Chương 742:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Bất Tử cấm vệ thẳng tay chém giết, đánh tan từng mảng lớn m linh, sau đó hấp thu âm khí, tử khí, cả oán niệm… Nghiền ép bọn chúng giống như thiên địch.
- Nhân... Tộc, ngươi... Đáng chết!
Tên Tà Linh Vương kia sát khí đằng đằng, hướng về phía Cổ Trần phát ra tiếng gào thét sắc bén, một làn sóng linh hồn trùng kích cuồn cuộn xông đến khuấy động cả hư không.
Nhưng mà Cổ Trần vẫn rất bình tĩnh, làn sóng trùng kích linh hồn kia chỉ như gió xuân mát mẻ, căn bản không có cảm giác gì, loại trùng kích linh hồn cấp bậc này căn bản vô hiệu với hắn.
- Chỉ là một tên Tà Linh Vương thôi, cũng dám xằng bậy?
Cổ Trần lạnh lùng hừ một tiếng, bước một bước đạp lên không trung, bóng người biến mất khỏi chiến hạm, khi xuất hiện lại đã đứng trên không trung giữa chiến trường, cách xa Tà Linh Vương kia khoảng nghìn thước.
Khí thế của cả hai phát ra, hung hăng va chạm vào nhau, linh hồn ý chí xông đến chém giết, khiến hư không chấn động, tạo thành từng gợn sóng lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Ầm!
Lần va chạm cuối cùng, thân thể Tà Linh Vương khẽ run lên, mặt đầy giận dữ, gai độc trên đỉnh đầu phát sáng, một ngọn quỷ hỏa âm u lạnh lẽo bốc lên.
- Bách Man sơn chính là lãnh thổ của Nhân tộc ta, Tà Linh, ngươi dám bước chân đến nơi này, hôm nay đừng nghĩ sẽ thoát được.
Cổ Trần gằn lên từng tiếng, lời nói vang vọng, ẩn chứa uy nghiêm, ý chí khóa chặt Tà Linh Vương ở phía đối diện.
Trong khoảnh khắc này, Tà Linh Vương đã bắt đầu cảnh giác, nó cẩn thận nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, hai mắt tỏa sáng, lộ ra vẻ kiêng kị sâu sắc.
- Nhân tộc, ngươi muốn ngăn cản bản vương?
Tà Linh Vương rống to, hung khí ngập trời.
Nhưng Cổ Trần chỉ lạnh lùng nở nụ cười, khinh thường:
- Ngươi nghe không hiểu tiếng người à, ta nói, nơi này là lãnh thổ của Nhân tộc ta, ngươi đã vượt quá giới hạn, xâm phạm lãnh thổ, lợi ích của ta, vậy thì phải để mạng lại đây.
- Ha ha ha... Bản vương chính là Tà Linh Vương, bất tử bất diệt, một Nhân tộc đê tiện như ngươi, cũng dám phát ngôn bừa bãi?
Tà Linh Vương vô cùng buồn cười.
- Cứ cười đi, đợi lát nữa ngươi sẽ phải khóc.
Cổ Trần lạnh lùng hừ một tiếng, vừa dứt lời hắn lại biến mất, khi xuất hiện đã đứng trước mặt Tà Linh Vương, sau đó vung tay lên đánh ra một quyền.
Ầm!
Một quyền cường đại phát ra, vô số m linh ở gần đó bị đánh tan, một cỗ quyền ý đáng sợ cuồn cuộn, quét ngang khắp nơi, không ai địch nổi.
Đối mặt với một quyền cường đại đột nhiên xuất hiện của Cổ Trần, Tà Linh Vương phản ứng rất nhanh, hắn nâng một cánh tay quỷ của mình lên trực tiếp đánh xuống, giống như đang đập ruồi.
Oành!
Một tiếng vang rất lớn nổ ra, cánh tay quỷ bị một quyền đánh cho chấn động, quỷ hỏa tán loạn, từng sợi âm khí sôi trào, bị quyền ý cường đại trực tiếp đánh tan.
Một quyền này của Cổ Trần chưa thành công, hắn lại lần nữa đánh thêm một quyền nữa, một tiếng “Uỳnh” vang lên, cánh tay quỷ to lớn trên hư không trực tiếp vỡ nát, hóa thành vô số khí tức âm u lạnh lẽo, rồi tan biến.
- A... Ngươi đáng chết.
Tà Linh Vương kêu gào thảm thiết, một cánh tay đã bị nổ tung.
Một quyền vừa rồi mang theo uy lực khủng bố vô cùng, vậy mà hắn lại không có cách nào ngăn cản được cỗ quyền ý kia của đối phương, không thể chống lại được khiến một cánh tay của hắn nổ tung.
- Nào, đến đây để ta nhìn xem Tà Linh Vương ngươi có bao nhiêu năng lực, mà dám đặt chân đến lãnh thổ của Nhân tộc ta?
Vừa dứt lời, Cổ Trần đã bước một bước đạp không bay thẳng về phía Tà Linh Vương, trên người phát ra một cỗ quyền ý kinh thiên, quyết tiến không lùi, không gì không phá nổi.
Ầm!
Lại là một quyền, Tà Linh Vương vội vàng ngăn cản, vậy mà thân thể cao lớn lại bị đánh cho chấn động, quỷ hỏa trên người ảm đạm rồi tán loạn biến mất.
Khuôn mặt nó vặn vẹo, gầm thét thê lương:
- Ngươi, sao ngươi có thể khiến bản vương bị thương? Bản vương chính là linh thể bất tử, là tồn tại bất tử bất diệt.
- Buồn cười!
Cổ Trần nở nụ cười giễu cợt, đánh thêm một quyền nữa, mở miệng khinh thường nói:
- Bất tử bất diệt cái gì, Thần Linh còn không dám nói mình bất tử bất diệt, ngươi là cái thá gì.
Rầm rầm rầm...
Liên tục bị đánh mấy chục quyền, Tà Linh Vương vừa kinh vừa sợ, cảm nhận được quyền ý khủng bố từ trên quả đấm của đối phương, có thể tạo thành thương tổn to lớn đối với linh thể của nó.
Linh hồn ý chí mạnh đến mức không còn gì để nói, giống như không gì không phá nổi, dưới quyền ý không có bất kỳ thứ gì không thể đánh vỡ.
Nếu như không đánh tan được, là do quả đấm của hắn chưa đủ mạnh, đánh thêm vài quyền nữa là tốt rồi.
Oành oành!
Tà Linh Vương kêu rên thảm thiên, thân thể cao lớn bị từng quyền từng quyền của Cổ Trần đánh vào, liên tục bại lui, cả người rách rưới, quỷ hỏa đáng sợ cũng tan vỡ.
- Nhân... Tộc, ngươi... Đáng chết!
Tên Tà Linh Vương kia sát khí đằng đằng, hướng về phía Cổ Trần phát ra tiếng gào thét sắc bén, một làn sóng linh hồn trùng kích cuồn cuộn xông đến khuấy động cả hư không.
Nhưng mà Cổ Trần vẫn rất bình tĩnh, làn sóng trùng kích linh hồn kia chỉ như gió xuân mát mẻ, căn bản không có cảm giác gì, loại trùng kích linh hồn cấp bậc này căn bản vô hiệu với hắn.
- Chỉ là một tên Tà Linh Vương thôi, cũng dám xằng bậy?
Cổ Trần lạnh lùng hừ một tiếng, bước một bước đạp lên không trung, bóng người biến mất khỏi chiến hạm, khi xuất hiện lại đã đứng trên không trung giữa chiến trường, cách xa Tà Linh Vương kia khoảng nghìn thước.
Khí thế của cả hai phát ra, hung hăng va chạm vào nhau, linh hồn ý chí xông đến chém giết, khiến hư không chấn động, tạo thành từng gợn sóng lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Ầm!
Lần va chạm cuối cùng, thân thể Tà Linh Vương khẽ run lên, mặt đầy giận dữ, gai độc trên đỉnh đầu phát sáng, một ngọn quỷ hỏa âm u lạnh lẽo bốc lên.
- Bách Man sơn chính là lãnh thổ của Nhân tộc ta, Tà Linh, ngươi dám bước chân đến nơi này, hôm nay đừng nghĩ sẽ thoát được.
Cổ Trần gằn lên từng tiếng, lời nói vang vọng, ẩn chứa uy nghiêm, ý chí khóa chặt Tà Linh Vương ở phía đối diện.
Trong khoảnh khắc này, Tà Linh Vương đã bắt đầu cảnh giác, nó cẩn thận nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, hai mắt tỏa sáng, lộ ra vẻ kiêng kị sâu sắc.
- Nhân tộc, ngươi muốn ngăn cản bản vương?
Tà Linh Vương rống to, hung khí ngập trời.
Nhưng Cổ Trần chỉ lạnh lùng nở nụ cười, khinh thường:
- Ngươi nghe không hiểu tiếng người à, ta nói, nơi này là lãnh thổ của Nhân tộc ta, ngươi đã vượt quá giới hạn, xâm phạm lãnh thổ, lợi ích của ta, vậy thì phải để mạng lại đây.
- Ha ha ha... Bản vương chính là Tà Linh Vương, bất tử bất diệt, một Nhân tộc đê tiện như ngươi, cũng dám phát ngôn bừa bãi?
Tà Linh Vương vô cùng buồn cười.
- Cứ cười đi, đợi lát nữa ngươi sẽ phải khóc.
Cổ Trần lạnh lùng hừ một tiếng, vừa dứt lời hắn lại biến mất, khi xuất hiện đã đứng trước mặt Tà Linh Vương, sau đó vung tay lên đánh ra một quyền.
Ầm!
Một quyền cường đại phát ra, vô số m linh ở gần đó bị đánh tan, một cỗ quyền ý đáng sợ cuồn cuộn, quét ngang khắp nơi, không ai địch nổi.
Đối mặt với một quyền cường đại đột nhiên xuất hiện của Cổ Trần, Tà Linh Vương phản ứng rất nhanh, hắn nâng một cánh tay quỷ của mình lên trực tiếp đánh xuống, giống như đang đập ruồi.
Oành!
Một tiếng vang rất lớn nổ ra, cánh tay quỷ bị một quyền đánh cho chấn động, quỷ hỏa tán loạn, từng sợi âm khí sôi trào, bị quyền ý cường đại trực tiếp đánh tan.
Một quyền này của Cổ Trần chưa thành công, hắn lại lần nữa đánh thêm một quyền nữa, một tiếng “Uỳnh” vang lên, cánh tay quỷ to lớn trên hư không trực tiếp vỡ nát, hóa thành vô số khí tức âm u lạnh lẽo, rồi tan biến.
- A... Ngươi đáng chết.
Tà Linh Vương kêu gào thảm thiết, một cánh tay đã bị nổ tung.
Một quyền vừa rồi mang theo uy lực khủng bố vô cùng, vậy mà hắn lại không có cách nào ngăn cản được cỗ quyền ý kia của đối phương, không thể chống lại được khiến một cánh tay của hắn nổ tung.
- Nào, đến đây để ta nhìn xem Tà Linh Vương ngươi có bao nhiêu năng lực, mà dám đặt chân đến lãnh thổ của Nhân tộc ta?
Vừa dứt lời, Cổ Trần đã bước một bước đạp không bay thẳng về phía Tà Linh Vương, trên người phát ra một cỗ quyền ý kinh thiên, quyết tiến không lùi, không gì không phá nổi.
Ầm!
Lại là một quyền, Tà Linh Vương vội vàng ngăn cản, vậy mà thân thể cao lớn lại bị đánh cho chấn động, quỷ hỏa trên người ảm đạm rồi tán loạn biến mất.
Khuôn mặt nó vặn vẹo, gầm thét thê lương:
- Ngươi, sao ngươi có thể khiến bản vương bị thương? Bản vương chính là linh thể bất tử, là tồn tại bất tử bất diệt.
- Buồn cười!
Cổ Trần nở nụ cười giễu cợt, đánh thêm một quyền nữa, mở miệng khinh thường nói:
- Bất tử bất diệt cái gì, Thần Linh còn không dám nói mình bất tử bất diệt, ngươi là cái thá gì.
Rầm rầm rầm...
Liên tục bị đánh mấy chục quyền, Tà Linh Vương vừa kinh vừa sợ, cảm nhận được quyền ý khủng bố từ trên quả đấm của đối phương, có thể tạo thành thương tổn to lớn đối với linh thể của nó.
Linh hồn ý chí mạnh đến mức không còn gì để nói, giống như không gì không phá nổi, dưới quyền ý không có bất kỳ thứ gì không thể đánh vỡ.
Nếu như không đánh tan được, là do quả đấm của hắn chưa đủ mạnh, đánh thêm vài quyền nữa là tốt rồi.
Oành oành!
Tà Linh Vương kêu rên thảm thiên, thân thể cao lớn bị từng quyền từng quyền của Cổ Trần đánh vào, liên tục bại lui, cả người rách rưới, quỷ hỏa đáng sợ cũng tan vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.