Chương 967:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Ánh mắt Cổ Trần bình tĩnh đảo qua mọi người, mở miệng nói:
- Ta muốn thành lập một tòa chiến thành, làm đệ nhất cự thành của Hoang Cổ tộc ở nơi này, hội tụ những tộc nhân bộ lạc khác, dẹp yên dị tộc, đem mảnh Hỗn Loạn Thiên Uyên này đặt vào bản đồ Hoang Cổ ta.
- Viêm Sơn, ngươi sẽ làm thành chủ Hoang Cổ thành đời thứ nhất, chưởng quản sự vụ bên trong thành, còn đại tướng thủ thành ta sẽ phái người khác tới.
Cổ Trần nói từng câu từng chữ, an bài và quyết định kế hoạch tiếp theo.
Viêm Sơn yên lặng nghe, một chút ý kiến cũng không dám có, bởi vì toàn bộ tộc nhân của bộ lạc cơ bản đều bị kiềm chế.
Tế Thần chết, khiến đại bộ phận tộc nhân bộ lạc đối với Cổ Trần vô cùng cảm kích, rất dễ dàng công nhận vị vương bá đạo trẻ tuổi này.
Hiện tại, Cổ Trần muốn xây dựng một tòa chiến thành ở đây, tuy không rõ chiến thành như thế nào, nhưng cũng không có một tia phản đối.
Ý chí Cổ Trần, chỉ là đang truyền đạt mệnh lệnh và kế hoạch của mình cùng, không phải thương lượng, nếu không thức thời khả năng sẽ bị đuổi xuống.
Có thể làm thành chủ cũng không tệ, Viêm Sơn thầm nghĩ, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, tối thiểu mình còn có chỗ đứng.
- Chuyện kế tiếp do ngươi an bài, ba ngày sau, nhất định phải dựa theo quy hoạch của ta thanh lý đủ không gian.
Cổ Trần nghiêm túc truyền lệnh, muốn hủy tường đá, chuẩn bị đặt Thanh Đồng tường thành ở đây, làm trạm tiếp theo tại Hỗn Loạn Thiên Uyên cho Hoang Cổ tộc.
Ở đây, xây dựng một tòa chiến thành quy mô to lớn không thua gì Hoang Cổ thành, Long Ngao thành, Sơn Hải thành, phải lấy tộc danh đặt tên.
Hoang Cổ thành!
Hắn trước đó có luyện chế Thanh Đồng thành tường, chỉ cần tế xuất liền có thể trực tiếp hình thành một tòa thành, thanh lý và trùng kiến nội bộ cũng rất cần thiết.
Dù sao một tòa chiến thành hợp lý nhất định phải quy hoạch thiết kế một lần nữa, Cổ Trần sớm có kế hoạch, tất nhiên sẽ dễ dàng hoàn thành.
- Vương, Thiên Tinh tộc vừa mới tổn thất mấy vạn người, khẳng định sẽ có hành động.
Lúc này, Viêm Sơn cẩn thận nhắc nhở, sợ Cổ Trần quên đi Thiên Tinh tộc, đối phương vừa bị mất mấy vạn đại quân, nhất định tức giận lôi đình.
Không lâu khả năng liền sẽ có cường giả cùng đại quân Thiên Tinh tộc cường đại hơn đột kích.
Dù sao chết mấy vạn tướng sĩ, nếu Thiên Tinh tộc không có động tĩnh thì không còn gì để nói.
Nhưng Cổ Trần lại khoát khoát tay nói ra:
- Việc này không cần phải lo, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu, trước mắt trọng yếu nhất là mau chóng áp dụng kế hoạch của ta.
- Dạ, ngô vương.
Viêm Sơn lập tức tỏ ra hiểu rõ.
Đã nhắc nhở, vậy liền sẽ không nói thêm nữa, dù sao hiện tại chủ sự chính là vị Nhân Vương Cổ Trần này, hết thảy lấy ý chí của hắn vi tôn.
Đối với Thiên Tinh tộc, Cổ Trần sao lại không có phòng bị?
Lần này mang theo trọn vẹn 100 ngàn Bất Tử cấm vệ tới, đến mức một nửa kia, chung quy cốt lõi không thể một chút át chủ bài trấn thủ cũng không có?
Cho nên, bên trong địa cung phía dưới Hoang Cổ thành có 100 ngàn Bất Tử cấm vệ, tọa trấn hạch tâm đại hậu phương của bản tộc.
Cổ Trần suất lĩnh 100 ngàn Bất Tử cấm vệ bên ngoài trực tiếp vào Hỗn Loạn Thiên Uyên, vì muốn nắm vùng cương thổ bát ngát này, vì mở rộng số lượng tộc nhân bộ lạc của mình.
Đây hết thảy, cũng là vì mở rộng mà đến.
- Thiên Tinh tộc, ta tự có tính toán.
Cổ Trần bình tĩnh nói, rồi đổi giọng:
- Ngươi có bao nhiêu hiểu biết về bộ lạc đồng tộc nơi này, đều nhất nhất phải nói với, càng kỹ càng càng tốt.
- Bộ lạc đồng tộc, ta biết không ít...
Viêm Sơn khẽ vuốt cằm thi lễ, một năm một mười bắt đầu giảng giải những thứ hắn hiểu rõ liên quan tới bộ lạc đồng tộc còn lại.
Cổ Trần lẳng lặng nghe, không cắt lời hắn, chỉ là thỉnh thoảng gật gật đầu.
Bên trong cặp mắt của hắn lóe ra một loại ánh sáng mãnh liệt, khiến Viêm Sơn cũng vì đó kinh dị, càng thêm kính sợ vị Nhân Vương trẻ tuổi này.
Đó là một loại dã tâm chi hỏa, khiến lòng hắn hoang mang rối loạn.
Một vương không có dã tâm, không phải một Vương giả hợp cách, Cổ Trần đã có loại dã tâm cường đại kia.
Càng có loại tư bổn và thủ đoạn cường đại, còn có hậu thuẫn và cơ sở thực lực kiên cố, có những thứ này còn không thể thực hiện tham vọng trong lòng của hắn vậy thật đi một chuyến uổng công.
- Trên 30 ngọn núi ở phía đông nam, có một bộ lạc cường đại hơn chúng ta.
Tin tức này được Viêm Sơn nói ra, có một bộ lạc cường đại hơn, thịnh vượng hơn bọn họ.
Chỉ là, hắn chần chừ nói:
- Có điều, bộ lạc này có chút phiền phức, cực kỳ hung tàn, thậm chí có thể giết hại tộc nhân tộc ta.
- Không ít bộ lạc lớn nhỏ, đều bị diệt trong tay bộ lạc đó.
Ngữ điệu Viêm Sơn nồng đậm kiêng kị, đối với bộ lạc chuyên đi xâm lượng này cần phải thật sự cảnh giác.
Cổ Trần cũng chẳng có gì, ngược lại thấy kinh ngạc và tán thưởng, bộ lạc có tính xâm lược mới có thể thể hiện ra một loại huyết tính.
- Ta muốn thành lập một tòa chiến thành, làm đệ nhất cự thành của Hoang Cổ tộc ở nơi này, hội tụ những tộc nhân bộ lạc khác, dẹp yên dị tộc, đem mảnh Hỗn Loạn Thiên Uyên này đặt vào bản đồ Hoang Cổ ta.
- Viêm Sơn, ngươi sẽ làm thành chủ Hoang Cổ thành đời thứ nhất, chưởng quản sự vụ bên trong thành, còn đại tướng thủ thành ta sẽ phái người khác tới.
Cổ Trần nói từng câu từng chữ, an bài và quyết định kế hoạch tiếp theo.
Viêm Sơn yên lặng nghe, một chút ý kiến cũng không dám có, bởi vì toàn bộ tộc nhân của bộ lạc cơ bản đều bị kiềm chế.
Tế Thần chết, khiến đại bộ phận tộc nhân bộ lạc đối với Cổ Trần vô cùng cảm kích, rất dễ dàng công nhận vị vương bá đạo trẻ tuổi này.
Hiện tại, Cổ Trần muốn xây dựng một tòa chiến thành ở đây, tuy không rõ chiến thành như thế nào, nhưng cũng không có một tia phản đối.
Ý chí Cổ Trần, chỉ là đang truyền đạt mệnh lệnh và kế hoạch của mình cùng, không phải thương lượng, nếu không thức thời khả năng sẽ bị đuổi xuống.
Có thể làm thành chủ cũng không tệ, Viêm Sơn thầm nghĩ, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, tối thiểu mình còn có chỗ đứng.
- Chuyện kế tiếp do ngươi an bài, ba ngày sau, nhất định phải dựa theo quy hoạch của ta thanh lý đủ không gian.
Cổ Trần nghiêm túc truyền lệnh, muốn hủy tường đá, chuẩn bị đặt Thanh Đồng tường thành ở đây, làm trạm tiếp theo tại Hỗn Loạn Thiên Uyên cho Hoang Cổ tộc.
Ở đây, xây dựng một tòa chiến thành quy mô to lớn không thua gì Hoang Cổ thành, Long Ngao thành, Sơn Hải thành, phải lấy tộc danh đặt tên.
Hoang Cổ thành!
Hắn trước đó có luyện chế Thanh Đồng thành tường, chỉ cần tế xuất liền có thể trực tiếp hình thành một tòa thành, thanh lý và trùng kiến nội bộ cũng rất cần thiết.
Dù sao một tòa chiến thành hợp lý nhất định phải quy hoạch thiết kế một lần nữa, Cổ Trần sớm có kế hoạch, tất nhiên sẽ dễ dàng hoàn thành.
- Vương, Thiên Tinh tộc vừa mới tổn thất mấy vạn người, khẳng định sẽ có hành động.
Lúc này, Viêm Sơn cẩn thận nhắc nhở, sợ Cổ Trần quên đi Thiên Tinh tộc, đối phương vừa bị mất mấy vạn đại quân, nhất định tức giận lôi đình.
Không lâu khả năng liền sẽ có cường giả cùng đại quân Thiên Tinh tộc cường đại hơn đột kích.
Dù sao chết mấy vạn tướng sĩ, nếu Thiên Tinh tộc không có động tĩnh thì không còn gì để nói.
Nhưng Cổ Trần lại khoát khoát tay nói ra:
- Việc này không cần phải lo, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu, trước mắt trọng yếu nhất là mau chóng áp dụng kế hoạch của ta.
- Dạ, ngô vương.
Viêm Sơn lập tức tỏ ra hiểu rõ.
Đã nhắc nhở, vậy liền sẽ không nói thêm nữa, dù sao hiện tại chủ sự chính là vị Nhân Vương Cổ Trần này, hết thảy lấy ý chí của hắn vi tôn.
Đối với Thiên Tinh tộc, Cổ Trần sao lại không có phòng bị?
Lần này mang theo trọn vẹn 100 ngàn Bất Tử cấm vệ tới, đến mức một nửa kia, chung quy cốt lõi không thể một chút át chủ bài trấn thủ cũng không có?
Cho nên, bên trong địa cung phía dưới Hoang Cổ thành có 100 ngàn Bất Tử cấm vệ, tọa trấn hạch tâm đại hậu phương của bản tộc.
Cổ Trần suất lĩnh 100 ngàn Bất Tử cấm vệ bên ngoài trực tiếp vào Hỗn Loạn Thiên Uyên, vì muốn nắm vùng cương thổ bát ngát này, vì mở rộng số lượng tộc nhân bộ lạc của mình.
Đây hết thảy, cũng là vì mở rộng mà đến.
- Thiên Tinh tộc, ta tự có tính toán.
Cổ Trần bình tĩnh nói, rồi đổi giọng:
- Ngươi có bao nhiêu hiểu biết về bộ lạc đồng tộc nơi này, đều nhất nhất phải nói với, càng kỹ càng càng tốt.
- Bộ lạc đồng tộc, ta biết không ít...
Viêm Sơn khẽ vuốt cằm thi lễ, một năm một mười bắt đầu giảng giải những thứ hắn hiểu rõ liên quan tới bộ lạc đồng tộc còn lại.
Cổ Trần lẳng lặng nghe, không cắt lời hắn, chỉ là thỉnh thoảng gật gật đầu.
Bên trong cặp mắt của hắn lóe ra một loại ánh sáng mãnh liệt, khiến Viêm Sơn cũng vì đó kinh dị, càng thêm kính sợ vị Nhân Vương trẻ tuổi này.
Đó là một loại dã tâm chi hỏa, khiến lòng hắn hoang mang rối loạn.
Một vương không có dã tâm, không phải một Vương giả hợp cách, Cổ Trần đã có loại dã tâm cường đại kia.
Càng có loại tư bổn và thủ đoạn cường đại, còn có hậu thuẫn và cơ sở thực lực kiên cố, có những thứ này còn không thể thực hiện tham vọng trong lòng của hắn vậy thật đi một chuyến uổng công.
- Trên 30 ngọn núi ở phía đông nam, có một bộ lạc cường đại hơn chúng ta.
Tin tức này được Viêm Sơn nói ra, có một bộ lạc cường đại hơn, thịnh vượng hơn bọn họ.
Chỉ là, hắn chần chừ nói:
- Có điều, bộ lạc này có chút phiền phức, cực kỳ hung tàn, thậm chí có thể giết hại tộc nhân tộc ta.
- Không ít bộ lạc lớn nhỏ, đều bị diệt trong tay bộ lạc đó.
Ngữ điệu Viêm Sơn nồng đậm kiêng kị, đối với bộ lạc chuyên đi xâm lượng này cần phải thật sự cảnh giác.
Cổ Trần cũng chẳng có gì, ngược lại thấy kinh ngạc và tán thưởng, bộ lạc có tính xâm lược mới có thể thể hiện ra một loại huyết tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.