Chương 635:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Người có thể đi đến bước này đều rất khó có thể giết chết, trong cơ thể có quá nhiều Niết Bàn chân huyết, mỗi lần thân thể bị đánh nát đều có thể khôi phục lại như ban đầu.
Phải đến khi Niết Bàn chân huyết trong cơ thể người đó tiêu hao hết, mới có thể giết chết, nhưng trong cơ thể Cổ Trần có khoảng mười vạn giọt Tiên Thiên chân huyết, trước mắt đã có một nghìn giọt lột xác thành Niết Bàn chân huyết, vậy thì giết thế nào?
Vậy chẳng phải muốn giết hắn, phải giết một nghìn lần mới được sao? Còn phải đề phòng Niết Bàn chân huyết trong cơ thể hắn khôi phục lại, dù sao, huyết dịch tiêu hao cũng có thể khôi phục lại.
Nếu để người khác biết lần đầu tiên Niết Bàn, hắn đã lột xác ra được một nghìn giọt Niết Bàn chân huyết, chắc chắn mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại, loại người này hoàn toàn giống quái vật khiến người ta phải hoảng sợ.
- Chân Vương Thể tiểu thành, một khi tất cả Tiên Thiên chân huyết lột xác thành công, lập tức có thể đạt đến cảnh giới thân thể bất tử chân chính?
Cổ Trần tự nói một mình, trong lòng yên lặng cảm nhận biến hóa trong cơ thể.
Nghĩ đến chuyện trong cơ thể có mười vạn giọt Niết Bàn chân huyết lưu động, cảnh tượng ấy kinh khủng đến mức nào, hoàn toàn có thể coi là thân thể bất tử, giết mười vạn lần chưa chắc đã có thể giết chết hắn.
Còn về tu vi của hắn, lần này sau khi nhục thân đột phá cảnh giới Niết Bàn, đã thúc đẩy tu vi bước vào Niết Bàn cảnh, tiến vào cấp bậc cao hơn, càng cường đại và vững vàng hơn, thực lực sâu không thấy đáy, một khi phát ra chắc chắn long trời lở đất.
Ở phía xa, ba người Hắc Thạch Vương, Cự Phủ Vương, Kim Quang Vương nhìn nhau một cái, bọn họ đều thấy được vẻ kinh hãi nồng đậm trong mắt đối phương.
- Vậy mà… Hắn thật sự vượt qua được Thiên Phạt?
Hắc Thạch Vương lầm bầm nói ra cảm giác rung động trong lòng.
Cự Phủ Vương mang vẻ mặt kiêng kị nói:
- Không chỉ vượt qua, hắn còn trực tiếp cắn nuốt Thiên Phạt, đây là thân thể yếu ớt của Nhân tộc sao?
- Không phải là một hung vật đội lốt người chứ?
Kim Quang Vương cảm thấy da đầu có chút tê dại.
Cả ba người đều bị sự hung hãn của Cổ Trần dọa sợ, vậy mà hắn này lại có thể cắn nuốt Thiên Phạt, khiến Thiên Phạt trực tiếp tiêu tán, khó có thể tưởng tượng nổi rốt cuộc hắn là thứ gì.
Vẻ mặt của Huyền Vũ Thánh Tử cũng rất phức tạp, có choáng váng, có hoảng sợ, dù sao tâm trạng của hắn lúc này đã không có cách nào dùng từ ngữ để biểu đạt được nữa.
Trong lòng của hắn chỉ có hai chữ: Mẹ kiếp!
- Ta phục!
Huyền Vô Cực nhìn Cổ Trần, vừa khâm phục, vừa cảm thấy có chút chua chát, chưa bao giờ có người nào khiến hắn khâm phục cả, vậy mà lúc này trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác bội phục.
Bởi vì hắn không làm được giống như Cổ Trần, trực tiếp cắn nuốt Thiên Phạt, đừng nói Thiên Phạt, cho dù là Thiên Kiếp yếu hơn cũng đừng nghĩ đến chuyện cắn nuốt như vậy.
Có người của Lôi tộc đã từng thử, nhưng kết quả ngay cả người trời sinh đã có thể thân thiện với sấm sét cũng bị bạo thể mà chết, cho nên hành động này của Cổ Trần chấn động lòng người thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Lúc này, Man Hoang bình nguyên, trong một tòa thần miếu rách nát ở cấm khu, một chút tiếng động cũng không có.
Bên trong hắc vụ cuồn cuộn sôi trào, có một đôi mắt tỏa ra ánh sáng âm u, nhìn chằm chằm vào khu vực ấy, trong mắt lộ ra cảm giác kinh ngạc.
- Thằng nhóc này, là quái vật à?
Một giọng nói lầm bầm truyền đến từ bên trong hắc vụ, lộ ra vẻ vô cùng chấn kinh.
Chỗ sâu nhất bên trong Thần Miếu, Thanh Y đang ngồi ở đó, yên lặng nhìn bóng người mạnh mẽ không ai sánh bằng kia, trong ánh mắt ngập tràn tử khí hiện ra một tia sáng, khóe miệng hơi vểnh lên, nở một nụ cười kiêu ngạo.
- Tai họa, hắn ta là một kẻ tai họa, không cho phép ngươi tới gần hắn, không cho phép để hắn đến đây, nếu thằng nhóc này dám đến, ta sẽ dùng một chưởng đánh chết hắn ngay ở bên ngoài.
- Thiên Phạt cũng bị hắn nuốt mất, sớm muộn gì cũng bị lão Thiên giết chết.
Bên trong hắc vụ lại truyền tới một giọng nói khủng bố, mang theo chút tức giận, oán niệm vô bờ.
Nhưng lời này, lại khiến khóe miệng Thanh Y cong lên, nàng không nói lời nào, chỉ yên lặng chú ý tình hình bên phía Cổ Trần.
Giờ phút này, hình như Cổ Trần cũng cảm nhận được, hắn nhìn về phía cấm khu một cái, trong lòng giống như có điều suy nghĩ, cảm giác như hắn đã nhận ra có người đang quan sát mình.
Nhưng bây giờ không phải lúc để ý đến chuyện này, ánh mắt của hắn lập tức nhìn thẳng vào ba người Hắc Thạch Vương, sát ý từ từ ngưng kết, ý chí khóa chặt bọn họ.
Vù!
Phải đến khi Niết Bàn chân huyết trong cơ thể người đó tiêu hao hết, mới có thể giết chết, nhưng trong cơ thể Cổ Trần có khoảng mười vạn giọt Tiên Thiên chân huyết, trước mắt đã có một nghìn giọt lột xác thành Niết Bàn chân huyết, vậy thì giết thế nào?
Vậy chẳng phải muốn giết hắn, phải giết một nghìn lần mới được sao? Còn phải đề phòng Niết Bàn chân huyết trong cơ thể hắn khôi phục lại, dù sao, huyết dịch tiêu hao cũng có thể khôi phục lại.
Nếu để người khác biết lần đầu tiên Niết Bàn, hắn đã lột xác ra được một nghìn giọt Niết Bàn chân huyết, chắc chắn mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại, loại người này hoàn toàn giống quái vật khiến người ta phải hoảng sợ.
- Chân Vương Thể tiểu thành, một khi tất cả Tiên Thiên chân huyết lột xác thành công, lập tức có thể đạt đến cảnh giới thân thể bất tử chân chính?
Cổ Trần tự nói một mình, trong lòng yên lặng cảm nhận biến hóa trong cơ thể.
Nghĩ đến chuyện trong cơ thể có mười vạn giọt Niết Bàn chân huyết lưu động, cảnh tượng ấy kinh khủng đến mức nào, hoàn toàn có thể coi là thân thể bất tử, giết mười vạn lần chưa chắc đã có thể giết chết hắn.
Còn về tu vi của hắn, lần này sau khi nhục thân đột phá cảnh giới Niết Bàn, đã thúc đẩy tu vi bước vào Niết Bàn cảnh, tiến vào cấp bậc cao hơn, càng cường đại và vững vàng hơn, thực lực sâu không thấy đáy, một khi phát ra chắc chắn long trời lở đất.
Ở phía xa, ba người Hắc Thạch Vương, Cự Phủ Vương, Kim Quang Vương nhìn nhau một cái, bọn họ đều thấy được vẻ kinh hãi nồng đậm trong mắt đối phương.
- Vậy mà… Hắn thật sự vượt qua được Thiên Phạt?
Hắc Thạch Vương lầm bầm nói ra cảm giác rung động trong lòng.
Cự Phủ Vương mang vẻ mặt kiêng kị nói:
- Không chỉ vượt qua, hắn còn trực tiếp cắn nuốt Thiên Phạt, đây là thân thể yếu ớt của Nhân tộc sao?
- Không phải là một hung vật đội lốt người chứ?
Kim Quang Vương cảm thấy da đầu có chút tê dại.
Cả ba người đều bị sự hung hãn của Cổ Trần dọa sợ, vậy mà hắn này lại có thể cắn nuốt Thiên Phạt, khiến Thiên Phạt trực tiếp tiêu tán, khó có thể tưởng tượng nổi rốt cuộc hắn là thứ gì.
Vẻ mặt của Huyền Vũ Thánh Tử cũng rất phức tạp, có choáng váng, có hoảng sợ, dù sao tâm trạng của hắn lúc này đã không có cách nào dùng từ ngữ để biểu đạt được nữa.
Trong lòng của hắn chỉ có hai chữ: Mẹ kiếp!
- Ta phục!
Huyền Vô Cực nhìn Cổ Trần, vừa khâm phục, vừa cảm thấy có chút chua chát, chưa bao giờ có người nào khiến hắn khâm phục cả, vậy mà lúc này trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác bội phục.
Bởi vì hắn không làm được giống như Cổ Trần, trực tiếp cắn nuốt Thiên Phạt, đừng nói Thiên Phạt, cho dù là Thiên Kiếp yếu hơn cũng đừng nghĩ đến chuyện cắn nuốt như vậy.
Có người của Lôi tộc đã từng thử, nhưng kết quả ngay cả người trời sinh đã có thể thân thiện với sấm sét cũng bị bạo thể mà chết, cho nên hành động này của Cổ Trần chấn động lòng người thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Lúc này, Man Hoang bình nguyên, trong một tòa thần miếu rách nát ở cấm khu, một chút tiếng động cũng không có.
Bên trong hắc vụ cuồn cuộn sôi trào, có một đôi mắt tỏa ra ánh sáng âm u, nhìn chằm chằm vào khu vực ấy, trong mắt lộ ra cảm giác kinh ngạc.
- Thằng nhóc này, là quái vật à?
Một giọng nói lầm bầm truyền đến từ bên trong hắc vụ, lộ ra vẻ vô cùng chấn kinh.
Chỗ sâu nhất bên trong Thần Miếu, Thanh Y đang ngồi ở đó, yên lặng nhìn bóng người mạnh mẽ không ai sánh bằng kia, trong ánh mắt ngập tràn tử khí hiện ra một tia sáng, khóe miệng hơi vểnh lên, nở một nụ cười kiêu ngạo.
- Tai họa, hắn ta là một kẻ tai họa, không cho phép ngươi tới gần hắn, không cho phép để hắn đến đây, nếu thằng nhóc này dám đến, ta sẽ dùng một chưởng đánh chết hắn ngay ở bên ngoài.
- Thiên Phạt cũng bị hắn nuốt mất, sớm muộn gì cũng bị lão Thiên giết chết.
Bên trong hắc vụ lại truyền tới một giọng nói khủng bố, mang theo chút tức giận, oán niệm vô bờ.
Nhưng lời này, lại khiến khóe miệng Thanh Y cong lên, nàng không nói lời nào, chỉ yên lặng chú ý tình hình bên phía Cổ Trần.
Giờ phút này, hình như Cổ Trần cũng cảm nhận được, hắn nhìn về phía cấm khu một cái, trong lòng giống như có điều suy nghĩ, cảm giác như hắn đã nhận ra có người đang quan sát mình.
Nhưng bây giờ không phải lúc để ý đến chuyện này, ánh mắt của hắn lập tức nhìn thẳng vào ba người Hắc Thạch Vương, sát ý từ từ ngưng kết, ý chí khóa chặt bọn họ.
Vù!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.