Chương 883:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Uy áp đáng sợ ập đến, Cổ Trần mặt không đổi sắc túm Minh Vương một đường lui về phía sau.
Cổ Trần hừ lạnh:
- Ai đến cũng không cứu được nó!
Tay hắn toát ra từng đợt lôi quang, kêu xèo xèo bao trùm lên Minh Vương bị kiềm chặt.
Vang tiếng hét thảm:
- A! !!
Minh Vương cả người lóe tia điện, từng đợt lôi đình thiên phạt quay quanh, đánh người nó, đánh cho Minh Vương của m Minh tộc không ngừng bốc khói.
Nó là linh thể, đối diện lôi đình thiên phạt chí cương chí dương thì tự nhiên khó mà chịu đựng, trực tiếp bị lôi đình điện toàn thân bốc khói, thân thể trở nên hư ảo.
- Khốn kiếp!
Bên kia, Minh Hoàng thấy thái độ của Cổ Trần cứng rắn như vậy thì lửa giận bừng bừng, khí u ám ập đến, đóng băng hư không.
Tiếc rằng khí tức này không cách nào dập tắt lôi đình thiên phạt trên người Minh Vương, ngược lại nó mờ dần, thân thể từ từ biến mất.
Chỉ nghe một tiếng hét thê lương:
- Không! !!
Thân thể của Minh Vương hoàn toàn bị thiên phạt luyện hóa, chỉ để lại một hạt châu màu xám rơi vào tay Cổ Trần.
Một viên hồn châu vào tay.
Cổ Trần mặt không cảm xúc nhìn hư không, một bóng người mơ hồ hiện ra, khí tức khủng bố, đè ép hư không rung rinh.
Cổ Trần gằn từng chữ thốt ra thân phận của đối phương:
- Minh Hoàng!
Đúng là Minh Hoàng bị phong ấn ở sâu trong Tử Vong Hoang nguyên đã phá phong mà ra.
- Ngươi, đáng chết!
Minh Hoàng tức giận đến mức toàn thân cháy lửa, quỷ hỏa dày đặc đốt bầu trời, khí lạnh lẽo cơ hồ đóng băng linh hồn.
Sự đáng sợ của Minh Hoàng khiến Cổ Trần cực kỳ thận trọng, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt Hoàng giả thật sự, còn là một vị Minh Hoàng khủng bố.
Nhưng Cổ Trần không e ngại, bởi vì đối phương dù là Hoàng giả nhưng về bản chất vẫn là một linh thể, cho dù thành Hoàng, có sức mạnh khó lường thì hắn vẫn không sợ.
Linh hồn của hắn cường đại, càng có các loại thủ đoạn phòng ngự linh hồn, có bí thuật linh hồn, tự nhiên không sợ Minh Hoàng ở trước mắt.
Minh Hoàng âm trầm nói, trong giọng nói lộ ra sát ý dày đặc:
- Bổn hoàng muốn tách linh hồn của ngươi ra, nung khô trong U Minh hỏa.
Cổ Trần hừ lạnh đáp trả:
- Muốn chiến liền chiến, ngươi nói nhảm quá nhiều.
Muốn chiến cứ chiến, hắn chưa bao giờ không sợ sinh sự.
Ầm!
Khí thế của hai bên va chạm, hư không vỡ nát lộ ra từng vết rạn nhỏ, ý chí cường đại va chạm, ngay cả khe nứt không gian cũng bị xé rách.
Răng rắc!
Chỉ thấy một khe hở đen ngòm vỡ ra trước mặt Minh Hoàng và Cổ Trần, từ bên trong tuôn ra từng dòng lũ cuồng bạo, không gian loạn lưu tàn phá.
Cổ Trần đứng đó, không động đậy, mặc cho không gian loạn lưu vọt tới, mặt không đổi sắc, giống như đây không phải là năng lượng hủy diệt mà là đồ bổ.
Xèo xèo!
Trong không gian loạn lưu có một số hạt đen chui vào người Cổ Trần, bị hắn hấp thu, bao bọc thân hình không bị thương tổn.
Có sức mạnh không gian trong người, Cổ Trần không sợ bất cứ không gian loạn lưu, cho nên chút xíu năng lượng loạn lưu trước mắt không đáng gì.
- Con kiến, lại mạnh hơn nhiều.
Đôi mắt Minh Hoàng tỏa tia sáng âm u, hai ngọn quỷ hỏa màu tím lấp lóe, toàn thân rực cháy quỷ hỏa, đốt hư không vặn vẹo.
Minh Hoàng nhìn chằm chằm Nhân tộc này mạnh hơn lúc trước.
- Rác rưởi m Minh tộc, không ở trong Địa Ngục Minh thổ của mình, ra đây chạy lung tung, sợ bị thiên lôi chém thành tro à?
Cổ Trần cười nhạt, vẻ mặt xem nhẹ nhìn đối phương, trong lòng cực kỳ cảnh giác, buông lời mỉa mai kích thích Minh Hoàng trước mắt.
Đôi mắt Minh Hoàng rực cháy quỷ hỏa, bình tĩnh nói:
- Con kiến Nhân tộc, ngươi muốn chọc giận bổn hoàng chứ gì? Tiếc rằng dù ngươi thật sự chọc giận bổn hoàng cũng vô ích.
Một giọng nói âm trầm vang lên:
- Đúng vậy, một con kiến Nhân tộc bình thường mà dám ngáng đường, vậy thì ăn thịt nuốt hồn.
Hư không lung lay, có thân hình đáng sợ hiện ra, toàn thân rực ánh lửa âm u lạnh lẽo.
Cổ Trần con ngươi co rút nhìn người đến, lại là một Hoàng giả, còn là vị Tà Linh Hoàng, cả người bốc lên tà khí, âm u lạnh lẽo, tà ác.
- Minh Hoàng, Tà Linh Hoàng, chẳng phải tà linh và minh chủ xưa nay chinh phạt nhau sao? Thế nào? Hiện tại ngược lại cấu kết với nhau làm việc xấu?
Cổ Trần nghiêng đầu đánh giá hai Hoàng giả, một vị Tà Linh Hoàng, một vị Minh Hoàng.
Nói thật ra, minh chủ xưa nay là loại tộc quần chinh phạt tà linh để bổ sung bổn tộc của mình, hai tộc đều là kẻ địch chinh phạt nhau.
Tại sao hiện tại đi chung với nhau, chẳng lẽ, có cơ tình?
Cổ Trần sực tỉnh ngộ nói ra một câu:
- Ta biết rồi, hai ngươi yêu nhau!
Minh Hoàng và Tà Linh Hoàng tức điên lên.
- Tìm cái chết!
- Khốn kiếp!
Hai tiếng quát lớn truyền đến, Tà Linh Hoàng tức xì khói, Minh Hoàng thì giận run người, hai mắt phun ra lửa.
Bùm!
Hai Hoàng giả cùng ra tay, một luồng âm hỏa tà ác ập đến, một luồng quỷ hỏa u minh cháy hừng hực, đều ẩn chứa khí tức khủng bố đốt diệt linh hồn.
Cổ Trần hừ lạnh:
- Ai đến cũng không cứu được nó!
Tay hắn toát ra từng đợt lôi quang, kêu xèo xèo bao trùm lên Minh Vương bị kiềm chặt.
Vang tiếng hét thảm:
- A! !!
Minh Vương cả người lóe tia điện, từng đợt lôi đình thiên phạt quay quanh, đánh người nó, đánh cho Minh Vương của m Minh tộc không ngừng bốc khói.
Nó là linh thể, đối diện lôi đình thiên phạt chí cương chí dương thì tự nhiên khó mà chịu đựng, trực tiếp bị lôi đình điện toàn thân bốc khói, thân thể trở nên hư ảo.
- Khốn kiếp!
Bên kia, Minh Hoàng thấy thái độ của Cổ Trần cứng rắn như vậy thì lửa giận bừng bừng, khí u ám ập đến, đóng băng hư không.
Tiếc rằng khí tức này không cách nào dập tắt lôi đình thiên phạt trên người Minh Vương, ngược lại nó mờ dần, thân thể từ từ biến mất.
Chỉ nghe một tiếng hét thê lương:
- Không! !!
Thân thể của Minh Vương hoàn toàn bị thiên phạt luyện hóa, chỉ để lại một hạt châu màu xám rơi vào tay Cổ Trần.
Một viên hồn châu vào tay.
Cổ Trần mặt không cảm xúc nhìn hư không, một bóng người mơ hồ hiện ra, khí tức khủng bố, đè ép hư không rung rinh.
Cổ Trần gằn từng chữ thốt ra thân phận của đối phương:
- Minh Hoàng!
Đúng là Minh Hoàng bị phong ấn ở sâu trong Tử Vong Hoang nguyên đã phá phong mà ra.
- Ngươi, đáng chết!
Minh Hoàng tức giận đến mức toàn thân cháy lửa, quỷ hỏa dày đặc đốt bầu trời, khí lạnh lẽo cơ hồ đóng băng linh hồn.
Sự đáng sợ của Minh Hoàng khiến Cổ Trần cực kỳ thận trọng, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt Hoàng giả thật sự, còn là một vị Minh Hoàng khủng bố.
Nhưng Cổ Trần không e ngại, bởi vì đối phương dù là Hoàng giả nhưng về bản chất vẫn là một linh thể, cho dù thành Hoàng, có sức mạnh khó lường thì hắn vẫn không sợ.
Linh hồn của hắn cường đại, càng có các loại thủ đoạn phòng ngự linh hồn, có bí thuật linh hồn, tự nhiên không sợ Minh Hoàng ở trước mắt.
Minh Hoàng âm trầm nói, trong giọng nói lộ ra sát ý dày đặc:
- Bổn hoàng muốn tách linh hồn của ngươi ra, nung khô trong U Minh hỏa.
Cổ Trần hừ lạnh đáp trả:
- Muốn chiến liền chiến, ngươi nói nhảm quá nhiều.
Muốn chiến cứ chiến, hắn chưa bao giờ không sợ sinh sự.
Ầm!
Khí thế của hai bên va chạm, hư không vỡ nát lộ ra từng vết rạn nhỏ, ý chí cường đại va chạm, ngay cả khe nứt không gian cũng bị xé rách.
Răng rắc!
Chỉ thấy một khe hở đen ngòm vỡ ra trước mặt Minh Hoàng và Cổ Trần, từ bên trong tuôn ra từng dòng lũ cuồng bạo, không gian loạn lưu tàn phá.
Cổ Trần đứng đó, không động đậy, mặc cho không gian loạn lưu vọt tới, mặt không đổi sắc, giống như đây không phải là năng lượng hủy diệt mà là đồ bổ.
Xèo xèo!
Trong không gian loạn lưu có một số hạt đen chui vào người Cổ Trần, bị hắn hấp thu, bao bọc thân hình không bị thương tổn.
Có sức mạnh không gian trong người, Cổ Trần không sợ bất cứ không gian loạn lưu, cho nên chút xíu năng lượng loạn lưu trước mắt không đáng gì.
- Con kiến, lại mạnh hơn nhiều.
Đôi mắt Minh Hoàng tỏa tia sáng âm u, hai ngọn quỷ hỏa màu tím lấp lóe, toàn thân rực cháy quỷ hỏa, đốt hư không vặn vẹo.
Minh Hoàng nhìn chằm chằm Nhân tộc này mạnh hơn lúc trước.
- Rác rưởi m Minh tộc, không ở trong Địa Ngục Minh thổ của mình, ra đây chạy lung tung, sợ bị thiên lôi chém thành tro à?
Cổ Trần cười nhạt, vẻ mặt xem nhẹ nhìn đối phương, trong lòng cực kỳ cảnh giác, buông lời mỉa mai kích thích Minh Hoàng trước mắt.
Đôi mắt Minh Hoàng rực cháy quỷ hỏa, bình tĩnh nói:
- Con kiến Nhân tộc, ngươi muốn chọc giận bổn hoàng chứ gì? Tiếc rằng dù ngươi thật sự chọc giận bổn hoàng cũng vô ích.
Một giọng nói âm trầm vang lên:
- Đúng vậy, một con kiến Nhân tộc bình thường mà dám ngáng đường, vậy thì ăn thịt nuốt hồn.
Hư không lung lay, có thân hình đáng sợ hiện ra, toàn thân rực ánh lửa âm u lạnh lẽo.
Cổ Trần con ngươi co rút nhìn người đến, lại là một Hoàng giả, còn là vị Tà Linh Hoàng, cả người bốc lên tà khí, âm u lạnh lẽo, tà ác.
- Minh Hoàng, Tà Linh Hoàng, chẳng phải tà linh và minh chủ xưa nay chinh phạt nhau sao? Thế nào? Hiện tại ngược lại cấu kết với nhau làm việc xấu?
Cổ Trần nghiêng đầu đánh giá hai Hoàng giả, một vị Tà Linh Hoàng, một vị Minh Hoàng.
Nói thật ra, minh chủ xưa nay là loại tộc quần chinh phạt tà linh để bổ sung bổn tộc của mình, hai tộc đều là kẻ địch chinh phạt nhau.
Tại sao hiện tại đi chung với nhau, chẳng lẽ, có cơ tình?
Cổ Trần sực tỉnh ngộ nói ra một câu:
- Ta biết rồi, hai ngươi yêu nhau!
Minh Hoàng và Tà Linh Hoàng tức điên lên.
- Tìm cái chết!
- Khốn kiếp!
Hai tiếng quát lớn truyền đến, Tà Linh Hoàng tức xì khói, Minh Hoàng thì giận run người, hai mắt phun ra lửa.
Bùm!
Hai Hoàng giả cùng ra tay, một luồng âm hỏa tà ác ập đến, một luồng quỷ hỏa u minh cháy hừng hực, đều ẩn chứa khí tức khủng bố đốt diệt linh hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.