Chương 721:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Cổ Trần hãi hùng khiếp vía, nhìn sợi thần liên biến mất, không gian phong bạo cũng từ từ lắng lại, không gian bị xé rách dần dần ổn đinh, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Phù, cuối cùng cũng trốn được.
Hắn lộ ra một nụ cười khổ, khẽ thở ra một hơi, cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.
Vừa rồi khi đối mặt với Thần Thi, thật lòng hắn không có ý nghĩ chống lại một chút nào, không phải do hắn không đủ tự tin, mà vì căn bản hắn không có cách nào chống lại.
Nếu như không phải do Thần Thi từng gặp phải kiếp nạn, thậm chí khả năng còn chưa khôi phục lại, thì có lẽ Cổ Trần cũng nghi ngờ không chắc mình có thể trốn được hay không.
- Bộ Thần Thi kia quá kinh khủng, thiếu chút nữa thì bỏ mạng ở trong đó rồi.
Cổ Trần lẩm bẩm, sắc mặt ngưng trọng, nhìn không gian đã khôi phục bình thường, vết nứt đã biến mất, giống như tất cả đều không có thật.
Nhưng trong lòng hắn lại nhớ kỹ bộ Thần Thi đáng sợ kia, đã bị chém giết vô số năm tháng rồi vẫn chưa chết hẳn, thậm chí còn có thể khôi phục lại lần nữa.
Không hổ là Thần Linh, khiến người ta phải sợ hãi.
Rắc rắc!
Đúng vào lúc này, không gian vốn dĩ vừa khôi phục lại bình thường đột nhiên lại nứt ra.
Cổ Trần khẽ giật mình, hai mắt trợn trừng, nhìn không gian đột nhiên tan vỡ kia, trong đó có một cánh tay đang chậm rãi vươn ra ngoài.
Răng rắc, răng rắc, tiếng không gian tan vỡ truyền đến.
Một cánh tay kinh khủng chậm rãi vươn ra ngoài từ trong hư vô, không gian bốn phía xung quanh lập tức vỡ thành từng mảnh, uy áp vô tận cuốn tới, khiến lông tơ trên người Cổ Trần dựng đứng hết lên.
Thần Thi!
Không sai, cánh tay này chính là tay của bộ Thần Thi kia, bên trên còn có ba sợi Thần liên đang quấn quanh, từng cái Thần Văn đang lóe lên trên da thịt màu xám trắng.
- Vẫn tới nữa sao?
Cổ Trần kinh sợ kêu to, đang đinh thi triển tất cả con át chủ bài của mình.
Nhưng đúng vào lúc ấy, đột nhiên có một đạo thiên lôi từ trên hư không đánh xuống.
Ầm ầm...
Thiên lôi đáng sợ đánh xuống, không hề có dấu hiệu nào báo trước, bổ thẳng vào cánh tay đáng sợ kia.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Cổ Trần sáng lên, hắn lập tức phát ra lực lượng Thiên Phạt trong cơ thể, hàng tỷ đạo lôi đình Thiên Phạt xông ra ngoài.
Uỳnh!
Một tiếng nổ rất lớn vang lên, lực lượng Thiên Phạt vô cùng vô tận kết hợp với thiên lôi từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đánh bay cánh tay đáng sợ kia quay về trong không gian loạn lưu.
- Gào!
Một tiếng rống giận từ trong hư vô truyền đến, gào vỡ cả không gian.
Sắc mặt Cổ Trần trắng bệch, khóe miệng tràn ra một vết máu, một tiếng rống hung ác vừa rồi đã khiến hắn bị chấn động và ảnh hưởng không nhỏ.
Trong lúc mơ màng, hắn trông thấy trong hư vô có một tòa Thần Điện, một bộ Thần Thi đáng sợ đang đứng ở đó, đang hướng về phía bên này phát ra từng tiếng gào thét kinh khủng.
Cuối cùng, hư vô biến mất, không gian khép lại, tất cả mọi thứ đều biến mất không thấy đâu nữa.
Cổ Trần đứng tại chỗ, trên người đổ đầy mồ hôi lạnh, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, sống lưng vẫn rét run.
Chuyện vừa xảy ra quá đột ngột, không ngờ Thần Thi lại chưa buông tha cho hắn, trực tiếp vươn tay muốn bắt hắn đi, vì sao lại như vậy? Không đến mức ấy chứ?
- Con bà nó, Thần Thi thì giỏi lắm sao, sớm muộn gì ta cũng ném ngươi vào trong đỉnh luyện hóa.
Trong lòng Cổ Trần sinh ra ý nghĩ độc ác, không nhịn được mở miệng mắng một tiếng.
Bắt nạt hắn vì tu vi hiện giờ của hắn yếu kém, sớm muộn gì cũng có một ngày, khi gặp lại hắn sẽ bắt tên kia lại, sau đó ném vào trong đỉnh cẩn thận luyện hóa.
- Trốn thôi, trốn thôi!
Rất nhanh, Cổ Trần đã bình tĩnh lại, hắn trực tiếp quay người, dưới chân phát ra từng đạo lôi đình, trực tiếp hóa thành một tia chớp lóe lên rồi biến mất ở phương xa.
Không thể không trốn được, hắn thật sự sợ nếu tiếp tục ở lại đây, biết đâu lại xảy ra biến cố gì nữa thì xong đời.
...
Trong Thanh Đồng đại điện ở Hoang Cổ thành, Cổ Trần ngồi khoanh chân tại chỗ, tự rót cho mình một ly huyết tửu để an ủi bản thân.
Lần thám hiểm này đúng là vô cùng mạo hiểm, rất kích thích, đồng thời thu hoạch cũng rất lớn.
Lần này sau khi Cổ Trần tiến vào trong vùng thế giới hư vô kia, hắn đã thu được một miếng Thần Ngọc không rõ tác dụng, còn có cả một quyển Thần Thư cũng không có cách nào hiểu được rõ ràng..
Còn thu được một loại thần Hỏa, Nam Minh Ly Hỏa, sinh lực lượng huyết mạch thứ ba.
Còn lĩnh ngộ được cấm pháp cường đại Hỗn Độn Bát Cấm Phù, xem như có thêm một con át chủ bài nữa.
Sau đó chính là một kiện Bán Thánh binh, Câu Hồn Tỏa Liên, thứ này coi như là kiện Bán Thánh binh đầu tiên trong tay Cổ Trần, uy lực không tệ, chuyên môn dùng để giam cầm phong sát linh hồn.
- Phù, cuối cùng cũng trốn được.
Hắn lộ ra một nụ cười khổ, khẽ thở ra một hơi, cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.
Vừa rồi khi đối mặt với Thần Thi, thật lòng hắn không có ý nghĩ chống lại một chút nào, không phải do hắn không đủ tự tin, mà vì căn bản hắn không có cách nào chống lại.
Nếu như không phải do Thần Thi từng gặp phải kiếp nạn, thậm chí khả năng còn chưa khôi phục lại, thì có lẽ Cổ Trần cũng nghi ngờ không chắc mình có thể trốn được hay không.
- Bộ Thần Thi kia quá kinh khủng, thiếu chút nữa thì bỏ mạng ở trong đó rồi.
Cổ Trần lẩm bẩm, sắc mặt ngưng trọng, nhìn không gian đã khôi phục bình thường, vết nứt đã biến mất, giống như tất cả đều không có thật.
Nhưng trong lòng hắn lại nhớ kỹ bộ Thần Thi đáng sợ kia, đã bị chém giết vô số năm tháng rồi vẫn chưa chết hẳn, thậm chí còn có thể khôi phục lại lần nữa.
Không hổ là Thần Linh, khiến người ta phải sợ hãi.
Rắc rắc!
Đúng vào lúc này, không gian vốn dĩ vừa khôi phục lại bình thường đột nhiên lại nứt ra.
Cổ Trần khẽ giật mình, hai mắt trợn trừng, nhìn không gian đột nhiên tan vỡ kia, trong đó có một cánh tay đang chậm rãi vươn ra ngoài.
Răng rắc, răng rắc, tiếng không gian tan vỡ truyền đến.
Một cánh tay kinh khủng chậm rãi vươn ra ngoài từ trong hư vô, không gian bốn phía xung quanh lập tức vỡ thành từng mảnh, uy áp vô tận cuốn tới, khiến lông tơ trên người Cổ Trần dựng đứng hết lên.
Thần Thi!
Không sai, cánh tay này chính là tay của bộ Thần Thi kia, bên trên còn có ba sợi Thần liên đang quấn quanh, từng cái Thần Văn đang lóe lên trên da thịt màu xám trắng.
- Vẫn tới nữa sao?
Cổ Trần kinh sợ kêu to, đang đinh thi triển tất cả con át chủ bài của mình.
Nhưng đúng vào lúc ấy, đột nhiên có một đạo thiên lôi từ trên hư không đánh xuống.
Ầm ầm...
Thiên lôi đáng sợ đánh xuống, không hề có dấu hiệu nào báo trước, bổ thẳng vào cánh tay đáng sợ kia.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Cổ Trần sáng lên, hắn lập tức phát ra lực lượng Thiên Phạt trong cơ thể, hàng tỷ đạo lôi đình Thiên Phạt xông ra ngoài.
Uỳnh!
Một tiếng nổ rất lớn vang lên, lực lượng Thiên Phạt vô cùng vô tận kết hợp với thiên lôi từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đánh bay cánh tay đáng sợ kia quay về trong không gian loạn lưu.
- Gào!
Một tiếng rống giận từ trong hư vô truyền đến, gào vỡ cả không gian.
Sắc mặt Cổ Trần trắng bệch, khóe miệng tràn ra một vết máu, một tiếng rống hung ác vừa rồi đã khiến hắn bị chấn động và ảnh hưởng không nhỏ.
Trong lúc mơ màng, hắn trông thấy trong hư vô có một tòa Thần Điện, một bộ Thần Thi đáng sợ đang đứng ở đó, đang hướng về phía bên này phát ra từng tiếng gào thét kinh khủng.
Cuối cùng, hư vô biến mất, không gian khép lại, tất cả mọi thứ đều biến mất không thấy đâu nữa.
Cổ Trần đứng tại chỗ, trên người đổ đầy mồ hôi lạnh, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, sống lưng vẫn rét run.
Chuyện vừa xảy ra quá đột ngột, không ngờ Thần Thi lại chưa buông tha cho hắn, trực tiếp vươn tay muốn bắt hắn đi, vì sao lại như vậy? Không đến mức ấy chứ?
- Con bà nó, Thần Thi thì giỏi lắm sao, sớm muộn gì ta cũng ném ngươi vào trong đỉnh luyện hóa.
Trong lòng Cổ Trần sinh ra ý nghĩ độc ác, không nhịn được mở miệng mắng một tiếng.
Bắt nạt hắn vì tu vi hiện giờ của hắn yếu kém, sớm muộn gì cũng có một ngày, khi gặp lại hắn sẽ bắt tên kia lại, sau đó ném vào trong đỉnh cẩn thận luyện hóa.
- Trốn thôi, trốn thôi!
Rất nhanh, Cổ Trần đã bình tĩnh lại, hắn trực tiếp quay người, dưới chân phát ra từng đạo lôi đình, trực tiếp hóa thành một tia chớp lóe lên rồi biến mất ở phương xa.
Không thể không trốn được, hắn thật sự sợ nếu tiếp tục ở lại đây, biết đâu lại xảy ra biến cố gì nữa thì xong đời.
...
Trong Thanh Đồng đại điện ở Hoang Cổ thành, Cổ Trần ngồi khoanh chân tại chỗ, tự rót cho mình một ly huyết tửu để an ủi bản thân.
Lần thám hiểm này đúng là vô cùng mạo hiểm, rất kích thích, đồng thời thu hoạch cũng rất lớn.
Lần này sau khi Cổ Trần tiến vào trong vùng thế giới hư vô kia, hắn đã thu được một miếng Thần Ngọc không rõ tác dụng, còn có cả một quyển Thần Thư cũng không có cách nào hiểu được rõ ràng..
Còn thu được một loại thần Hỏa, Nam Minh Ly Hỏa, sinh lực lượng huyết mạch thứ ba.
Còn lĩnh ngộ được cấm pháp cường đại Hỗn Độn Bát Cấm Phù, xem như có thêm một con át chủ bài nữa.
Sau đó chính là một kiện Bán Thánh binh, Câu Hồn Tỏa Liên, thứ này coi như là kiện Bán Thánh binh đầu tiên trong tay Cổ Trần, uy lực không tệ, chuyên môn dùng để giam cầm phong sát linh hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.