Chương 486:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Thiên phạt di động, những nơi đi qua vạn vật bị hủy diệt, có hung thú hoảng sợ chạy trốn, từng cái sinh linh bị thiên phạt hủy diệt kêu rên thê thảm.
Toàn bộ hoa cỏ cây cối hóa thành tro tàn, ở dưới thiên phạt, đất cằn ngàn dặm, tấc cỏ không còn.
Oanh!
Tát Mãn tế tự đang chạy trối chết phía trước, đột nhiên gặp một đạo thiên phạt oanh kích, thân thể từ giữa không trung rơi xuống, đập vào trong núi đá.
Rầm rầm rầm...
Gần như trong tích tắc, Cổ Trần đuổi tới, vô tận thiên phạt hạ xuống, che lấp hai người, đánh toàn bộ núi đá thành tro tàn.
Lôi Hải hội tụ đầy trời, giống như thương thiên diệt thế, lôi phạt cuồn cuộn rơi xuống.
- A... Cho dù bổn tọa chết cũng muốn kéo ngươi theo.
Phía dưới Lôi Hải truyền đến một tiếng gầm gừ khàn khàn.
Tát Mãn tế tự gào thét, mắt thấy trốn không thoát lập tức điên cuồng, hắc bào nổ tung thành tro tàn, lộ ra gương mặt già nua, thân thể dữ tợn.
Trên người hắn mọc đầy những con mắt quỷ dị, từng cái tròng mắt mở ra, để lộ ánh sáng u lãnh và khí tức tử vong.
Toàn thân Tát Mãn đều là mắt, khiến Cổ Trần nhìn thấy tê cả da đầu, tên Tát Mãn tế tự này quá quỷ dị.
Trên mặt của hắn có ba con mắt, hai mắt đỏ lử, một mắt còn lại lộ ra ánh sáng xám trắng, những con mắt trên thân hiện ra ánh sáng u lam, loé lên tia sáng tử vong.
Phốc!
Bỗng nhiên những con mắt kinh khủng kia nổ tung, bắn ra từng luồng ánh sáng khủng bố về phía Cổ Trần.
Đó là một loại tử vong chi quang, hiện ra bất tường, âm lãnh, một khi chạm vào nhất định thân tử đạo tiêu.
Nhưng những ánh sáng này ở dưới thiên phạt oanh kích, mười không còn một, sau khi đánh tới trước mặt Cổ Trần bị vô tận thiên phạt chôn vùi.
Thiên uy sáng lạn, hủy diệt bất cứ lực lượng tà ác gì.
Tát Mãn tế tự bi thương, cái sát chiêu trí mạng này căn bản không có một chút hiệu quả, thậm chí còn chưa chạm đến thân thể Cổ Trần đã bị thiên phạt hủy đi.
- Tiểu tử, bổn tọa hận.
Tát Mãn tế tự gào thét, lộ ra sự không cam lòng nồng đậm.
Trong lòng của hắn thật sự hối hận, lẽ ra hắn cần phải thức tỉnh tộc trưởng xuất quan, tự mình liên hợp tộc trưởng tam tộc, mang theo tất cả cường giả đến đây, trực tiếp phong cấm tất cả, thậm chí ngăn cách thiên kiếp buông xuống mới có thể giết chết Cổ Trần.
Nếu không mặc kệ đến bao nhiêu người, cũng đều bị thiên phạt bao phủ, căn bản không có cách vây giết, thì làm sao diệt sát tên yêu nghiệt nhân tộc Cổ Trần này?
Rốt cuộc giờ khắc này Tát Mãn tế tự cũng hiểu, vì sao hắn dự đoán được cảnh tượng tương lai tam tộc bị hủy diệt.
Hắn cũng hiểu rõ, Cổ Trần có lực lượng như thế nào, để hủy diệt tam tộc.
Hắn vốn nghĩ thừa dịp Cổ Trần chưa trưởng thành tiêu diệt đối phương, bóp chết tên yêu nghiệt nhân tộc này, chưa từng nghĩ, bóp chết không thành ngược lại bị đối phương tiêu diệt.
- Bổn tọa không sống được, nhưng ngươi cũng đừng hòng tốt hơn.
Tát Mãn tế tự đau thương cười một tiếng, trong ánh mắt u lãnh lóe ra ánh sáng điên cuồng.
Hắn biết mình không sống nổi, cũng không muốn Cổ Trần tốt hơn.
- Cháy lên đi, huyết mạch của ta, linh hồn của ta!
Phía dưới thiên phạt, Tát Mãn tế tự dứt khoát thiêu đốt huyết mạch thậm chí linh hồn của mình, thiêu đốt tất cả, một ngọn lửa màu u lam bốc lên, đốt cháy toàn thân.
Xem như thiên phạt oanh kích, cũng không thể diệt đi ngọn lửa này, nó lập tức bao vây toàn bộ Tát Mãn tế tự, thiêu đốt thân thể thậm chí linh hồn.
Hai mắt Cổ Trần ngưng lại, tâm thần có loại cảm giác nguy cơ khiến hắn không thể an tĩnh chậm rãi.
Tát Mãn tế tự muốn liều mạng, trước khi chết cho hắn một kích hung ác, tuy không rõ ràng như thế nào, nhưng Cổ Trần cảm thấy rất không ổn.
Sưu!
Tốc độ của hắn tăng lên, lách mình tránh khỏi thiên phạt oanh kích đi tới trước mặt Tát Mãn tế tự, cả hai gần như là mặt đối mặt.
- Hắc hắc hắc, thanh niên nhân tộc, ngươi sẽ rất thảm!
Tát Mãn tế tự nhếch miệng nhe răng cười, toàn thân thiêu đốt lên ngọn lửa u lam, thân thể trực tiếp hóa thành tro tàn biến mất ở trước mắt Cổ Trần, chỉ lưu lại một đạo linh hồn thể đang thiêu đốt ngọn lửa màu xanh thăm thẳm.
- Hạ xuống đi, Thú Thần vĩ đại!
Đột nhiên Tát Mãn tế tự rít lên một tiếng, hiến tế thân thể cùng linh hồn của mình, hóa thành một đoàn ánh sáng màu lam xông thẳng tới chân trời, phá vỡ thiên phạt, tạo ra một cái lỗ thủng.
Hai mắt Cổ Trần trừng lớn, muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái hắc động khủng bố này xuất hiện, từ bên trong tuôn ra một cỗ uy áp kinh khủng.
- Là ai, đang triệu hoán ta?
Một cái thanh âm đạm mạc từ trong hư vô truyền đến, ngay sau đó ý chí đáng sợ lấy linh hồn Tát Mãn tế tự làm cầu nối hàng lâm.
Gần như trong nháy mắt, một đạo ý chí kinh khủng buông xuống, hóa thành một đạo hư ảnh to lớn, nửa người nửa thú, tràn đầy uy áp khủng bố.
Toàn bộ hoa cỏ cây cối hóa thành tro tàn, ở dưới thiên phạt, đất cằn ngàn dặm, tấc cỏ không còn.
Oanh!
Tát Mãn tế tự đang chạy trối chết phía trước, đột nhiên gặp một đạo thiên phạt oanh kích, thân thể từ giữa không trung rơi xuống, đập vào trong núi đá.
Rầm rầm rầm...
Gần như trong tích tắc, Cổ Trần đuổi tới, vô tận thiên phạt hạ xuống, che lấp hai người, đánh toàn bộ núi đá thành tro tàn.
Lôi Hải hội tụ đầy trời, giống như thương thiên diệt thế, lôi phạt cuồn cuộn rơi xuống.
- A... Cho dù bổn tọa chết cũng muốn kéo ngươi theo.
Phía dưới Lôi Hải truyền đến một tiếng gầm gừ khàn khàn.
Tát Mãn tế tự gào thét, mắt thấy trốn không thoát lập tức điên cuồng, hắc bào nổ tung thành tro tàn, lộ ra gương mặt già nua, thân thể dữ tợn.
Trên người hắn mọc đầy những con mắt quỷ dị, từng cái tròng mắt mở ra, để lộ ánh sáng u lãnh và khí tức tử vong.
Toàn thân Tát Mãn đều là mắt, khiến Cổ Trần nhìn thấy tê cả da đầu, tên Tát Mãn tế tự này quá quỷ dị.
Trên mặt của hắn có ba con mắt, hai mắt đỏ lử, một mắt còn lại lộ ra ánh sáng xám trắng, những con mắt trên thân hiện ra ánh sáng u lam, loé lên tia sáng tử vong.
Phốc!
Bỗng nhiên những con mắt kinh khủng kia nổ tung, bắn ra từng luồng ánh sáng khủng bố về phía Cổ Trần.
Đó là một loại tử vong chi quang, hiện ra bất tường, âm lãnh, một khi chạm vào nhất định thân tử đạo tiêu.
Nhưng những ánh sáng này ở dưới thiên phạt oanh kích, mười không còn một, sau khi đánh tới trước mặt Cổ Trần bị vô tận thiên phạt chôn vùi.
Thiên uy sáng lạn, hủy diệt bất cứ lực lượng tà ác gì.
Tát Mãn tế tự bi thương, cái sát chiêu trí mạng này căn bản không có một chút hiệu quả, thậm chí còn chưa chạm đến thân thể Cổ Trần đã bị thiên phạt hủy đi.
- Tiểu tử, bổn tọa hận.
Tát Mãn tế tự gào thét, lộ ra sự không cam lòng nồng đậm.
Trong lòng của hắn thật sự hối hận, lẽ ra hắn cần phải thức tỉnh tộc trưởng xuất quan, tự mình liên hợp tộc trưởng tam tộc, mang theo tất cả cường giả đến đây, trực tiếp phong cấm tất cả, thậm chí ngăn cách thiên kiếp buông xuống mới có thể giết chết Cổ Trần.
Nếu không mặc kệ đến bao nhiêu người, cũng đều bị thiên phạt bao phủ, căn bản không có cách vây giết, thì làm sao diệt sát tên yêu nghiệt nhân tộc Cổ Trần này?
Rốt cuộc giờ khắc này Tát Mãn tế tự cũng hiểu, vì sao hắn dự đoán được cảnh tượng tương lai tam tộc bị hủy diệt.
Hắn cũng hiểu rõ, Cổ Trần có lực lượng như thế nào, để hủy diệt tam tộc.
Hắn vốn nghĩ thừa dịp Cổ Trần chưa trưởng thành tiêu diệt đối phương, bóp chết tên yêu nghiệt nhân tộc này, chưa từng nghĩ, bóp chết không thành ngược lại bị đối phương tiêu diệt.
- Bổn tọa không sống được, nhưng ngươi cũng đừng hòng tốt hơn.
Tát Mãn tế tự đau thương cười một tiếng, trong ánh mắt u lãnh lóe ra ánh sáng điên cuồng.
Hắn biết mình không sống nổi, cũng không muốn Cổ Trần tốt hơn.
- Cháy lên đi, huyết mạch của ta, linh hồn của ta!
Phía dưới thiên phạt, Tát Mãn tế tự dứt khoát thiêu đốt huyết mạch thậm chí linh hồn của mình, thiêu đốt tất cả, một ngọn lửa màu u lam bốc lên, đốt cháy toàn thân.
Xem như thiên phạt oanh kích, cũng không thể diệt đi ngọn lửa này, nó lập tức bao vây toàn bộ Tát Mãn tế tự, thiêu đốt thân thể thậm chí linh hồn.
Hai mắt Cổ Trần ngưng lại, tâm thần có loại cảm giác nguy cơ khiến hắn không thể an tĩnh chậm rãi.
Tát Mãn tế tự muốn liều mạng, trước khi chết cho hắn một kích hung ác, tuy không rõ ràng như thế nào, nhưng Cổ Trần cảm thấy rất không ổn.
Sưu!
Tốc độ của hắn tăng lên, lách mình tránh khỏi thiên phạt oanh kích đi tới trước mặt Tát Mãn tế tự, cả hai gần như là mặt đối mặt.
- Hắc hắc hắc, thanh niên nhân tộc, ngươi sẽ rất thảm!
Tát Mãn tế tự nhếch miệng nhe răng cười, toàn thân thiêu đốt lên ngọn lửa u lam, thân thể trực tiếp hóa thành tro tàn biến mất ở trước mắt Cổ Trần, chỉ lưu lại một đạo linh hồn thể đang thiêu đốt ngọn lửa màu xanh thăm thẳm.
- Hạ xuống đi, Thú Thần vĩ đại!
Đột nhiên Tát Mãn tế tự rít lên một tiếng, hiến tế thân thể cùng linh hồn của mình, hóa thành một đoàn ánh sáng màu lam xông thẳng tới chân trời, phá vỡ thiên phạt, tạo ra một cái lỗ thủng.
Hai mắt Cổ Trần trừng lớn, muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái hắc động khủng bố này xuất hiện, từ bên trong tuôn ra một cỗ uy áp kinh khủng.
- Là ai, đang triệu hoán ta?
Một cái thanh âm đạm mạc từ trong hư vô truyền đến, ngay sau đó ý chí đáng sợ lấy linh hồn Tát Mãn tế tự làm cầu nối hàng lâm.
Gần như trong nháy mắt, một đạo ý chí kinh khủng buông xuống, hóa thành một đạo hư ảnh to lớn, nửa người nửa thú, tràn đầy uy áp khủng bố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.