Chương 2208:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Cả hai mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Ám Vũ Trụ, bên trong trung tâm bản nguyên.
Phân thân Thâm Uyên ngắm nhìn đoàn ý chí Ám Vũ Trụ trước mắt, thứ này nên giữ hay nên giết?
- Cha...
Một tiếng gọi non nớt, yếu đuối truyền đến, khiến phân thân Thâm Uyên có một chút dao động.
Hắn và Thiên Đế giống nhau, thật ra đều không có tình cảm, nghiêm túc mà nói, hắn chỉ là một mặt hắc ám, tà ác của Cổ Trần.
Nói trắng ra là nuốt lấy Thâm Uyên vốn có thành tựu hiện tại, thay thế Thâm Uyên, nhưng Thâm Uyên vốn là một cái hợp thể mâu thuẫn, hỗn loạn, vô tự, tà ác.
Chỉ có bản tôn hạn chế, mới khiến cho phân thân Thâm Uyên có lý trí của mình, nếu không, nó cũng là một cái Thâm Uyên khác.
Ong ong...
Ý chí Ám Vũ Trụ run nhè nhẹ, phát ra từng đợt dao động yếu ớt, dường như đã cảm ứng được sát ý đến từ phân thân Thâm Uyên.
Đoàn ý chí kia lại truyền đến một tiếng gọi, khiến cho năm ngón tay xiết chặt của phân thân Thâm Uyên, chậm rãi buông ra, cuối cùng không lựa chọn huỷ diệt đoàn ý chí này.
Đoàn ý chí Ám Vũ Trụ bản nguyên này, có một bộ phận là bản nguyên của hắn, hoặc là nói có nó một bộ phận của Chân Linh đại mộ.
Giống như là một loại huyết mạch, truyền thừa, dưỡng dục ra một cái sinh mệnh mới, một cái Ám Vũ Trụ ý chí thể, một cái tồn tại không nên xuất hiện.
- Ngươi, không nên xuất hiện.
Phân thân Thâm Uyên phức tạp nhìn nó, trong lòng lóe lên một chút gợn sóng.
Xì xì...
Cỗ ý chí kia trầm mặc, trên người tản ra một tia bi thương, ý chí thể tân sinh dần dần tan rã, muốn tự phá vỡ mình.
Nó cảm nhận được phân thân Thâm Uyên, muốn hủy nó đi, nên dưới sự đau thương nó tự phân rã mình.
Nhìn ám ý chí tan rã từng chút một, vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc của phân thân Thâm Uyên có một tia biến hóa, cuối cùng vẫn giữ lại nó.
- Thôi, bản tôn bảo ta giữ ngươi lại, dạy bảo ngươi...
Phân thân Thâm Uyên tự lẩm bẩm, giống như đang nói cái gì đó.
Giọng nói hắn hơi chuyển, hờ hững nói:
- Ngủ say đi, ta lấy Thâm Uyên chi thai nuôi dưỡng ngươi, xem như đoạt hết thảy kết quả của ngươi.
Ông!
Vừa dứt lời, phân thân Thâm Uyên tế ra một ngôi mộ lớn, bên trong bay ra một cái màng thai, phía trên khắc đầy Thâm Uyên chi văn.
Đây là một cái Thâm Uyên chi thai.
Vật này là một cái đồ vật chẳng lành, vốn không tồn tại linh trí, là một loại vật phi thường tà ác.
Là một cái Thâm Uyên chi thai do đại mộ dưỡng dục ra, hiện tại, hắn dự định đưa đoàn ám ý chí này vào trong Thâm Uyên chi thai, thai nghén một lần nữa.
- Đi đi, tương lai như thế nào, có thể thoát thai mà ra, thành tựu một đời Thâm Uyên mới hay không phải nhìn chính ngươi.
Phân thân Thâm Uyên nói xong, liền đưa đoàn ám ý chí kia vào trong đó.
Oanh!
Thâm Uyên chi thai chấn động, bộc phát ra vô số ánh sáng, Thâm Uyên ma văn chằng chịt lấp lóe, phủ đầy màng thai.
Bên trong có một cỗ ám ý chí mạnh mẽ, nó chính là ý chí do Ám Vũ Trụ mới sinh ra, bị đánh vào trong Thâm Uyên chi thai, thai nghén một lần nữa.
Sau đó, phân thân Thâm Uyên đưa một đạo Chân Linh của mình, khắc vào chỗ sâu nhất của ám ý chí, xem như thừa nhận nó, giữ lại cho nó một mạng.
- Đi!
Phân thân Thâm Uyên điểm ra một chỉ, đánh Thâm Uyên chi thai chìm vào trong vô tận bản nguyên ám vật chất, bắt đầu hấp thu bản nguyên ám vật chất lớn lên.
Sau khi nhìn một lúc lâu, Phân thân Thâm Uyên mới quay người rời đi, chỉ để lại một toà Thâm Uyên ma thai chìm ở bên trong vô tận bản nguyên ám vật chất.
- Phụ... Thân...
Thâm Uyên chi thai hơi rung động, từ bên trong truyền đến một trận dao động yếu ớt, ý chí bên trong đã dần yên tĩnh lại, dường như rơi vào ngủ say vĩnh viễn.
Vừa rời khỏi trung tâm Ám Vũ Trụ, đã trông thấy bản tôn Cổ Trần chờ ở đó.
- Xử lý xong chưa?
Cổ Trần thấy phân thân Thâm Uyên đi ra thì mở miệng hỏi.
Thâm Uyên khẽ vuốt cằm nói:
- Đã xử lý tốt, nó không nên tồn tại, thời đại này không có vị trí của nó, ta đã phong ấn nó ở bên trong một cái Thâm Uyên ma thai.
- Tùy ngươi vậy, dạy nó cho tốt, đừng dạy ra một cái tương lai làm loạn căn nguyên.
Cổ Trần gật đầu không để ý nhiều.
Chỉ cảnh cáo phân thân Thâm Uyên, nếu đã giữ lại thì phải dạy bảo cho tốt, đừng biến thành một cái căn nguyên tương lai làm loạn nhân tộc, vậy thì bị chơi khăm rồi.
- Bản tôn, ngươi đã từng nghĩ qua lưu lại huyết mạch của mình chưa?
Phân thân Thâm Uyên trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên mở miệng.
Ám Vũ Trụ, bên trong trung tâm bản nguyên.
Phân thân Thâm Uyên ngắm nhìn đoàn ý chí Ám Vũ Trụ trước mắt, thứ này nên giữ hay nên giết?
- Cha...
Một tiếng gọi non nớt, yếu đuối truyền đến, khiến phân thân Thâm Uyên có một chút dao động.
Hắn và Thiên Đế giống nhau, thật ra đều không có tình cảm, nghiêm túc mà nói, hắn chỉ là một mặt hắc ám, tà ác của Cổ Trần.
Nói trắng ra là nuốt lấy Thâm Uyên vốn có thành tựu hiện tại, thay thế Thâm Uyên, nhưng Thâm Uyên vốn là một cái hợp thể mâu thuẫn, hỗn loạn, vô tự, tà ác.
Chỉ có bản tôn hạn chế, mới khiến cho phân thân Thâm Uyên có lý trí của mình, nếu không, nó cũng là một cái Thâm Uyên khác.
Ong ong...
Ý chí Ám Vũ Trụ run nhè nhẹ, phát ra từng đợt dao động yếu ớt, dường như đã cảm ứng được sát ý đến từ phân thân Thâm Uyên.
Đoàn ý chí kia lại truyền đến một tiếng gọi, khiến cho năm ngón tay xiết chặt của phân thân Thâm Uyên, chậm rãi buông ra, cuối cùng không lựa chọn huỷ diệt đoàn ý chí này.
Đoàn ý chí Ám Vũ Trụ bản nguyên này, có một bộ phận là bản nguyên của hắn, hoặc là nói có nó một bộ phận của Chân Linh đại mộ.
Giống như là một loại huyết mạch, truyền thừa, dưỡng dục ra một cái sinh mệnh mới, một cái Ám Vũ Trụ ý chí thể, một cái tồn tại không nên xuất hiện.
- Ngươi, không nên xuất hiện.
Phân thân Thâm Uyên phức tạp nhìn nó, trong lòng lóe lên một chút gợn sóng.
Xì xì...
Cỗ ý chí kia trầm mặc, trên người tản ra một tia bi thương, ý chí thể tân sinh dần dần tan rã, muốn tự phá vỡ mình.
Nó cảm nhận được phân thân Thâm Uyên, muốn hủy nó đi, nên dưới sự đau thương nó tự phân rã mình.
Nhìn ám ý chí tan rã từng chút một, vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc của phân thân Thâm Uyên có một tia biến hóa, cuối cùng vẫn giữ lại nó.
- Thôi, bản tôn bảo ta giữ ngươi lại, dạy bảo ngươi...
Phân thân Thâm Uyên tự lẩm bẩm, giống như đang nói cái gì đó.
Giọng nói hắn hơi chuyển, hờ hững nói:
- Ngủ say đi, ta lấy Thâm Uyên chi thai nuôi dưỡng ngươi, xem như đoạt hết thảy kết quả của ngươi.
Ông!
Vừa dứt lời, phân thân Thâm Uyên tế ra một ngôi mộ lớn, bên trong bay ra một cái màng thai, phía trên khắc đầy Thâm Uyên chi văn.
Đây là một cái Thâm Uyên chi thai.
Vật này là một cái đồ vật chẳng lành, vốn không tồn tại linh trí, là một loại vật phi thường tà ác.
Là một cái Thâm Uyên chi thai do đại mộ dưỡng dục ra, hiện tại, hắn dự định đưa đoàn ám ý chí này vào trong Thâm Uyên chi thai, thai nghén một lần nữa.
- Đi đi, tương lai như thế nào, có thể thoát thai mà ra, thành tựu một đời Thâm Uyên mới hay không phải nhìn chính ngươi.
Phân thân Thâm Uyên nói xong, liền đưa đoàn ám ý chí kia vào trong đó.
Oanh!
Thâm Uyên chi thai chấn động, bộc phát ra vô số ánh sáng, Thâm Uyên ma văn chằng chịt lấp lóe, phủ đầy màng thai.
Bên trong có một cỗ ám ý chí mạnh mẽ, nó chính là ý chí do Ám Vũ Trụ mới sinh ra, bị đánh vào trong Thâm Uyên chi thai, thai nghén một lần nữa.
Sau đó, phân thân Thâm Uyên đưa một đạo Chân Linh của mình, khắc vào chỗ sâu nhất của ám ý chí, xem như thừa nhận nó, giữ lại cho nó một mạng.
- Đi!
Phân thân Thâm Uyên điểm ra một chỉ, đánh Thâm Uyên chi thai chìm vào trong vô tận bản nguyên ám vật chất, bắt đầu hấp thu bản nguyên ám vật chất lớn lên.
Sau khi nhìn một lúc lâu, Phân thân Thâm Uyên mới quay người rời đi, chỉ để lại một toà Thâm Uyên ma thai chìm ở bên trong vô tận bản nguyên ám vật chất.
- Phụ... Thân...
Thâm Uyên chi thai hơi rung động, từ bên trong truyền đến một trận dao động yếu ớt, ý chí bên trong đã dần yên tĩnh lại, dường như rơi vào ngủ say vĩnh viễn.
Vừa rời khỏi trung tâm Ám Vũ Trụ, đã trông thấy bản tôn Cổ Trần chờ ở đó.
- Xử lý xong chưa?
Cổ Trần thấy phân thân Thâm Uyên đi ra thì mở miệng hỏi.
Thâm Uyên khẽ vuốt cằm nói:
- Đã xử lý tốt, nó không nên tồn tại, thời đại này không có vị trí của nó, ta đã phong ấn nó ở bên trong một cái Thâm Uyên ma thai.
- Tùy ngươi vậy, dạy nó cho tốt, đừng dạy ra một cái tương lai làm loạn căn nguyên.
Cổ Trần gật đầu không để ý nhiều.
Chỉ cảnh cáo phân thân Thâm Uyên, nếu đã giữ lại thì phải dạy bảo cho tốt, đừng biến thành một cái căn nguyên tương lai làm loạn nhân tộc, vậy thì bị chơi khăm rồi.
- Bản tôn, ngươi đã từng nghĩ qua lưu lại huyết mạch của mình chưa?
Phân thân Thâm Uyên trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.