Chương 733:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Lời này vừa phát ra, sắc mặt ba người Hắc Thổ, Man Phi, Long Uyên cuồng biến, hai mắt trợn trừng, nhất thời bị tin tức này dọa sợ ngây người.
Thần huyết, là huyết dịch của Thần Linh!
Cả ba người đều choáng váng, trong lòng sinh ra từng cơn sóng to gió lớn, rung động đến mức cùng cực.
Nhìn thấy vẻ mặt của ba người, trong lòng Cổ Trần khẽ cười thầm, choáng chưa hả?
- Bái tạ tộc trưởng ban ơn!
Trong quân doanh, ba người Hắc Thổ, Man Phi, Long Uyên vô cùng kích động, lập tức quỳ xuống, hai tay run rẩy nhận lấy một giọt Thần huyết mà Cổ Trần ban thưởng cho bọn họ.
Thứ này chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, cho dù gặp phải cũng chưa chắc đã có thể thu hoạch được, không phải bất kỳ ai cũng có thu được Thần huyết.
Nghĩ đến bộ Thần Thi khủng bố kia, và cảnh tượng đám người Kim Giáp Vương, Thạch Phi Thiên chết thảm, may mà Cổ Trần trốn nhanh, nhưng thiếu chút nữa cũng bị Thần Thi xé rách không gian bắt lại rồi.
Cho nên, Thần huyết chính là trân bảo hiếm thấy, có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Hiện giờ Cổ Trần lại ban thưởng cho ba người bọn họ mỗi người một giọt Thần huyết, đủ để khiến tu vi thực lực, thậm chí tiềm năng của ba người tăng lên một độ cao mới.
- Tu luyện cho tốt, đừng phụ sự kỳ vọng và tín nhiệm của ta.
Cổ Trần đỡ từng người đứng dậy, động viên một phen, nhắc nhở ba người phải tu luyện thật tốt, nâng cao thực lực, nếu không trong tương lai sẽ không thể nào đuổi theo bước chân của hắn.
- Vâng, tộc trưởng!
Ba người Hắc Thổ, Man Phi, Long Uyên đều nghiêm trang nghe lệnh, sự kích động trong lòng không có cách nào giấu được, ngay cả mặt cũng đỏ lên.
Bọn họ thật sự quá kích động, đặc biệt là Long Uyên, có giọt Thần huyết này, trọng tu lần nữa thật sự quá dễ dàng, thậm chí thiên phú tiềm năng sẽ tăng lên bằng hoặc cường đại hơn hai người Man Phi, Hắc Thổ.
Trong lòng hắn thầm cảm thán, quả nhiên đi theo một vị tộc trưởng khó lường là quyết định chính xác, nếu như không thần phục, sớm muộn gì cũng bị Cổ Trần tiêu diệt.
Trong lòng Long Uyên thầm cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình là đúng, càng may mắn hơn là phụ thân hắn cũng biết nhìn xa trông rộng, nếu không không chỉ bộ lạc bị tiêu diệt, thậm chí bản thân có thể còn bị Cổ Trần tự tay chém chết.
Dù sao khó có khả năng Cổ Trần sẽ để lại thứ có thể uy hiếp đến bộ lạc, hắn chủ động đến đầu nhập vào Cổ Trần chính là thành ý lớn nhất, hiện giờ đã bắt đầu nhận được hồi báo.
- Các ngươi tự xử lý đi, ta đi nơi khác xem thử.
Cổ Trần khẽ gật đầu, nhắc nhở bọn họ một phen rồi xoay người rời khỏi chỗ này, để lại ba người Hắc Thổ, Man Phi, Long Uyên kích động nhìn nhau.
- Đúng là không thể tin nổi!
Man Phi kinh thán, bàn tay đang nắm chặt cái bình có chút run rẩy.
Hắc Thổ gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói:
- Ta chỉ biết, tộc trưởng là người lợi hại nhất.
Đúng vậy, trong lòng Hắc Thổ, sự sung bái đối với Cổ Trần đã đạt đến cực hạn, giống như một loại tín ngưỡng, còn bản thân hắn chính là một tín đồ trung thành nhất.
Long Uyên nhìn cái bình Thanh Đồng nhỏ trong tay, chỉ cảm thấy rất nặng nề, giống như đang cầm một ngọn Thần sơn, phát ra một luồng thần uy mờ nhạt.
Thần huyết ở bên trong, nếu không phải do Cổ Trần đã phong ấn, khả năng ba người đều không thể tới gần, chứ đừng nói đến chuyện luyện hóa sử dụng.
Thật ra ba giọt Thần huyết này đã được Cổ Trần luyện hóa một lần từ trước rồi, đã loại bỏ hết khí tức có hại bên trong, để bọn họ yên tâm luyện hóa hấp thu.
Có Nam Minh Ly Hỏa, không có thứ gì hắn không thể luyện hóa.
Rời khỏi quân doanh, Cổ Trần đi thẳng đến một tòa thiên điện bên cạnh Thanh Đồng đại điện của chính mình, nơi đó có mấy con tọa kỵ.
Trong đó bao gồm một đầu Bạo long, một đầu Phi long, và một con Bạch Hổ.
- Gào!
Nhìn thấy Cổ Trần đến, Bạch Hổ lập tức nhảy ra, thân thể cao lớn chạy đến trước mặt hắn không ngừng làm nũng, cảnh tượng này không mấy hài hòa.
Bởi vì thân thể của nó quá lớn, nên động tác làm nũng nhìn rất buồn cười, nhưng Cổ Trần lại lộ ra một nụ cười giống như đã hiểu ý nó, con vật này là tọa kỵ theo hắn lâu nhất.
- Gào... Chủ nhân ngài tới rồi?
Một tiếng gào vang lên, sau đó một đầu Bạo long phi nước đại chạy tới, vẻ mặt đầy hưng phấn, đầu Bạo long uy vũ phách liệt trước kia, vậy mà bây giờ lại có vẻ nịnh nọt.
Cảm giác này, quá không hài hòa.
Trên đại điện một đầu Phi long đang nằm sấp ở đó, nó hé mắt nhìn Bạo Long, lộ ra vẻ mặt khinh thường, giống như đang nói:
- Ngươi là Bạo Long đó, là bá chủ xếp thứ nhất, có thể bá khí một chút hay không?
Bạo Long:
- Cắt, ngươi thử bá khí một cái cho ta xem nào? Để coi chủ nhân có làm thịt ngươi không!
Thần huyết, là huyết dịch của Thần Linh!
Cả ba người đều choáng váng, trong lòng sinh ra từng cơn sóng to gió lớn, rung động đến mức cùng cực.
Nhìn thấy vẻ mặt của ba người, trong lòng Cổ Trần khẽ cười thầm, choáng chưa hả?
- Bái tạ tộc trưởng ban ơn!
Trong quân doanh, ba người Hắc Thổ, Man Phi, Long Uyên vô cùng kích động, lập tức quỳ xuống, hai tay run rẩy nhận lấy một giọt Thần huyết mà Cổ Trần ban thưởng cho bọn họ.
Thứ này chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, cho dù gặp phải cũng chưa chắc đã có thể thu hoạch được, không phải bất kỳ ai cũng có thu được Thần huyết.
Nghĩ đến bộ Thần Thi khủng bố kia, và cảnh tượng đám người Kim Giáp Vương, Thạch Phi Thiên chết thảm, may mà Cổ Trần trốn nhanh, nhưng thiếu chút nữa cũng bị Thần Thi xé rách không gian bắt lại rồi.
Cho nên, Thần huyết chính là trân bảo hiếm thấy, có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Hiện giờ Cổ Trần lại ban thưởng cho ba người bọn họ mỗi người một giọt Thần huyết, đủ để khiến tu vi thực lực, thậm chí tiềm năng của ba người tăng lên một độ cao mới.
- Tu luyện cho tốt, đừng phụ sự kỳ vọng và tín nhiệm của ta.
Cổ Trần đỡ từng người đứng dậy, động viên một phen, nhắc nhở ba người phải tu luyện thật tốt, nâng cao thực lực, nếu không trong tương lai sẽ không thể nào đuổi theo bước chân của hắn.
- Vâng, tộc trưởng!
Ba người Hắc Thổ, Man Phi, Long Uyên đều nghiêm trang nghe lệnh, sự kích động trong lòng không có cách nào giấu được, ngay cả mặt cũng đỏ lên.
Bọn họ thật sự quá kích động, đặc biệt là Long Uyên, có giọt Thần huyết này, trọng tu lần nữa thật sự quá dễ dàng, thậm chí thiên phú tiềm năng sẽ tăng lên bằng hoặc cường đại hơn hai người Man Phi, Hắc Thổ.
Trong lòng hắn thầm cảm thán, quả nhiên đi theo một vị tộc trưởng khó lường là quyết định chính xác, nếu như không thần phục, sớm muộn gì cũng bị Cổ Trần tiêu diệt.
Trong lòng Long Uyên thầm cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình là đúng, càng may mắn hơn là phụ thân hắn cũng biết nhìn xa trông rộng, nếu không không chỉ bộ lạc bị tiêu diệt, thậm chí bản thân có thể còn bị Cổ Trần tự tay chém chết.
Dù sao khó có khả năng Cổ Trần sẽ để lại thứ có thể uy hiếp đến bộ lạc, hắn chủ động đến đầu nhập vào Cổ Trần chính là thành ý lớn nhất, hiện giờ đã bắt đầu nhận được hồi báo.
- Các ngươi tự xử lý đi, ta đi nơi khác xem thử.
Cổ Trần khẽ gật đầu, nhắc nhở bọn họ một phen rồi xoay người rời khỏi chỗ này, để lại ba người Hắc Thổ, Man Phi, Long Uyên kích động nhìn nhau.
- Đúng là không thể tin nổi!
Man Phi kinh thán, bàn tay đang nắm chặt cái bình có chút run rẩy.
Hắc Thổ gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói:
- Ta chỉ biết, tộc trưởng là người lợi hại nhất.
Đúng vậy, trong lòng Hắc Thổ, sự sung bái đối với Cổ Trần đã đạt đến cực hạn, giống như một loại tín ngưỡng, còn bản thân hắn chính là một tín đồ trung thành nhất.
Long Uyên nhìn cái bình Thanh Đồng nhỏ trong tay, chỉ cảm thấy rất nặng nề, giống như đang cầm một ngọn Thần sơn, phát ra một luồng thần uy mờ nhạt.
Thần huyết ở bên trong, nếu không phải do Cổ Trần đã phong ấn, khả năng ba người đều không thể tới gần, chứ đừng nói đến chuyện luyện hóa sử dụng.
Thật ra ba giọt Thần huyết này đã được Cổ Trần luyện hóa một lần từ trước rồi, đã loại bỏ hết khí tức có hại bên trong, để bọn họ yên tâm luyện hóa hấp thu.
Có Nam Minh Ly Hỏa, không có thứ gì hắn không thể luyện hóa.
Rời khỏi quân doanh, Cổ Trần đi thẳng đến một tòa thiên điện bên cạnh Thanh Đồng đại điện của chính mình, nơi đó có mấy con tọa kỵ.
Trong đó bao gồm một đầu Bạo long, một đầu Phi long, và một con Bạch Hổ.
- Gào!
Nhìn thấy Cổ Trần đến, Bạch Hổ lập tức nhảy ra, thân thể cao lớn chạy đến trước mặt hắn không ngừng làm nũng, cảnh tượng này không mấy hài hòa.
Bởi vì thân thể của nó quá lớn, nên động tác làm nũng nhìn rất buồn cười, nhưng Cổ Trần lại lộ ra một nụ cười giống như đã hiểu ý nó, con vật này là tọa kỵ theo hắn lâu nhất.
- Gào... Chủ nhân ngài tới rồi?
Một tiếng gào vang lên, sau đó một đầu Bạo long phi nước đại chạy tới, vẻ mặt đầy hưng phấn, đầu Bạo long uy vũ phách liệt trước kia, vậy mà bây giờ lại có vẻ nịnh nọt.
Cảm giác này, quá không hài hòa.
Trên đại điện một đầu Phi long đang nằm sấp ở đó, nó hé mắt nhìn Bạo Long, lộ ra vẻ mặt khinh thường, giống như đang nói:
- Ngươi là Bạo Long đó, là bá chủ xếp thứ nhất, có thể bá khí một chút hay không?
Bạo Long:
- Cắt, ngươi thử bá khí một cái cho ta xem nào? Để coi chủ nhân có làm thịt ngươi không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.