Chương 560:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Một kiếm chém xuống, huyết vẩy trời cao, huyết dịch vàng óng ánh phun tung toé.
Hai mắt Hoàng Kim Vương trợ ngược lên, đầu hắn bị một kiếm chém rách mảng lớn, lộ ra đại não bên trong, kim sắc quang vụ bốc lên bừng bừng.
- Thời gian tĩnh chỉ!
Đúng lúc Hoàng Kim Vương muốn phản kháng, Cổ Trần lại không cho hắn cơ hội, hắn trực tiếp thi triển một loại lực lượng huyết mạch khác, khiến thời gian trong phạm vi mười thước ngừng lại.
Vạn vật dừng lại, biểu cảm trên mặt Hoàng Kim Vương cứng đờ, trong mắt lộ ra chút hoảng sợ.
Hắn sợ hãi!
Bị giam cầm lần nữa, lần này Hoàng Kim Vương cảm nhận được cái chết đang đến gần, nhưng lại không có cách nào động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cổ Trần đâm thẳng một kiếm vào mi tâm hắn.
- Không...
Huyết dịch trên người Hoàng Kim Vương đang đông cứng bỗng nhiên bốc cháy, hắn muốn thoát khỏi giam cầm.
Phập!
Chỉ tiếc, cuối cùng Thanh Đồng Thạch Kiếm đã nhanh một bước, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua mi tâm của hắn, đâm thẳng qua gáy.
Một kiếm đâm xuyên qua mi tâm của Hoàng Kim Vương, sát ý trên người Cổ Trần lạnh thấu xương, hắn không nói một lời khẽ chuyển động thanh kiếm sắc bén trong tay, khiến hàng tỷ tia sấm sét thiên phạt bên trong trực tiếp bùng nổ.
Uỳnh!
Đầu Hoàng Kim Vương nổ tung, từng tia sấm sét trực tiếp phát nổ, khiến cả cái đầu của hắn và một nửa thân thể đều cho nổ tan nát.
Đáng thương cho Hoàng Kim Vương, vừa mới đột phá cảnh giới Niết Bàn, đang muốn ra ngoài tiêu sái một phen, lại không ngờ rằng bởi vậy mà tự chôn mình.
Trình độ yêu nghiệt của Cổ Trần, hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để hình dung, hiện giờ thì tốt rồi, không những không giết được Cổ Trần ngược lại còn bị hắn giết.
Ầm!
Thi thể không đầu của Hoàng Kim Vương rơi xuống dưới, đập mạnh xuống mặt đất, bụi mù bay tứ tung, vô số Thú nhân có mặt ở hiện trường sợ ngây người.
Bọn họ ngây dại, hai mắt trợn tròn lên.
Vậy mà Hoàng Kim Vương lại bị giết.
Không chỉ đám Thú nhân cảm thấy kinh hãi, vị Thú nhân Vương Mông Liệt kia cũng kinh hãi, tận mắt chứng kiến Hoàng Kim Vương cùng cấp bậc với hắn chết trong tay Cổ Trần.
Nói ra ai mà tin được?
- Hả?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên sắc mặt Cổ Trần cứng lại, hắn nhìn về phía thi thể không đầu của Hoàng Kim Vương, vốn dĩ là nửa người cụt đầu vậy mà lại đang từ từ sinh ra huyết nhục mới.
Hắn đang khôi phục sao? Bị nổ nát thân thể vậy mà vẫn còn có thể khôi phục lại, vẫn còn chưa chết?
- Không chết?
Cổ Trần kinh ngạc, nhìn Hoàng Kim Vương đang nhanh chóng khôi phục lại, đầu đã mọc ra được nửa cái, sắp chữa trị hoàn mỹ rồi.
Nhìn thấy cảnh này, hắn không nói hai lời lách mình lao xuống, nhân lúc Hoàng Kim Vương còn chưa khôi phục hoàn toàn, đã vỗ một chưởng xuống dưới.
Ầm!
Một nửa đầu vừa mới mọc ra lại nổ tung lần nữa, mà lần này, ngay cả thân thể cũng bị đánh tan, mảnh vụn rơi đầy đất.
Mặt Cổ Trần không chút biểu cảm, nhìn chằm chằm vào đống thịt nát xương tan vương vãi khắp nơi, tỏa ra ánh sáng vàng kim lộng lẫy, không còn dấu hiệu khôi phục lại như trước.
Lần này Hoàng Kim Vương đã chết thật rồi, Niết Bàn Vương giả đầu tiên, vẫn lạc!
- Niết Bàn cảnh, đánh nát đầu vẫn có thể khôi phục lại sao?
Cổ Trần tự nói với mình, ánh mắt xoay chuyển, tập trung vào người Thú nhân Vương Mông liệt, đối phương kinh hãi cả người run lên, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng kị.
- Ngươi, ngươi giết Hoàng Kim Vương?
Mông Liệt kinh hãi quát to.
Hắn vẫn không tin nổi:
- Sao có thể, ngươi, vậy mà lại giết Hoàng Kim Vương.
- Ngươi rất nhớ hắn sao? Được thôi, ta sẽ đưa ngươi xuống đó đoàn tụ với hắn.
Cổ Trần nở nụ cười lạnh lùng, bóng người bay lên giữa không trung, lực lượng toàn thân đều hội tụ trên thân kiếm, lực lượng sấm sét phát ra tiếng nổ vang dội.
Ầm!
Rất nhanh hai người đã lao vào nhau, chém giết kịch liệt, sấm sét cuồn cuộn che khuất nửa bầu trời.
Trên bầu trời, trong một cái lồng giam, bốn bóng người không ngừng va chạm, chém giết vô cùng kịch liệt.
Uỳnh!
Linh hồn thể của Cổ Trần sáng lên, kịch chiến với tam đại Vương Giả Chiến Hồn, gần như hắn đã triển khai toàn bộ lực lượng, từng đạo từng đạo linh hồn tịnh hóa phát ra.
Sáu cái linh hồn hắc động sau lưng tạo thành ma bàn xoay vù vù nghiền ép tam đại Chiến Hồn, đè bọn họ ra đánh.
- A... Nhục thân của bổn tọa...
Đột nhiên một tiếng hét thảm thiết vang lên, Chiến Hồn của Hoàng Kim Vương kinh sợ kêu to, ý thức còn sót lại tụ hợp vào trong Chiến Hồn, khiến khí tức của Hoàng Kim Chiến Hồn có chút suy sụp.
Nhục thể của hắn đã bị Cổ Trần chém chết, mặt hắn đầy hoảng sợ và tức giận, hai Chiến Hồn còn lại cũng biến sắc, vô cùng hoảng sợ.
- Lục Đạo ma bàn, trấn áp!
Hai mắt Hoàng Kim Vương trợ ngược lên, đầu hắn bị một kiếm chém rách mảng lớn, lộ ra đại não bên trong, kim sắc quang vụ bốc lên bừng bừng.
- Thời gian tĩnh chỉ!
Đúng lúc Hoàng Kim Vương muốn phản kháng, Cổ Trần lại không cho hắn cơ hội, hắn trực tiếp thi triển một loại lực lượng huyết mạch khác, khiến thời gian trong phạm vi mười thước ngừng lại.
Vạn vật dừng lại, biểu cảm trên mặt Hoàng Kim Vương cứng đờ, trong mắt lộ ra chút hoảng sợ.
Hắn sợ hãi!
Bị giam cầm lần nữa, lần này Hoàng Kim Vương cảm nhận được cái chết đang đến gần, nhưng lại không có cách nào động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cổ Trần đâm thẳng một kiếm vào mi tâm hắn.
- Không...
Huyết dịch trên người Hoàng Kim Vương đang đông cứng bỗng nhiên bốc cháy, hắn muốn thoát khỏi giam cầm.
Phập!
Chỉ tiếc, cuối cùng Thanh Đồng Thạch Kiếm đã nhanh một bước, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua mi tâm của hắn, đâm thẳng qua gáy.
Một kiếm đâm xuyên qua mi tâm của Hoàng Kim Vương, sát ý trên người Cổ Trần lạnh thấu xương, hắn không nói một lời khẽ chuyển động thanh kiếm sắc bén trong tay, khiến hàng tỷ tia sấm sét thiên phạt bên trong trực tiếp bùng nổ.
Uỳnh!
Đầu Hoàng Kim Vương nổ tung, từng tia sấm sét trực tiếp phát nổ, khiến cả cái đầu của hắn và một nửa thân thể đều cho nổ tan nát.
Đáng thương cho Hoàng Kim Vương, vừa mới đột phá cảnh giới Niết Bàn, đang muốn ra ngoài tiêu sái một phen, lại không ngờ rằng bởi vậy mà tự chôn mình.
Trình độ yêu nghiệt của Cổ Trần, hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để hình dung, hiện giờ thì tốt rồi, không những không giết được Cổ Trần ngược lại còn bị hắn giết.
Ầm!
Thi thể không đầu của Hoàng Kim Vương rơi xuống dưới, đập mạnh xuống mặt đất, bụi mù bay tứ tung, vô số Thú nhân có mặt ở hiện trường sợ ngây người.
Bọn họ ngây dại, hai mắt trợn tròn lên.
Vậy mà Hoàng Kim Vương lại bị giết.
Không chỉ đám Thú nhân cảm thấy kinh hãi, vị Thú nhân Vương Mông Liệt kia cũng kinh hãi, tận mắt chứng kiến Hoàng Kim Vương cùng cấp bậc với hắn chết trong tay Cổ Trần.
Nói ra ai mà tin được?
- Hả?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên sắc mặt Cổ Trần cứng lại, hắn nhìn về phía thi thể không đầu của Hoàng Kim Vương, vốn dĩ là nửa người cụt đầu vậy mà lại đang từ từ sinh ra huyết nhục mới.
Hắn đang khôi phục sao? Bị nổ nát thân thể vậy mà vẫn còn có thể khôi phục lại, vẫn còn chưa chết?
- Không chết?
Cổ Trần kinh ngạc, nhìn Hoàng Kim Vương đang nhanh chóng khôi phục lại, đầu đã mọc ra được nửa cái, sắp chữa trị hoàn mỹ rồi.
Nhìn thấy cảnh này, hắn không nói hai lời lách mình lao xuống, nhân lúc Hoàng Kim Vương còn chưa khôi phục hoàn toàn, đã vỗ một chưởng xuống dưới.
Ầm!
Một nửa đầu vừa mới mọc ra lại nổ tung lần nữa, mà lần này, ngay cả thân thể cũng bị đánh tan, mảnh vụn rơi đầy đất.
Mặt Cổ Trần không chút biểu cảm, nhìn chằm chằm vào đống thịt nát xương tan vương vãi khắp nơi, tỏa ra ánh sáng vàng kim lộng lẫy, không còn dấu hiệu khôi phục lại như trước.
Lần này Hoàng Kim Vương đã chết thật rồi, Niết Bàn Vương giả đầu tiên, vẫn lạc!
- Niết Bàn cảnh, đánh nát đầu vẫn có thể khôi phục lại sao?
Cổ Trần tự nói với mình, ánh mắt xoay chuyển, tập trung vào người Thú nhân Vương Mông liệt, đối phương kinh hãi cả người run lên, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng kị.
- Ngươi, ngươi giết Hoàng Kim Vương?
Mông Liệt kinh hãi quát to.
Hắn vẫn không tin nổi:
- Sao có thể, ngươi, vậy mà lại giết Hoàng Kim Vương.
- Ngươi rất nhớ hắn sao? Được thôi, ta sẽ đưa ngươi xuống đó đoàn tụ với hắn.
Cổ Trần nở nụ cười lạnh lùng, bóng người bay lên giữa không trung, lực lượng toàn thân đều hội tụ trên thân kiếm, lực lượng sấm sét phát ra tiếng nổ vang dội.
Ầm!
Rất nhanh hai người đã lao vào nhau, chém giết kịch liệt, sấm sét cuồn cuộn che khuất nửa bầu trời.
Trên bầu trời, trong một cái lồng giam, bốn bóng người không ngừng va chạm, chém giết vô cùng kịch liệt.
Uỳnh!
Linh hồn thể của Cổ Trần sáng lên, kịch chiến với tam đại Vương Giả Chiến Hồn, gần như hắn đã triển khai toàn bộ lực lượng, từng đạo từng đạo linh hồn tịnh hóa phát ra.
Sáu cái linh hồn hắc động sau lưng tạo thành ma bàn xoay vù vù nghiền ép tam đại Chiến Hồn, đè bọn họ ra đánh.
- A... Nhục thân của bổn tọa...
Đột nhiên một tiếng hét thảm thiết vang lên, Chiến Hồn của Hoàng Kim Vương kinh sợ kêu to, ý thức còn sót lại tụ hợp vào trong Chiến Hồn, khiến khí tức của Hoàng Kim Chiến Hồn có chút suy sụp.
Nhục thể của hắn đã bị Cổ Trần chém chết, mặt hắn đầy hoảng sợ và tức giận, hai Chiến Hồn còn lại cũng biến sắc, vô cùng hoảng sợ.
- Lục Đạo ma bàn, trấn áp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.