Chương 552:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Keng!
Sau đó một tiếng kim thiết va chạm truyền đến, hư không nổ tung, kiếm khí đầy trời tán loạn biến mất.
Bóng người Mông Liệt lui lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thanh Thanh Đồng Thạch Kiếm trong tay Cổ Trần, mũi kiếm kêu leng keng, đang phun ra nuốt vào một đạo Tiên Thiên Kiếm Ý.
- Tiên Thiên Đạo khí?
Mông Liệt híp mắt, vẻ mặt rung động.
Hắn nhìn ra được thanh kiếm trong tay Cổ Trần chính là một thanh Tiên Thiên Đạo khí, uy lực bất phàm, vậy mà có thể chống lại được Vương Binh của hắn.
- Không ngờ một Nhân tộc như ngươi vậy mà có thể thu được Tiên Thiên bảo vật bậc này, vừa đúng lúc, giết ngươi rồi nó sẽ là của bản vương.
Mông Liệt lộ ra một nụ cười dữ tợn, tuy một kích đầu tiên không thành, đã bị Cổ Trần ngăn cản, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện ra một thanh kiếm Tiên Thiên đạo khí cường đại, tất nhiên là hắn rất thèm thuồng.
- Muốn sao? Tới lấy!
Cổ Trần cầm kiếm đạp không, giọng nói vẫn hoàn toàn bình tĩnh như trước, không một tia gợn sóng, cho dù trên người loang lổ đầy vết máu hắn cũng không để bụng.
Chút thương tổn ấy, trong chớp mắt là có thể khôi phục, căn bản không cần phải sợ đối phương.
Một phen kịch chiến vừa rồi, Cổ Trần đã thăm dò được cực hạn của mình, hẳn có thể chiến đấu bất bại với Mông Liệt trước mắt, nhưng muốn chiến thắng đối phương là rất khó, trừ phi ra chiêu bất ngờ.
- Giết!
Mông Liệt khẽ hét lên, chiến mâu màu máu chấn động kêu ong ong, phun ra nuốt vào sát khí vô cùng vô tận, trong phút chốc đã đâm thẳng giữa trán Cổ Trần chỉ cách mi tâm ba centimet.
Nhưng mà Cổ Trần phản ứng rất nhanh, hắn nghiêng đầu tránh né Huyết Đồng mâu thời chém về phía cánh tay của đối phương.
Keng keng keng...
Tốc độ của hai người cực nhanh, lao vào cuốn lấy nhau giữa không trung, binh khí va chạm phát ra từng tiếng leng keng, kiếm khí rơi xuống, chém rách cả một tòa nhà bằng đá, tạo thành một cái khe rất dài.
Còn có thương mang xé trời, đánh xuyên qua tường thành, tạo ra một lỗ thủng.
Ầm ầm!
Cổ Trần cầm kiếm chém giết, chiến khí trên người sôi trào, kiếm khí trải rộng ra, giống như một con sông lớn cuồn cuộn lao ra ngoài.
Bịch!
Một bóng người rơi xuống, đập xuống đất tạo thành một cái hố lớn, bụi mù cuồn cuộn tản ra.
Trong hố lớn, Cổ Trần đang bò ra ngoài, cơ thể chậm rãi bay lên giữa không trung, khóe miệng chảy ra một vệt máu, khí tức có chút hỗn loạn.
Mông Liệt ở trước mặt, sắc mặt thay đổi không ngừng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, đây là lần thứ mấy rồi, hắn đả thương đối phương hết lần này đến lần khác, nhưng Cổ Trần vẫn có thể tiếp tục tái chiến như cũ.
Người trẻ tuổi của Nhân tộc này khiến hắn rung động, chẳng trách ba đứa con trai của hắn và cả Tát Mãn tế tự đều chết trong tay đối phương.
Có đủ chiến lực để chống lại Niết Bàn Vương giả, không thể không nói đã khiến vị Thú Vương Mông Liệt này kinh hãi rồi.
- Mông Liệt, chỉ một thằng nhóc Nhân tộc cũng bắt không được, đúng là quá mất mặt.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền tới từ trên bầu trời, khiến Cổ Trần đang chuẩn bị chém giết lần nữa lập tức dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên.
- Kim Dương, ngươi cũng Niết Bàn thành công rồi?
Mông Liệt giương mắt nhìn lên, đầu mày nhíu lại, hắn vừa dứt lời đã trông thấy một kim quang sáng chói rơi xuống, giống như mặt trời chói mắt đang đứng lơ lửng trên cao.
Người tới chính là Tộc trưởng Kim tộc, Kim Dương, cả người hắn tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, giống như một vầng mặt trời treo giữa không trung, khí tức vô cùng mãnh liệt.
Khí tức của hắn, cũng mạnh mẽ giống như Mông Liệt, điều này khiến lòng Cổ Trần khẽ trầm xuống, lại là một Vương giả Niết Bàn thành công, Tộc trưởng Kim tộc Hoàng Kim Vương đã tới.
Hoàng Kim Vương mặt như Hoàng Kim, hai mắt lộ ra kim sắc lập lòe, đánh giá Cổ Trần, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị và uy nghiêm đáng sợ.
- Chính là ngươi đã giết Kim Ngọc con ta, còn tru sát mười một tên trưởng lão của Kim tộc ta?
Giọng nói của Hoàng Kim Vương leng keng, giống như tiếng kim thiết va chạm chấn động màng nhĩ.
Bị khí thế mạnh mẽ của hắn đánh tới, Cổ Trần vẫn bình tĩnh nói:
- Không sai, đều do ta giết, nếu ngươi muốn đi gặp bọn họ, ta có thể giúp ngươi một chút.
- Nào, đưa đầu qua đây, ta tiễn ngươi đi đoàn tụ với bọn họ, yên tâm, kiếm của ta rất sắc, sẽ không đau đớn một chút nào đâu.
Lời này vừa phát ra, thiếu chút nữa Kim Dương đã tức nổ phổi.
Mông Liệt đứng bên cạnh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Cổ Trần, thấy Hoàng Kim Vương tức không thở nổi, trong lòng hắn rất kinh ngạc, người trẻ tuổi Nhân tộc này đúng là rất kiêu ngạo.
Sau đó một tiếng kim thiết va chạm truyền đến, hư không nổ tung, kiếm khí đầy trời tán loạn biến mất.
Bóng người Mông Liệt lui lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thanh Thanh Đồng Thạch Kiếm trong tay Cổ Trần, mũi kiếm kêu leng keng, đang phun ra nuốt vào một đạo Tiên Thiên Kiếm Ý.
- Tiên Thiên Đạo khí?
Mông Liệt híp mắt, vẻ mặt rung động.
Hắn nhìn ra được thanh kiếm trong tay Cổ Trần chính là một thanh Tiên Thiên Đạo khí, uy lực bất phàm, vậy mà có thể chống lại được Vương Binh của hắn.
- Không ngờ một Nhân tộc như ngươi vậy mà có thể thu được Tiên Thiên bảo vật bậc này, vừa đúng lúc, giết ngươi rồi nó sẽ là của bản vương.
Mông Liệt lộ ra một nụ cười dữ tợn, tuy một kích đầu tiên không thành, đã bị Cổ Trần ngăn cản, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện ra một thanh kiếm Tiên Thiên đạo khí cường đại, tất nhiên là hắn rất thèm thuồng.
- Muốn sao? Tới lấy!
Cổ Trần cầm kiếm đạp không, giọng nói vẫn hoàn toàn bình tĩnh như trước, không một tia gợn sóng, cho dù trên người loang lổ đầy vết máu hắn cũng không để bụng.
Chút thương tổn ấy, trong chớp mắt là có thể khôi phục, căn bản không cần phải sợ đối phương.
Một phen kịch chiến vừa rồi, Cổ Trần đã thăm dò được cực hạn của mình, hẳn có thể chiến đấu bất bại với Mông Liệt trước mắt, nhưng muốn chiến thắng đối phương là rất khó, trừ phi ra chiêu bất ngờ.
- Giết!
Mông Liệt khẽ hét lên, chiến mâu màu máu chấn động kêu ong ong, phun ra nuốt vào sát khí vô cùng vô tận, trong phút chốc đã đâm thẳng giữa trán Cổ Trần chỉ cách mi tâm ba centimet.
Nhưng mà Cổ Trần phản ứng rất nhanh, hắn nghiêng đầu tránh né Huyết Đồng mâu thời chém về phía cánh tay của đối phương.
Keng keng keng...
Tốc độ của hai người cực nhanh, lao vào cuốn lấy nhau giữa không trung, binh khí va chạm phát ra từng tiếng leng keng, kiếm khí rơi xuống, chém rách cả một tòa nhà bằng đá, tạo thành một cái khe rất dài.
Còn có thương mang xé trời, đánh xuyên qua tường thành, tạo ra một lỗ thủng.
Ầm ầm!
Cổ Trần cầm kiếm chém giết, chiến khí trên người sôi trào, kiếm khí trải rộng ra, giống như một con sông lớn cuồn cuộn lao ra ngoài.
Bịch!
Một bóng người rơi xuống, đập xuống đất tạo thành một cái hố lớn, bụi mù cuồn cuộn tản ra.
Trong hố lớn, Cổ Trần đang bò ra ngoài, cơ thể chậm rãi bay lên giữa không trung, khóe miệng chảy ra một vệt máu, khí tức có chút hỗn loạn.
Mông Liệt ở trước mặt, sắc mặt thay đổi không ngừng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, đây là lần thứ mấy rồi, hắn đả thương đối phương hết lần này đến lần khác, nhưng Cổ Trần vẫn có thể tiếp tục tái chiến như cũ.
Người trẻ tuổi của Nhân tộc này khiến hắn rung động, chẳng trách ba đứa con trai của hắn và cả Tát Mãn tế tự đều chết trong tay đối phương.
Có đủ chiến lực để chống lại Niết Bàn Vương giả, không thể không nói đã khiến vị Thú Vương Mông Liệt này kinh hãi rồi.
- Mông Liệt, chỉ một thằng nhóc Nhân tộc cũng bắt không được, đúng là quá mất mặt.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền tới từ trên bầu trời, khiến Cổ Trần đang chuẩn bị chém giết lần nữa lập tức dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên.
- Kim Dương, ngươi cũng Niết Bàn thành công rồi?
Mông Liệt giương mắt nhìn lên, đầu mày nhíu lại, hắn vừa dứt lời đã trông thấy một kim quang sáng chói rơi xuống, giống như mặt trời chói mắt đang đứng lơ lửng trên cao.
Người tới chính là Tộc trưởng Kim tộc, Kim Dương, cả người hắn tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, giống như một vầng mặt trời treo giữa không trung, khí tức vô cùng mãnh liệt.
Khí tức của hắn, cũng mạnh mẽ giống như Mông Liệt, điều này khiến lòng Cổ Trần khẽ trầm xuống, lại là một Vương giả Niết Bàn thành công, Tộc trưởng Kim tộc Hoàng Kim Vương đã tới.
Hoàng Kim Vương mặt như Hoàng Kim, hai mắt lộ ra kim sắc lập lòe, đánh giá Cổ Trần, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị và uy nghiêm đáng sợ.
- Chính là ngươi đã giết Kim Ngọc con ta, còn tru sát mười một tên trưởng lão của Kim tộc ta?
Giọng nói của Hoàng Kim Vương leng keng, giống như tiếng kim thiết va chạm chấn động màng nhĩ.
Bị khí thế mạnh mẽ của hắn đánh tới, Cổ Trần vẫn bình tĩnh nói:
- Không sai, đều do ta giết, nếu ngươi muốn đi gặp bọn họ, ta có thể giúp ngươi một chút.
- Nào, đưa đầu qua đây, ta tiễn ngươi đi đoàn tụ với bọn họ, yên tâm, kiếm của ta rất sắc, sẽ không đau đớn một chút nào đâu.
Lời này vừa phát ra, thiếu chút nữa Kim Dương đã tức nổ phổi.
Mông Liệt đứng bên cạnh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Cổ Trần, thấy Hoàng Kim Vương tức không thở nổi, trong lòng hắn rất kinh ngạc, người trẻ tuổi Nhân tộc này đúng là rất kiêu ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.