Chương 900:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Cổ Trần hơi khựng lại, vẻ mặt nghi ngờ nhìn qua, vừa lúc ánh mắt giao nhau với pho tượng Minh Thần, ý chí hai bên va chạm.
Răng rắc!
Hư không nổ tung, khóe môi Cổ Trần chảy máu, thân thể liên tục thụt lùi, bị trùng kích mãnh liệt suýt không ngăn được.
- Ủa?
Pho tượng Minh Thần phát ra âm thanh bất ngờ, ngạc nhiên nhìn Cổ Trần, vừa rồi một đạo thần niệm trùng kích thế nhưng không thể xóa sổ ý chí linh hồn của Nhân tộc này?
Đó là một luồng thần niệm, vậy mà bị ngăn chặn.
- Con kiến Nhân tộc, là ngươi giết con dân của ngô?
Pho tượng Minh Thần nặng nề rung lên, đột ngột nhô lên từ mặt đất, nhảy lên cao, tỏa ra luồng thần uy cường đại, trực tiếp đè ép.
Đôi mắt pho tượng Minh Thần nhìn chằm chằm Cổ Trần, khóa chặt hắn.
Giờ phút này, Cổ Trần nét mặt nghiêm túc nhìn pho tượng Minh Thần đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, bảo hắn không bị kinh ngạc là nói dối.
Cổ Trần gằn từng chữ thốt ra thân phận của đối phương:
- Ý niệm của thần minh?
Đây là một ý niệm của thần minh, là ý niệm mà Minh Thần để lại ở phàm trần, bám vào trong tượng thần vô số năm tháng, nhận pho tượng Minh Thần tín ngưỡng cúng tế.
Dù là một ý niệm của thần minh nhưng nó cường đại vượt qua Hoàng giả, khiến Cổ Trần thầm rùng mình, suýt chửi thề.
Bà mẹ nó, còn chưa xong sao, giết một tên lại tới một tên?
Vừa giải quyết hai Hoàng giả xong, không ngờ trong Minh thổ còn cất giấu một pho tượng thần minh, bên trong bám vào một lũ ý niệm của Minh Thần.
Việc này khá phiền phức, một ý niệm của thần minh không phải trò đùa, Hoàng giả thấy đều phải run rẩy kính sợ.
Đầu óc Cổ Trần xoay chuyển nhanh, suy nghĩ biện pháp ứng đối.
Bùm!
Nhưng pho tượng Minh Thần kia không cho hắn tiếp tục suy nghĩ, trực tiếp nâng lên một bàn tay đập xuống, uy áp huy hoàng mênh mông, khiến Cổ Trần tái mặt.
Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, tốc độ quá nhanh, Cổ Trần không kịp né đã bị đánh rớt từ trên trời đập xuống lòng đất.
Bàn tay của Minh Thần nặng nề đập xuống, đánh ra một hố sâu, bên trong đen như mực xem không thấy đáy.
- Con kiến, dám giết con dân của ngô, giết thân luyện hồn.
Minh Thần lạnh lùng nói một câu, chộp, bắt lấy Cổ Trần bao gồm đất xung quanh hắn, giơ tới trước mặt đánh giá cẩn thận.
- Thiên phạt, bạo!
Ngay lúc này, Cổ Trần bị bắt lấy bỗng hét lớn, người toát ra ức vạn lôi quang, lôi đình thiên phạt cuồn cuộn bộc phát ra.
Vang tiếng nổ điếc tai, bàn tay của Minh Thần bị nổ tan nát, sức mạnh thiên phạt ngũ sắc cường đại ùa tới, đánh mạnh vào mặt của Minh Thần.
Minh Thần hét lên:
- A! Con kiến, sao ngươi dám? !
Nguyên khuôn mặt bị thiên phạt ngũ sắc đánh cho gồ ghề, từ bên trong chảy ra từng dòng Minh huyết màu đen đáng sợ.
Pho tượng Minh Thần bị thương, bị Cổ Trần bất ngờ dùng thiên phạt tổn hại nặng khuôn mặt, thiên phạt ngũ sắc đáng sợ tổn thương hắn rất lớn.
Điều này khiến ý niệm của Minh Thần giận điên lên.
Tất cả cường giả của m Minh tộc, Minh Vương đều bị cảnh tượng trước mắt dọa ngẩn ngơ, xoe tròn mắt.
Minh Thần bị thương?
- Trời ạ, Minh Thần bị hắn đánh bị thương?
Một Minh Vương sợ hãi hét chói tai, khiến mặt của Minh Thần càng đen, không nói không rằng vươn bàn tay khác chộp lấy Minh Vương vừa mở miệng.
Minh Thần túm lấy Minh Vương kia, ném vào trong miệng.
- Không! Minh Thần tha mạng, tha mạng....
Minh Vương kia sợ hãi cầu xin tha thứ, kêu gào, giãy giụa, cuối cùng bị đưa vào trong miệng của Minh Thần.
Răng rắc răng rắc!
Minh Thần lập tức nhai nát Minh Vương kia, nuốt trọn, cảnh tượng vừa đáng sợ vừa hung tàn dọa sợ Minh Vương khác.
Pho tượng Minh Thần lạnh lùng nói:
- Khinh nhờn bản tôn, nên giết.
Nuốt vào một Minh Vương, tay và khuôn mặt bị nổ nát cấp tốc chữa trị, từng luồng minh khí dâng lên, rất nhanh khôi phục bình thường.
Thật ra Minh Thần chỉ kiếm cớ để ăn Minh Vương vào, khôi phục tình trạng vết thương mà thôi, dù sao đây chỉ là một tượng thần, không phải thần thể của hắn.
Cổ Trần tặc lưỡi lấy làm lạ:
- Chậc chậc, tàn ác quá, ăn luôn bổn tộc của mình, thần mà các ngươi gọi có thể nuôi tộc đàn để dành ăn dần không?
Lời này thốt ra khiến Minh Vương khác sợ hãi, đua nhau tản ra, không dám đến gần pho tượng Minh Thần kia.
Cảnh này khiến Minh Thần rất bực bội, mặt âm trầm, trong đôi mắt lộ ra tia sáng lạnh lẽo, từng lũ Minh hỏa lập lòe.
- Con kiến, ngô muốn mang đi linh hồn của ngươi, bỏ vào trong Minh hỏa nung khô, tinh luyện ra tất cả ký ức của ngươi!
Pho tượng Minh Thần rống to một tiếng, toàn thân bốc cháy ngọn lửa, đó là một loại U Minh Chi hỏa đáng sợ, đốt diệt linh hồn.
Ầm!
Minh hỏa đốt trời, lan hướng Cổ Trần.
Cổ Trần cười khẩy nói:
- Chơi với lửa thì ta chưa từng sợ!
Răng rắc!
Hư không nổ tung, khóe môi Cổ Trần chảy máu, thân thể liên tục thụt lùi, bị trùng kích mãnh liệt suýt không ngăn được.
- Ủa?
Pho tượng Minh Thần phát ra âm thanh bất ngờ, ngạc nhiên nhìn Cổ Trần, vừa rồi một đạo thần niệm trùng kích thế nhưng không thể xóa sổ ý chí linh hồn của Nhân tộc này?
Đó là một luồng thần niệm, vậy mà bị ngăn chặn.
- Con kiến Nhân tộc, là ngươi giết con dân của ngô?
Pho tượng Minh Thần nặng nề rung lên, đột ngột nhô lên từ mặt đất, nhảy lên cao, tỏa ra luồng thần uy cường đại, trực tiếp đè ép.
Đôi mắt pho tượng Minh Thần nhìn chằm chằm Cổ Trần, khóa chặt hắn.
Giờ phút này, Cổ Trần nét mặt nghiêm túc nhìn pho tượng Minh Thần đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, bảo hắn không bị kinh ngạc là nói dối.
Cổ Trần gằn từng chữ thốt ra thân phận của đối phương:
- Ý niệm của thần minh?
Đây là một ý niệm của thần minh, là ý niệm mà Minh Thần để lại ở phàm trần, bám vào trong tượng thần vô số năm tháng, nhận pho tượng Minh Thần tín ngưỡng cúng tế.
Dù là một ý niệm của thần minh nhưng nó cường đại vượt qua Hoàng giả, khiến Cổ Trần thầm rùng mình, suýt chửi thề.
Bà mẹ nó, còn chưa xong sao, giết một tên lại tới một tên?
Vừa giải quyết hai Hoàng giả xong, không ngờ trong Minh thổ còn cất giấu một pho tượng thần minh, bên trong bám vào một lũ ý niệm của Minh Thần.
Việc này khá phiền phức, một ý niệm của thần minh không phải trò đùa, Hoàng giả thấy đều phải run rẩy kính sợ.
Đầu óc Cổ Trần xoay chuyển nhanh, suy nghĩ biện pháp ứng đối.
Bùm!
Nhưng pho tượng Minh Thần kia không cho hắn tiếp tục suy nghĩ, trực tiếp nâng lên một bàn tay đập xuống, uy áp huy hoàng mênh mông, khiến Cổ Trần tái mặt.
Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, tốc độ quá nhanh, Cổ Trần không kịp né đã bị đánh rớt từ trên trời đập xuống lòng đất.
Bàn tay của Minh Thần nặng nề đập xuống, đánh ra một hố sâu, bên trong đen như mực xem không thấy đáy.
- Con kiến, dám giết con dân của ngô, giết thân luyện hồn.
Minh Thần lạnh lùng nói một câu, chộp, bắt lấy Cổ Trần bao gồm đất xung quanh hắn, giơ tới trước mặt đánh giá cẩn thận.
- Thiên phạt, bạo!
Ngay lúc này, Cổ Trần bị bắt lấy bỗng hét lớn, người toát ra ức vạn lôi quang, lôi đình thiên phạt cuồn cuộn bộc phát ra.
Vang tiếng nổ điếc tai, bàn tay của Minh Thần bị nổ tan nát, sức mạnh thiên phạt ngũ sắc cường đại ùa tới, đánh mạnh vào mặt của Minh Thần.
Minh Thần hét lên:
- A! Con kiến, sao ngươi dám? !
Nguyên khuôn mặt bị thiên phạt ngũ sắc đánh cho gồ ghề, từ bên trong chảy ra từng dòng Minh huyết màu đen đáng sợ.
Pho tượng Minh Thần bị thương, bị Cổ Trần bất ngờ dùng thiên phạt tổn hại nặng khuôn mặt, thiên phạt ngũ sắc đáng sợ tổn thương hắn rất lớn.
Điều này khiến ý niệm của Minh Thần giận điên lên.
Tất cả cường giả của m Minh tộc, Minh Vương đều bị cảnh tượng trước mắt dọa ngẩn ngơ, xoe tròn mắt.
Minh Thần bị thương?
- Trời ạ, Minh Thần bị hắn đánh bị thương?
Một Minh Vương sợ hãi hét chói tai, khiến mặt của Minh Thần càng đen, không nói không rằng vươn bàn tay khác chộp lấy Minh Vương vừa mở miệng.
Minh Thần túm lấy Minh Vương kia, ném vào trong miệng.
- Không! Minh Thần tha mạng, tha mạng....
Minh Vương kia sợ hãi cầu xin tha thứ, kêu gào, giãy giụa, cuối cùng bị đưa vào trong miệng của Minh Thần.
Răng rắc răng rắc!
Minh Thần lập tức nhai nát Minh Vương kia, nuốt trọn, cảnh tượng vừa đáng sợ vừa hung tàn dọa sợ Minh Vương khác.
Pho tượng Minh Thần lạnh lùng nói:
- Khinh nhờn bản tôn, nên giết.
Nuốt vào một Minh Vương, tay và khuôn mặt bị nổ nát cấp tốc chữa trị, từng luồng minh khí dâng lên, rất nhanh khôi phục bình thường.
Thật ra Minh Thần chỉ kiếm cớ để ăn Minh Vương vào, khôi phục tình trạng vết thương mà thôi, dù sao đây chỉ là một tượng thần, không phải thần thể của hắn.
Cổ Trần tặc lưỡi lấy làm lạ:
- Chậc chậc, tàn ác quá, ăn luôn bổn tộc của mình, thần mà các ngươi gọi có thể nuôi tộc đàn để dành ăn dần không?
Lời này thốt ra khiến Minh Vương khác sợ hãi, đua nhau tản ra, không dám đến gần pho tượng Minh Thần kia.
Cảnh này khiến Minh Thần rất bực bội, mặt âm trầm, trong đôi mắt lộ ra tia sáng lạnh lẽo, từng lũ Minh hỏa lập lòe.
- Con kiến, ngô muốn mang đi linh hồn của ngươi, bỏ vào trong Minh hỏa nung khô, tinh luyện ra tất cả ký ức của ngươi!
Pho tượng Minh Thần rống to một tiếng, toàn thân bốc cháy ngọn lửa, đó là một loại U Minh Chi hỏa đáng sợ, đốt diệt linh hồn.
Ầm!
Minh hỏa đốt trời, lan hướng Cổ Trần.
Cổ Trần cười khẩy nói:
- Chơi với lửa thì ta chưa từng sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.