Chương 515:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Ông!
Chỉ thấy hư ảnh Thánh Địa nơi xa trên biển khẽ run lên, sóng nước lấp loáng, rất nhanh đã trở nên mông lung, dần dần biến mất ở trong hư vô.
Thánh Địa biến mất.
- Tộc trưởng, chuyện này... Chuyện này là vì sao?
La Hải nhìn thấy vậy gấp gáp khuyên:
- Tộc trưởng, tại sao ngài lại cự tuyệt, đó là Thánh Địa đấy, bên trong mới là địa phương thần thánh nhất của nhân tộc, ở nơi đó không gặp nguy hiểm, còn có vô số tài nguyên và công pháp tu luyện mạnh mẽ, tiến vào bên trong đều là thiên tài nhân kiệt.
- Không cần phải nói!
Cổ Trần vung tay lên ngăn hắn lại, mặt không biểu tình, ánh mắt đạm mạc nhìn qua ảo ảnh Thánh Địa dần dần biến mất, trong lòng không có một tia tiếc nuối, ngược lại rất nhẹ nhàng.
Hắn gằn từng chữ:
- Nếu bảo ta từ bỏ bộ lạc của ta một mình tiến vào Thánh Địa sống tạm bợ, để cho tộc quần của ta bị dị tộc giết hại, ta không làm được.
- Ta là tộc trưởng, không có khả năng vứt bỏ bộ lạc của ta, tộc nhân của ta.
Cổ Trần khẽ nói, mang theo một cái niềm tin kiên định không thay đổi, hắn sẽ không vứt bỏ bộ lạc và tộc nhân của mình, một mình tiến vào Thánh Địa.
Toàn thân trên dưới hắn tản ra một cỗ khí tức mạnh mẽ, khiến vô số người ở đây đều bị lây nhiễm.
- Nếu như những Thánh Địa này không tiếp nhận nhân tộc bình thường, ta cần gì phải tiến vào bên trong?
- Nếu như Thánh Địa không phù hộ nhân tộc, vậy ta sẽ tự thành lập một mảnh Thánh Địa thuộc về tất cả nhân tộc, người người đều có thể nhận được bảo hộ!
- Nếu như thế giới này không có thiên đường của nhân tộc, vậy ta sẽ dùng đao thương bản lĩnh mở ra một cái thiên đường của nhân tộc, để nhân tộc đời đời kiếp kiếp không bị dị tộc ức hiếp và áp bách.
Mỗi câu mỗi chữ Cổ Trần nói ra, rung động nhân tâm, vô số người ở đây đều vì đó mà rung động.
Tâm tình đám người La Hải khuấy động, ánh mắt nhìn về phía Cổ Trần đều trở nên có chút không giống, lộ ra một cỗ tín nhiệm và kính ngưỡng.
Hắn vốn có cơ hội tiến vào Thánh Địa, nhưng lại chủ động cự tuyệt.
Chỉ vì không buông bỏ bộ lạc của mình, không vứt bỏ tộc quần của mình, đây mới là một vị tộc trưởng chân chính, chỉ có tộc trưởng như này mới có thể khiến cho người ta thật tâm thật ý đi theo, thậm chí không tiếc vì hắn mà dâng hiến sinh mệnh của mình.
- Chúng ta nguyện vĩnh viễn đi theo tộc trưởng, giết dị tộc, sáng lập ra chốn cực lạc của nhân tộc!
- Giết dị tộc, sáng lập chốn cực lạc của nhân tộc!
Trong nháy mắt, đám người La Hải và mấy chục vạn người cùng nhau quỳ xuống, kích động hò hét, giống như đang tuyên thệ vậy.
Mấy chục vạn người tuyên thệ, tình cảnh rung động, tiếng gầm cuồn cuộn, sóng sau cao hơn sóng trước, lấn át âm thanh biển động ầm ầm bên ngoài.
Giờ khắc này, bên bờ Vô Tận Hải có một thanh niên đứng ngạo nghễ, sau lưng là mấy chục vạn người quỳ xuống đất tuyên thệ, một cỗ huyết khí bốc lên, hội tụ, ý chí ngưng kết, mọi người đồng tâm hiệp lực, người người lộ ra niềm tin mạnh mẽ.
Đó là một loại niềm tin quyết tiến không lùi.
Phía trước không đường, Thánh Địa không cửa, vậy chỉ dùng đao thương trong tay mở ra một mảnh cực lạc thuộc về nhân tộc.
...
Ba ngày sau, có ba trăm đầu Cự ma chiến sĩ tới Sơn Hải thành, dẫn đầu là một con thủ lĩnh Cự Ma cao mười lăm thước, là con lúc trước được cứu ra từ bên trong cứ điểm Thú nhân.
- Rống!
Cự Ma gào thét, trên người khoác Thanh Đồng trọng giáp, tay cầm Thanh Đồng Chiến Chùy, từng bước chấn động tiến vào trong bộ lạc, tạo ra động tĩnh khổng lồ.
- Cự nhân?
Vô số người rung động, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn từng đầu Cự ma to lớn, hung khí trùng thiên, tràn đầy lực uy hiếp.
Ở đằng sau Cự Ma, còn có năm vạn bộ binh tinh nhuệ cùng tiến vào bên trong bộ lạc, bước đi đều nhịp, Thanh Đồng đao binh và trọng giáp thuần một màu, đằng đằng sát khí.
Mọi người liếc nhìn lại, nội tâm không nhịn được bị cỗ khí thế nghiêm nghị kia chấn nhiếp.
La Hải dẫn đầu mười cao thủ Đoán Cốt cảnh, từng người ngây ra như phỗng, nhìn quân đoàn trùng trùng điệp điệp trước mắt, có chút khó có thể tin.
Bọn họ biết Cổ Trần mạnh mẽ, nhưng không nghĩ tới thế lực hắn nắm giữ lấy cũng mạnh mẽ, kinh khủng như vậy.
Khỏi cần phải nói, chỉ cần ba trăm Cự Ma chiến sĩ trước mắt cũng đủ để làm cho người ta e ngại, mỗi một Cự Ma đều có thể so với cường giả Đoán Cốt cảnh đỉnh phong.
Đầu Cự ma mạnh mẽ nhất kia, đã có thể trèn ép cao thủ Hoán Huyết cảnh đỉnh phong, thân thể mạnh mẽ, lực lượng kinh khủng, khí tức phát ra cũng làm người ta run rẩy.
Cộng thêm năm vạn chiến sĩ tinh nhuệ phía sau, dẫn đầu là một viên mãnh tướng thân thể cao lớn, người này chính là Đại Sơn, một trong những chiến tướng dưới trướng Cổ Trần, người cũng như tên, tính cách trầm ổn như núi.
Chỉ thấy hư ảnh Thánh Địa nơi xa trên biển khẽ run lên, sóng nước lấp loáng, rất nhanh đã trở nên mông lung, dần dần biến mất ở trong hư vô.
Thánh Địa biến mất.
- Tộc trưởng, chuyện này... Chuyện này là vì sao?
La Hải nhìn thấy vậy gấp gáp khuyên:
- Tộc trưởng, tại sao ngài lại cự tuyệt, đó là Thánh Địa đấy, bên trong mới là địa phương thần thánh nhất của nhân tộc, ở nơi đó không gặp nguy hiểm, còn có vô số tài nguyên và công pháp tu luyện mạnh mẽ, tiến vào bên trong đều là thiên tài nhân kiệt.
- Không cần phải nói!
Cổ Trần vung tay lên ngăn hắn lại, mặt không biểu tình, ánh mắt đạm mạc nhìn qua ảo ảnh Thánh Địa dần dần biến mất, trong lòng không có một tia tiếc nuối, ngược lại rất nhẹ nhàng.
Hắn gằn từng chữ:
- Nếu bảo ta từ bỏ bộ lạc của ta một mình tiến vào Thánh Địa sống tạm bợ, để cho tộc quần của ta bị dị tộc giết hại, ta không làm được.
- Ta là tộc trưởng, không có khả năng vứt bỏ bộ lạc của ta, tộc nhân của ta.
Cổ Trần khẽ nói, mang theo một cái niềm tin kiên định không thay đổi, hắn sẽ không vứt bỏ bộ lạc và tộc nhân của mình, một mình tiến vào Thánh Địa.
Toàn thân trên dưới hắn tản ra một cỗ khí tức mạnh mẽ, khiến vô số người ở đây đều bị lây nhiễm.
- Nếu như những Thánh Địa này không tiếp nhận nhân tộc bình thường, ta cần gì phải tiến vào bên trong?
- Nếu như Thánh Địa không phù hộ nhân tộc, vậy ta sẽ tự thành lập một mảnh Thánh Địa thuộc về tất cả nhân tộc, người người đều có thể nhận được bảo hộ!
- Nếu như thế giới này không có thiên đường của nhân tộc, vậy ta sẽ dùng đao thương bản lĩnh mở ra một cái thiên đường của nhân tộc, để nhân tộc đời đời kiếp kiếp không bị dị tộc ức hiếp và áp bách.
Mỗi câu mỗi chữ Cổ Trần nói ra, rung động nhân tâm, vô số người ở đây đều vì đó mà rung động.
Tâm tình đám người La Hải khuấy động, ánh mắt nhìn về phía Cổ Trần đều trở nên có chút không giống, lộ ra một cỗ tín nhiệm và kính ngưỡng.
Hắn vốn có cơ hội tiến vào Thánh Địa, nhưng lại chủ động cự tuyệt.
Chỉ vì không buông bỏ bộ lạc của mình, không vứt bỏ tộc quần của mình, đây mới là một vị tộc trưởng chân chính, chỉ có tộc trưởng như này mới có thể khiến cho người ta thật tâm thật ý đi theo, thậm chí không tiếc vì hắn mà dâng hiến sinh mệnh của mình.
- Chúng ta nguyện vĩnh viễn đi theo tộc trưởng, giết dị tộc, sáng lập ra chốn cực lạc của nhân tộc!
- Giết dị tộc, sáng lập chốn cực lạc của nhân tộc!
Trong nháy mắt, đám người La Hải và mấy chục vạn người cùng nhau quỳ xuống, kích động hò hét, giống như đang tuyên thệ vậy.
Mấy chục vạn người tuyên thệ, tình cảnh rung động, tiếng gầm cuồn cuộn, sóng sau cao hơn sóng trước, lấn át âm thanh biển động ầm ầm bên ngoài.
Giờ khắc này, bên bờ Vô Tận Hải có một thanh niên đứng ngạo nghễ, sau lưng là mấy chục vạn người quỳ xuống đất tuyên thệ, một cỗ huyết khí bốc lên, hội tụ, ý chí ngưng kết, mọi người đồng tâm hiệp lực, người người lộ ra niềm tin mạnh mẽ.
Đó là một loại niềm tin quyết tiến không lùi.
Phía trước không đường, Thánh Địa không cửa, vậy chỉ dùng đao thương trong tay mở ra một mảnh cực lạc thuộc về nhân tộc.
...
Ba ngày sau, có ba trăm đầu Cự ma chiến sĩ tới Sơn Hải thành, dẫn đầu là một con thủ lĩnh Cự Ma cao mười lăm thước, là con lúc trước được cứu ra từ bên trong cứ điểm Thú nhân.
- Rống!
Cự Ma gào thét, trên người khoác Thanh Đồng trọng giáp, tay cầm Thanh Đồng Chiến Chùy, từng bước chấn động tiến vào trong bộ lạc, tạo ra động tĩnh khổng lồ.
- Cự nhân?
Vô số người rung động, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn từng đầu Cự ma to lớn, hung khí trùng thiên, tràn đầy lực uy hiếp.
Ở đằng sau Cự Ma, còn có năm vạn bộ binh tinh nhuệ cùng tiến vào bên trong bộ lạc, bước đi đều nhịp, Thanh Đồng đao binh và trọng giáp thuần một màu, đằng đằng sát khí.
Mọi người liếc nhìn lại, nội tâm không nhịn được bị cỗ khí thế nghiêm nghị kia chấn nhiếp.
La Hải dẫn đầu mười cao thủ Đoán Cốt cảnh, từng người ngây ra như phỗng, nhìn quân đoàn trùng trùng điệp điệp trước mắt, có chút khó có thể tin.
Bọn họ biết Cổ Trần mạnh mẽ, nhưng không nghĩ tới thế lực hắn nắm giữ lấy cũng mạnh mẽ, kinh khủng như vậy.
Khỏi cần phải nói, chỉ cần ba trăm Cự Ma chiến sĩ trước mắt cũng đủ để làm cho người ta e ngại, mỗi một Cự Ma đều có thể so với cường giả Đoán Cốt cảnh đỉnh phong.
Đầu Cự ma mạnh mẽ nhất kia, đã có thể trèn ép cao thủ Hoán Huyết cảnh đỉnh phong, thân thể mạnh mẽ, lực lượng kinh khủng, khí tức phát ra cũng làm người ta run rẩy.
Cộng thêm năm vạn chiến sĩ tinh nhuệ phía sau, dẫn đầu là một viên mãnh tướng thân thể cao lớn, người này chính là Đại Sơn, một trong những chiến tướng dưới trướng Cổ Trần, người cũng như tên, tính cách trầm ổn như núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.