Chương 857:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Trong lời nói của Chuẩn Hoàng Thú nhân không có một chút khen ngợi, chỉ có sát khí vô tận, lạnh lẽo thấu xương.
Cổ Trần hừ nhẹ nói:
- Chuẩn Hoàng, cũng chỉ có thế thôi.
Một câu nói, kích động vô số Thú nhân sôi máu, tức suýt xỉu.
Đại tướng Chuẩn Hoàng của bọn họ vậy mà bị Cổ Trần nói là không chịu nổi một kích, thậm chí mang theo coi rẻ rõ ra mặt, kích thích lòng tự trọng mãnh liệt của tất cả Thú nhân.
Một Vương giả Thú nhân tức giận gầm lên, thanh âm chấn tám phương:
- Nhân tộc, ngươi quá cuồng vọng!
Nhưng Vương giả Thú nhân chưa kịp nói tiếp thì Cổ Trần phất tay bắn ra một lưỡi dao bén màu đen, tốc độ quá nhanh, nháy mắt rạch qua người Vương giả này.
Phập!
Một tiếng nổ trầm đục, máu nhuộm bầu trời, người Vương giả Thú nhân cứng ngắc giữa không trung, một vòi máu từ bên trong phun ra ngoài liên tục.
Tiếp đó thân thể răng rắc nứt thành hai nửa, vết cắt cực kỳ bằng phẳng, theo giữa không trung rơi xuống, ruột rơi đầy đất.
Hai nửa thi thể trực tiếp rơi xuống đất, máu nhuộm đỏ mặt đất, ruột rơi tứ tán, khiến chiến trường đều rơi vào tĩnh mịch.
Vô số Thú nhân ngơ ngẩn, ngạc nhiên, kinh khủng.
- Tất thắng!
Bên Nhân tộc thì hoàn toàn trái ngược, bộc phát ra tiếng rống rung trời, chiến ý sôi trào, huyết khí nối liền một mảnh đánh tan gió mây tám hướng.
Huyết khí huy hoàng chấn phá khung trời, kinh dị vô số Thú nhân.
Đây là nhiệt huyết của Nhân tộc, chiến ý không ngừng, đấu chí bất diệt, vì bộ lạc, vì tộc quần mà liều mạng đẫm máu.
Tộc trưởng của bọn họ cứng rắn, vô địch, đánh với Chuẩn Hoàng của đối phương còn có thể phá vỡ lĩnh vực mô hình của đối phương, sức chiến đấu cường đại như vậy khiến người phấn chấn.
Tát Mãn áo xám khàn giọng nói:
- Nhân tộc, mỗi lần đều khiến bách tộc sáng mắt ra.
Dưới lớp áo xám lóe tia sáng đỏ, mắt của Tát Mãn lấp lóe tia sáng khó đoán.
Ánh mắt Tát Mãn áo xám nhìn Cổ Trần trở nên vô cùng thận trọng, thanh niên Nhân tộc này đã khiến hắn cảm thấy uy hiếp rất mạnh.
Không chỉ riêng uy hiếp đến cá nhân hắn, còn có uy hiếp đối với toàn bộ Thú nhân tộc, hắn dường như thấy hình ảnh vỡ nát trong tương lai.
- Không thể giữ lại tiểu tử này, phải trừ!
Giọng nói khàn khàn của Tát Mãn chui vào tai đại tướng Thú nhân Chuẩn Hoàng, khiến hắn rùng mình, ánh mắt trở nên đặc biệt lẫm liệt, tràn ngập sát ý.
- Cổ Trần, hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Chuẩn Hoàng Thú nhân nói xong, tay cầm cờ lớn màu đỏ phất hướng Cổ Trần.
Ầm ầm một tiếng, đầy trời ánh sáng đỏ trải dài, giống như biển máu treo cao trên trời, sóng dữ nhấn chìm Cổ Trần.
Cổ Trần hét to:
- Mở!
Cơn lốc màu đen khủng bố cuốn toàn thân Cổ Trần, hai luồng sức mạnh đáng sợ va chạm mạnh vào nhau.
Hư không răng rắc vỡ tan, lưỡi dao bén rậm rạp bủa giăng, cắt đứt biển máu, xẻ ra mảng lớn sương mù đỏ bắn hướng Chuẩn Hoàng Thú nhân kia.
Phong mang lưỡi dao không gian khiến đại tướng Thú nhân là cường giả Chuẩn Hoàng cũng phải thận trọng vô cùng.
Keng keng keng!
Đại tướng Thú nhân vung Chuẩn Hoàng binh đâm ra mấy nghìn lần, đâm vỡ một đống lưỡi dao bén màu đen, nhưng cuối cùng vẫn có một lưỡi dao rạch qua thân thể của hắn, mang theo một vệt máu.
Chuẩn Hoàng, bị thương!
- Bổn tọa, thế nhưng bị thương?
Chuẩn Hoàng Thú nhân sắc mặt âm trầm nhìn vết cắt trước ngực, máu ứa ra.
Bị thương rõ rành rành, một Chuẩn Hoàng bị thương trong tay một thanh niên Nhân tộc chưa đến Phong Vương, đồn ra ngoài sẽ làm bách tộc cười rụng hàm răng.
Chuẩn Hoàng Thú nhân gầm lên:
- Không thể tha thứ!
Hắn vung cờ lớn màu máu, sương mù đỏ che trời lấp đất đè hướng Cổ Trần.
Ầm!
Gió bão ù ù cuốn sạch, hai luồng sức mạnh đáng sợ lại va chạm, sản sinh vụ nổ lớn, dư ba lốc xoáy diệt thế quét ngang tám phương.
Cỏ vụn bay đầy trời, cây cối nổ tung, nham thạch vỡ nát, trường hợp cực độ khủng bố.
- Trấn áp!
Chuẩn Hoàng Thú nhân bùng nổ trăm phần trăm sức mạnh, liên tục vung cờ lớn màu máu, đè ép thân thể Cổ Trần sắp vỡ ra, bão không gian không chịu nổi.
Sức mạnh và lĩnh ngộ bão không gian của Cổ Trần rốt cuộc vẫn không đạt trình độ, không chịu nổi một Chuẩn Hoàng liên tục mấy lần trọng kích.
Cờ lớn màu máu kia là một Hoàng binh khủng bố, uy năng cường đại, đánh cho bão không gian trực tiếp tan vỡ tiêu tan.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Gió bão tán loạn, lưỡi dao không gian rậm rạp quét ngang tám phương, cắt đứt cây cối, cắt đứt nham thạch, xẻ nền đất để lại từng khe rãnh.
Càng có nhiều Thú nhân trốn tránh không kịp trực tiếp bị chém giết ngay tại chỗ, hóa thành một mớ sương mù đỏ tán đi.
Rầm!
Cổ Trần rơi xuống, bị sức mạnh cường đại đánh rớt từ trên trời xuống, đập xuống hố sâu dưới đất.
Trên trời, Chuẩn Hoàng Thú nhân ác nghiệt nhìn hố to, vung cờ lớn màu máu đánh xuống.
Cổ Trần hừ nhẹ nói:
- Chuẩn Hoàng, cũng chỉ có thế thôi.
Một câu nói, kích động vô số Thú nhân sôi máu, tức suýt xỉu.
Đại tướng Chuẩn Hoàng của bọn họ vậy mà bị Cổ Trần nói là không chịu nổi một kích, thậm chí mang theo coi rẻ rõ ra mặt, kích thích lòng tự trọng mãnh liệt của tất cả Thú nhân.
Một Vương giả Thú nhân tức giận gầm lên, thanh âm chấn tám phương:
- Nhân tộc, ngươi quá cuồng vọng!
Nhưng Vương giả Thú nhân chưa kịp nói tiếp thì Cổ Trần phất tay bắn ra một lưỡi dao bén màu đen, tốc độ quá nhanh, nháy mắt rạch qua người Vương giả này.
Phập!
Một tiếng nổ trầm đục, máu nhuộm bầu trời, người Vương giả Thú nhân cứng ngắc giữa không trung, một vòi máu từ bên trong phun ra ngoài liên tục.
Tiếp đó thân thể răng rắc nứt thành hai nửa, vết cắt cực kỳ bằng phẳng, theo giữa không trung rơi xuống, ruột rơi đầy đất.
Hai nửa thi thể trực tiếp rơi xuống đất, máu nhuộm đỏ mặt đất, ruột rơi tứ tán, khiến chiến trường đều rơi vào tĩnh mịch.
Vô số Thú nhân ngơ ngẩn, ngạc nhiên, kinh khủng.
- Tất thắng!
Bên Nhân tộc thì hoàn toàn trái ngược, bộc phát ra tiếng rống rung trời, chiến ý sôi trào, huyết khí nối liền một mảnh đánh tan gió mây tám hướng.
Huyết khí huy hoàng chấn phá khung trời, kinh dị vô số Thú nhân.
Đây là nhiệt huyết của Nhân tộc, chiến ý không ngừng, đấu chí bất diệt, vì bộ lạc, vì tộc quần mà liều mạng đẫm máu.
Tộc trưởng của bọn họ cứng rắn, vô địch, đánh với Chuẩn Hoàng của đối phương còn có thể phá vỡ lĩnh vực mô hình của đối phương, sức chiến đấu cường đại như vậy khiến người phấn chấn.
Tát Mãn áo xám khàn giọng nói:
- Nhân tộc, mỗi lần đều khiến bách tộc sáng mắt ra.
Dưới lớp áo xám lóe tia sáng đỏ, mắt của Tát Mãn lấp lóe tia sáng khó đoán.
Ánh mắt Tát Mãn áo xám nhìn Cổ Trần trở nên vô cùng thận trọng, thanh niên Nhân tộc này đã khiến hắn cảm thấy uy hiếp rất mạnh.
Không chỉ riêng uy hiếp đến cá nhân hắn, còn có uy hiếp đối với toàn bộ Thú nhân tộc, hắn dường như thấy hình ảnh vỡ nát trong tương lai.
- Không thể giữ lại tiểu tử này, phải trừ!
Giọng nói khàn khàn của Tát Mãn chui vào tai đại tướng Thú nhân Chuẩn Hoàng, khiến hắn rùng mình, ánh mắt trở nên đặc biệt lẫm liệt, tràn ngập sát ý.
- Cổ Trần, hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Chuẩn Hoàng Thú nhân nói xong, tay cầm cờ lớn màu đỏ phất hướng Cổ Trần.
Ầm ầm một tiếng, đầy trời ánh sáng đỏ trải dài, giống như biển máu treo cao trên trời, sóng dữ nhấn chìm Cổ Trần.
Cổ Trần hét to:
- Mở!
Cơn lốc màu đen khủng bố cuốn toàn thân Cổ Trần, hai luồng sức mạnh đáng sợ va chạm mạnh vào nhau.
Hư không răng rắc vỡ tan, lưỡi dao bén rậm rạp bủa giăng, cắt đứt biển máu, xẻ ra mảng lớn sương mù đỏ bắn hướng Chuẩn Hoàng Thú nhân kia.
Phong mang lưỡi dao không gian khiến đại tướng Thú nhân là cường giả Chuẩn Hoàng cũng phải thận trọng vô cùng.
Keng keng keng!
Đại tướng Thú nhân vung Chuẩn Hoàng binh đâm ra mấy nghìn lần, đâm vỡ một đống lưỡi dao bén màu đen, nhưng cuối cùng vẫn có một lưỡi dao rạch qua thân thể của hắn, mang theo một vệt máu.
Chuẩn Hoàng, bị thương!
- Bổn tọa, thế nhưng bị thương?
Chuẩn Hoàng Thú nhân sắc mặt âm trầm nhìn vết cắt trước ngực, máu ứa ra.
Bị thương rõ rành rành, một Chuẩn Hoàng bị thương trong tay một thanh niên Nhân tộc chưa đến Phong Vương, đồn ra ngoài sẽ làm bách tộc cười rụng hàm răng.
Chuẩn Hoàng Thú nhân gầm lên:
- Không thể tha thứ!
Hắn vung cờ lớn màu máu, sương mù đỏ che trời lấp đất đè hướng Cổ Trần.
Ầm!
Gió bão ù ù cuốn sạch, hai luồng sức mạnh đáng sợ lại va chạm, sản sinh vụ nổ lớn, dư ba lốc xoáy diệt thế quét ngang tám phương.
Cỏ vụn bay đầy trời, cây cối nổ tung, nham thạch vỡ nát, trường hợp cực độ khủng bố.
- Trấn áp!
Chuẩn Hoàng Thú nhân bùng nổ trăm phần trăm sức mạnh, liên tục vung cờ lớn màu máu, đè ép thân thể Cổ Trần sắp vỡ ra, bão không gian không chịu nổi.
Sức mạnh và lĩnh ngộ bão không gian của Cổ Trần rốt cuộc vẫn không đạt trình độ, không chịu nổi một Chuẩn Hoàng liên tục mấy lần trọng kích.
Cờ lớn màu máu kia là một Hoàng binh khủng bố, uy năng cường đại, đánh cho bão không gian trực tiếp tan vỡ tiêu tan.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Gió bão tán loạn, lưỡi dao không gian rậm rạp quét ngang tám phương, cắt đứt cây cối, cắt đứt nham thạch, xẻ nền đất để lại từng khe rãnh.
Càng có nhiều Thú nhân trốn tránh không kịp trực tiếp bị chém giết ngay tại chỗ, hóa thành một mớ sương mù đỏ tán đi.
Rầm!
Cổ Trần rơi xuống, bị sức mạnh cường đại đánh rớt từ trên trời xuống, đập xuống hố sâu dưới đất.
Trên trời, Chuẩn Hoàng Thú nhân ác nghiệt nhìn hố to, vung cờ lớn màu máu đánh xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.