Chương 620:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Cổ Trần nhìn thấy thế cũng có chút kinh ngạc, giống như nghĩ đến điều gì đó, có lẽ tấm lệnh bài này là thứ Thánh Địa dùng để phán đoán tiềm lực và thiên phú của một người?
Nếu nói như vậy, quả nhiên tiềm lực và thiên phú của Hắc Thổ rất kinh người, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của hai người này là biết.
Cổ Trần cười thầm trong bụng, nhìn Hắc Thổ gật đầu nói:
- Tiểu Hắc, Huyền Điểu bộ lạc đã bị đánh hạ, trước tiên ngươi tạm thời đóng quân tạm trú ở nơi này, sau đó ta sẽ phái Thiết Thạch tới đây quản lý.
- Vâng, tộc trưởng!
Hắc Thổ nghiêm túc lĩnh mệnh, rồi đứng dậy trực tiếp mang theo năm vạn Long Kỵ tiến vào Huyền Điểu bộ lạc, chính thức tiếp quản tất cả mọi thứ thuộc về bộ lạc này.
Ban đầu tất cả tộc nhân trong Huyền Điểu bộ lạc, gần như đều không có bất kỳ phản kháng nào, ngược lại phần lớn tộc nhân còn vui vẻ tiếp nhận, thậm chí cảm thấy vui sướng.
Sau khi chiếm được Huyền Điểu bộ lạc, đến lúc này, trong Bách Man sơn không còn bất kỳ thế lực nào nữa, cho dù là dị tộc hay là Nhân tộc, toàn bộ đều biến mất.
Chỉ còn lại một bộ lạc duy nhất, đó chính là Hoang Cổ bộ lạc.
- Vị này, là thủ hạ của ngươi?
Nhìn thấy Hắc Thổ mang trọng giáp Long Kỵ đi khỏi chỗ này, Nghĩa Hiên không nhịn được mở miệng hỏi.
Hắn nhìn Cổ Trần, vẻ mặt đầy khiếp sợ, choáng váng, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu hỏi duy nhât, Bách Man sơn này có độc à?
Sinh ra người như Cổ Trần còn chưa tính, vậy mà còn có thêm một người có tiềm lực tuyệt thế thiên kiêu nữa.
Chỉ là một vùng đất nhỏ, có thể dưỡng ra một nhân vật thiên kiêu đã không tệ rồi, vì sao lại xuất hiện hết người này đến người khác như vậy?
Nhưng bọn họ hoàn toàn không biết, tiềm lực của Hắc Thổ có thể đã vượt rất xa cái gọi là thiên kiêu, chân chính bước vào hàng ngũ yêu nghiệt.
Chỉ là Thánh Bài của Nghĩa Hiên và Chân Nhất chỉ có thể cảm ứng được cấp độ thiên kiêu là cực hạn, vượt qua cấp độ này không có cách nào dò xét ra.
Thậm chí nếu để bọn họ biết, trong số thủ hạ của Cổ Trần thật ra không chỉ có mình Hắc Thổ, còn có thêm cả Man Phi và Long Uyên, hai vị yêu nghiệt siêu cấp, không biết bọn họ có thể sợ quá lăn ra ngất không.
Trong Bách Man sơn, sinh dưỡng ra ba vị yêu nghiệt tuyệt thế, nếu để tin tức này truyền đi, chưa cần nói đến Thánh Địa, mà dị tộc sẽ lập tức cường giả tới trực tiếp tiêu diệt.
Huống chi nơi này còn có một vị vượt qua đẳng cấp yêu nghiệt, hoàn toàn có thể coi là quái vật, Cổ Trần, không thể dùng lẽ thường để đánh giá người này.
Hai từ yêu nghiệt, tuyệt đối không đủ miêu tả hắn.
- Hai vị, Thánh Lệnh ta nhận, nếu các ngươi không có chuyện gì nữa thì về đi, ta còn có chuyện phải làm, không ở đây phơi nắng với các ngươi nữa.
Cổ Trần nói xong, không đợi hai người Nghĩa Hiên và Chân Nhất kịp phản ứng lại, đã trực tiếp bay lên không trung, trong chớp mắt đã biến mất ngay trước mặt hai người.
Chỉ để lại hai sứ giả Thánh Địa, Nghĩa Hiên và Chân Nhất đứng yên tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, có chút choáng váng, cứ đi như vậy sao?
- Hắn, đang đuổi chúng ta đi sao?
Chân Nhất mờ mịt hỏi.
Sắc mặt Nghĩa Hiên có chút khó coi, cười khổ nói:
- Có phải chúng ta là sứ giả Thánh Địa đầu tiên bị người ta đuổi đi hay không?
- Muốn dạy dỗ cái tên này một trận quá!
Nghĩa Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng Chân Nhất đột nhiên lại nói câu:
- Nhưng hắn ta được Thánh giả ưu ái, ngươi có dám không?
- Chưa nói đến chuyện ngươi có dám hay không, ngươi có thể đánh thắng đối phương sao?
Lời này đúng là khiến người ta lúng túng, khuôn mặt Nghĩa Hiên đỏ bừng cả lên, xấu hổ, tức giận, bất đắc dĩ, giận mà không có cách nào phát tiết ra được.
- Vậy, chúng ta cứ xám xịt trở về như vậy sao?
Nghĩa Hiên có chút không cam lòng hỏi.
Chân Nhất nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói:
- Vất vả lắm chúng ta mới có cơ hội ra ngoài một chuyến, cứ quay về như vậy thì không hay lắm.
- Ngươi quên rồi à, người vừa rồi, có thể là thiên kiêu có tiềm lực đỉnh phong, nói không chừng, chúng ta có thể thuyết phục được hắn thì sao?
Chân Nhất vừa nói ra những lời này, hai mắt Nghĩa Hiên lập tức sáng lên.
- Không sai, đi, chúng ta đi tâm sự với hắn ta, để xem có thể trực tiếp kéo hắn ta gia nhập vào Thánh Địa hay không, nếu mang được người về chắc chắn sẽ lập được công lớn.
Nói xong, hai người lập tức hào hứng tiến vào trong Huyền Điểu bộ lạc, đi tìm Hắc Thổ.
Chỉ là bọn họ không biết, không có khả năng Hắc Thổ sẽ đi cùng bọn họ, nói đùa sao, lòng Hắc Thổ chỉ trung thành với một người, người đó chính là Cổ Trần tộc trưởng.
Nếu nói như vậy, quả nhiên tiềm lực và thiên phú của Hắc Thổ rất kinh người, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của hai người này là biết.
Cổ Trần cười thầm trong bụng, nhìn Hắc Thổ gật đầu nói:
- Tiểu Hắc, Huyền Điểu bộ lạc đã bị đánh hạ, trước tiên ngươi tạm thời đóng quân tạm trú ở nơi này, sau đó ta sẽ phái Thiết Thạch tới đây quản lý.
- Vâng, tộc trưởng!
Hắc Thổ nghiêm túc lĩnh mệnh, rồi đứng dậy trực tiếp mang theo năm vạn Long Kỵ tiến vào Huyền Điểu bộ lạc, chính thức tiếp quản tất cả mọi thứ thuộc về bộ lạc này.
Ban đầu tất cả tộc nhân trong Huyền Điểu bộ lạc, gần như đều không có bất kỳ phản kháng nào, ngược lại phần lớn tộc nhân còn vui vẻ tiếp nhận, thậm chí cảm thấy vui sướng.
Sau khi chiếm được Huyền Điểu bộ lạc, đến lúc này, trong Bách Man sơn không còn bất kỳ thế lực nào nữa, cho dù là dị tộc hay là Nhân tộc, toàn bộ đều biến mất.
Chỉ còn lại một bộ lạc duy nhất, đó chính là Hoang Cổ bộ lạc.
- Vị này, là thủ hạ của ngươi?
Nhìn thấy Hắc Thổ mang trọng giáp Long Kỵ đi khỏi chỗ này, Nghĩa Hiên không nhịn được mở miệng hỏi.
Hắn nhìn Cổ Trần, vẻ mặt đầy khiếp sợ, choáng váng, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu hỏi duy nhât, Bách Man sơn này có độc à?
Sinh ra người như Cổ Trần còn chưa tính, vậy mà còn có thêm một người có tiềm lực tuyệt thế thiên kiêu nữa.
Chỉ là một vùng đất nhỏ, có thể dưỡng ra một nhân vật thiên kiêu đã không tệ rồi, vì sao lại xuất hiện hết người này đến người khác như vậy?
Nhưng bọn họ hoàn toàn không biết, tiềm lực của Hắc Thổ có thể đã vượt rất xa cái gọi là thiên kiêu, chân chính bước vào hàng ngũ yêu nghiệt.
Chỉ là Thánh Bài của Nghĩa Hiên và Chân Nhất chỉ có thể cảm ứng được cấp độ thiên kiêu là cực hạn, vượt qua cấp độ này không có cách nào dò xét ra.
Thậm chí nếu để bọn họ biết, trong số thủ hạ của Cổ Trần thật ra không chỉ có mình Hắc Thổ, còn có thêm cả Man Phi và Long Uyên, hai vị yêu nghiệt siêu cấp, không biết bọn họ có thể sợ quá lăn ra ngất không.
Trong Bách Man sơn, sinh dưỡng ra ba vị yêu nghiệt tuyệt thế, nếu để tin tức này truyền đi, chưa cần nói đến Thánh Địa, mà dị tộc sẽ lập tức cường giả tới trực tiếp tiêu diệt.
Huống chi nơi này còn có một vị vượt qua đẳng cấp yêu nghiệt, hoàn toàn có thể coi là quái vật, Cổ Trần, không thể dùng lẽ thường để đánh giá người này.
Hai từ yêu nghiệt, tuyệt đối không đủ miêu tả hắn.
- Hai vị, Thánh Lệnh ta nhận, nếu các ngươi không có chuyện gì nữa thì về đi, ta còn có chuyện phải làm, không ở đây phơi nắng với các ngươi nữa.
Cổ Trần nói xong, không đợi hai người Nghĩa Hiên và Chân Nhất kịp phản ứng lại, đã trực tiếp bay lên không trung, trong chớp mắt đã biến mất ngay trước mặt hai người.
Chỉ để lại hai sứ giả Thánh Địa, Nghĩa Hiên và Chân Nhất đứng yên tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, có chút choáng váng, cứ đi như vậy sao?
- Hắn, đang đuổi chúng ta đi sao?
Chân Nhất mờ mịt hỏi.
Sắc mặt Nghĩa Hiên có chút khó coi, cười khổ nói:
- Có phải chúng ta là sứ giả Thánh Địa đầu tiên bị người ta đuổi đi hay không?
- Muốn dạy dỗ cái tên này một trận quá!
Nghĩa Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng Chân Nhất đột nhiên lại nói câu:
- Nhưng hắn ta được Thánh giả ưu ái, ngươi có dám không?
- Chưa nói đến chuyện ngươi có dám hay không, ngươi có thể đánh thắng đối phương sao?
Lời này đúng là khiến người ta lúng túng, khuôn mặt Nghĩa Hiên đỏ bừng cả lên, xấu hổ, tức giận, bất đắc dĩ, giận mà không có cách nào phát tiết ra được.
- Vậy, chúng ta cứ xám xịt trở về như vậy sao?
Nghĩa Hiên có chút không cam lòng hỏi.
Chân Nhất nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói:
- Vất vả lắm chúng ta mới có cơ hội ra ngoài một chuyến, cứ quay về như vậy thì không hay lắm.
- Ngươi quên rồi à, người vừa rồi, có thể là thiên kiêu có tiềm lực đỉnh phong, nói không chừng, chúng ta có thể thuyết phục được hắn thì sao?
Chân Nhất vừa nói ra những lời này, hai mắt Nghĩa Hiên lập tức sáng lên.
- Không sai, đi, chúng ta đi tâm sự với hắn ta, để xem có thể trực tiếp kéo hắn ta gia nhập vào Thánh Địa hay không, nếu mang được người về chắc chắn sẽ lập được công lớn.
Nói xong, hai người lập tức hào hứng tiến vào trong Huyền Điểu bộ lạc, đi tìm Hắc Thổ.
Chỉ là bọn họ không biết, không có khả năng Hắc Thổ sẽ đi cùng bọn họ, nói đùa sao, lòng Hắc Thổ chỉ trung thành với một người, người đó chính là Cổ Trần tộc trưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.