Giao ra đây.
Giọng điệu hờ hững của người kia không thay đổi chút nào.
Cổ Trần lại trầm mặc, nhìn chằm chằm người kia thật lâu, bỗng nhiên làm ra một quyết định, bước ra một bước.
Đùng!
Bước ra một bước, toàn bộ điện cổ bỗng rung bần bật, dao động mãnh liệt truyền đến, khiến trong lòng Cổ Trần hiểu rõ mấy phần.
- Thì ra là vậy!
Cổ Trần sực tỉnh ngộ, trong mắt lóe tia sáng, lại lần nữa bước ra một bước, vang tiếng nổ, điện cổ rung lắc càng dữ dội.
Người này lóe tia sáng tức giận, lạnh lùng quát:
- Dừng lại!
Cổ Trần thấy thế thì nở nụ cười, trong lòng càng bình tĩnh nắm chắc hơn.
- Ta đã hiểu, càng biết ngươi là ai.
Cổ Trần nhìn người này, mỉm cười, từng bước một đạp không gian đi tới, đến gần thân hình giống y hệt hắn.
Người kia trợn to mắt, đáy mắt lóe tia hoảng loạn, giống như bị chọc thủng.
- Mệnh Vận... hoặc nên nói, phân thân của ta và tương lai.
Cổ Trần từng bước một đi hướng người kia, mở miệng nói một câu khiến người đó lộ nét mặt hoảng loạn, bị vạch trần chính thân phận và bí mật thật sự.
Tên này thì ra là lúc nghịch chuyển thời không thất bại, trong tương lai có một giọt máu kết hợp với giọt máu của Cổ Trần, phá tan năm tháng đi vào Tuế Nguyệt Trường hà quá khứ.
Không ngờ một giọt máu thế nhưng diễn hóa thành một vị tồn tại khủng bố, tiên thiên mà sinh, lực lượng Mệnh Vận dựng dục mà ra, hóa thành Mệnh Vận.
Do đó chúa tể một khúc năm tháng, phi phối ức vạn chúng sinh chư thiên vạn giới, tất cả chúng sinh đều sống dưới nỗi sợ hãi bị Mệnh Vận chi phối.
- Hừ, nếu ngươi đã hiểu thì nuốt trọn ngươi, ngô sẽ là duy nhất chư thiên!
Người này lạnh lùng nói xong, mười phương Mệnh Vận ở sau lưng bao trùm xuống, một con sông dài mênh mông hùng dũng ập đến, hóa thành cái củi, tỏa ra hơi thở vĩnh hằng.
Mệnh Vận Tù Lung!
Oong!
Cái cũi rơi xuống, đóng kín hết thảy, trấn áp hết thảy.
Cổ Trần bị Mệnh Vận Tù Lung trấn áp trong đó, cả người không cách nào động đậy, thân thể, linh hồn, thậm chí tu vi, mọi thứ đều bị giam cầm.
- Bản tôn, nếu ngươi đã buông bỏ chính mình, vậy hãy giúp ta, Mệnh Vận mới là vĩnh hằng.
Người này nói xong đè tay xuống, bốn phía vang tiếng xích sắt kéo căng, chín sợi Thiên liên cùng khóa chặt, nhưng không trấn áp được sức mạnh của hắn.
Người này là Mệnh Vận, cũng là Cổ Trần, hoặc nên nói là một phần của Cổ Trần.
Chẳng qua lúc đảo ngược năm tháng thì phát sinh một ít thay đổi, dẫn đến người này sản sinh biến hóa không rõ, muốn thoát khỏi bản tôn, do đó thành tựu duy nhất.
- Ta là ngươi, nhưng ngươi không phải là ta.
Vẻ mặt Cổ Trần bình tĩnh, không chút hốt hoảng, thậm chí không sợ, ngược lại nở nụ cười.
Hiểu ra lai lịch và thân phận của đối phương, trong lòng Cổ Trần rất bình tĩnh.
Bởi vì tên này đến từ một giọt máu Mệnh Vận của mình và giọt máu tương lai kết hợp lại, là một phân thân đặc biệt, đảo ngược năm tháng phát sinh thay đổi.
- Ta là ta, ngươi là ngươi, ta là Nhân tộc Cổ Trần, là Nhân Hoàng, là Thiên Đế, chứ không phải ngươi, càng không phải cái gọi là Mệnh Vận!
Cổ Trần vẻ mặt kiên định nói:
- Dẹp chiêu trò của ngươi đi, ngươi không dụ dỗ ta được.
Hắn không tin lời bậy bạ của đối phương, không tin một chữ nào do Mệnh Vận nói.
- Thôi, ngươi tin cũng được, không tin cũng được, tóm lại, nên nói ta đều nói.
Người kia bỗng đổi giọng, trở nên hờ hững, trống rỗng, thậm chí trở nên hư vô xa xăm.
Chỉ thấy người kia vẻ mặt hờ hững nhìn Cổ Trần, lạnh giọng nói:
- Nếu ngươi không muốn làm chính mình, vậy hãy trả lại thứ không thuộc về ngươi.
Cổ Trần nhíu chặt chân mày, cảnh giác nhìn người kia:
- Cái gì?
Người này híp mắt, thản nhiên nói:
- Trung tâm căn nguyên của ngươi. Nếu ngươi không muốn, không thừa nhận chính mình, vậy hãy trả lại đây.
Cổ Trần nghe xong căng thẳng trong lòng, bỗng nhiên hiểu được người này đang nói về cái gì. Trung tâm căn nguyên là hạt châu kia.
Hạt châu kia đã sớm dung hợp thành một thể, về sau bị Cổ Trần chém ra, hóa thành phân thân Thiên Đế.
Cái kẻ giống y hắn này đòi lấy thứ đó.
Cổ Trần nheo mắt quan sát người này:
- Sao ngươi biết?
Hiện tại hắn mơ hồ nhận ra tên này có vấn đề, thậm chí có hơi thở nửa quen nửa lạ, cảm giác rất kỳ lạ.
Giống như là, rõ ràng người trước mắt là chính mình nhưng có khác nhau, giống mà không phải, cứ cảm thấy là một phần của bản thân.
Cổ Trần kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ thông, trước mắt tình nghi là Mệnh Vận tại sao khiến hắn có cảm giác kỳ lạ này?
Chẳng lẽ chính mình thật sự giống như tên này đã nói?
- Ta là ngươi, vừa rồi đã nói rất rõ ràng, tự ngươi không muốn tin tưởng, càng không muốn trở về chính mình, tái hiện chân ngã, vậy không cần thiết giữ lại.
- Giao ra đây.
Giọng điệu hờ hững của người kia không thay đổi chút nào.
Cổ Trần lại trầm mặc, nhìn chằm chằm người kia thật lâu, bỗng nhiên làm ra một quyết định, bước ra một bước.
Đùng!
Bước ra một bước, toàn bộ điện cổ bỗng rung bần bật, dao động mãnh liệt truyền đến, khiến trong lòng Cổ Trần hiểu rõ mấy phần.
- Thì ra là vậy!
Cổ Trần sực tỉnh ngộ, trong mắt lóe tia sáng, lại lần nữa bước ra một bước, vang tiếng nổ, điện cổ rung lắc càng dữ dội.
Người này lóe tia sáng tức giận, lạnh lùng quát:
- Dừng lại!
Cổ Trần thấy thế thì nở nụ cười, trong lòng càng bình tĩnh nắm chắc hơn.
- Ta đã hiểu, càng biết ngươi là ai.
Cổ Trần nhìn người này, mỉm cười, từng bước một đạp không gian đi tới, đến gần thân hình giống y hệt hắn.
Người kia trợn to mắt, đáy mắt lóe tia hoảng loạn, giống như bị chọc thủng.
- Mệnh Vận... hoặc nên nói, phân thân của ta và tương lai.
Cổ Trần từng bước một đi hướng người kia, mở miệng nói một câu khiến người đó lộ nét mặt hoảng loạn, bị vạch trần chính thân phận và bí mật thật sự.
Tên này thì ra là lúc nghịch chuyển thời không thất bại, trong tương lai có một giọt máu kết hợp với giọt máu của Cổ Trần, phá tan năm tháng đi vào Tuế Nguyệt Trường hà quá khứ.
Không ngờ một giọt máu thế nhưng diễn hóa thành một vị tồn tại khủng bố, tiên thiên mà sinh, lực lượng Mệnh Vận dựng dục mà ra, hóa thành Mệnh Vận.
Do đó chúa tể một khúc năm tháng, phi phối ức vạn chúng sinh chư thiên vạn giới, tất cả chúng sinh đều sống dưới nỗi sợ hãi bị Mệnh Vận chi phối.
- Hừ, nếu ngươi đã hiểu thì nuốt trọn ngươi, ngô sẽ là duy nhất chư thiên!
Người này lạnh lùng nói xong, mười phương Mệnh Vận ở sau lưng bao trùm xuống, một con sông dài mênh mông hùng dũng ập đến, hóa thành cái củi, tỏa ra hơi thở vĩnh hằng.
Mệnh Vận Tù Lung!
Oong!
Cái cũi rơi xuống, đóng kín hết thảy, trấn áp hết thảy.
Cổ Trần bị Mệnh Vận Tù Lung trấn áp trong đó, cả người không cách nào động đậy, thân thể, linh hồn, thậm chí tu vi, mọi thứ đều bị giam cầm.
- Bản tôn, nếu ngươi đã buông bỏ chính mình, vậy hãy giúp ta, Mệnh Vận mới là vĩnh hằng.
Người này nói xong đè tay xuống, bốn phía vang tiếng xích sắt kéo căng, chín sợi Thiên liên cùng khóa chặt, nhưng không trấn áp được sức mạnh của hắn.
Người này là Mệnh Vận, cũng là Cổ Trần, hoặc nên nói là một phần của Cổ Trần.
Chẳng qua lúc đảo ngược năm tháng thì phát sinh một ít thay đổi, dẫn đến người này sản sinh biến hóa không rõ, muốn thoát khỏi bản tôn, do đó thành tựu duy nhất.
- Ta là ngươi, nhưng ngươi không phải là ta.
Vẻ mặt Cổ Trần bình tĩnh, không chút hốt hoảng, thậm chí không sợ, ngược lại nở nụ cười.
Hiểu ra lai lịch và thân phận của đối phương, trong lòng Cổ Trần rất bình tĩnh.
Bởi vì tên này đến từ một giọt máu Mệnh Vận của mình và giọt máu tương lai kết hợp lại, là một phân thân đặc biệt, đảo ngược năm tháng phát sinh thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.