Chương 976:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Giữa không trung, phong bạo bao phủ đầy trời, đột nhiên nổ tung tán loạn.
Từ bên trong bộc phát ra từng đạo lôi quang, có bóng người tay cầm lôi thương độc chiến hai đại Phong tộc Niết Bàn cường giả, duy trì bất bại, thậm chí một chút yếu thế cũng không có.
Đó là Câu Trần, một mình đại chiến hai tên Niết Bàn cảnh Phong tộc cường giả, vẫn vững vàng chiếm lấy một tia thượng phong, chiến lực mạnh khiến tứ phương chấn kinh.
- Nhân tộc, thật sự là thiên kiều nhân kiệt giết không chết.
Trên mặt Phong tộc chủ tướng kia không động thủ lộ ra một loại sâm nhiên chi sắc, ánh mắt âm lãnh, sát cơ không ngừng lan tràn.
Hắn nhìn Câu Trần đại chiến hai tên Niết Bàn cảnh phó tướng, lại còn có thể chiếm một tia thượng phong, nội tâm tự nhiên vô cùng chấn động.
Bành!
Đột nhiên, thân thể Câu Trần ngang bay ra ngoài, bị một cỗ phong nhận trực tiếp đánh cho bay ra mấy ngàn thước bên ngoài.
Trên người hắn lưu lại từng đạo vết thương, vết máu loang lổ, lôi thương trong tay còn quấn vô số hồ quang điện, khí tức bạo liệt.
Câu Trần bị thương, mặt vẫn không đổi sắc ngẩng đầu nhìn về phía bên này, chẳng biết lúc nào, Phong tộc chủ tướng, vị Niết Bàn cảnh cường giả cường đại nhất kia xuất thủ.
Hắn vừa ra tay liền đánh lén, trực tiếp đả thương Câu Trần.
- Thứ tạp huyết, không hơn không kém.
Tên Phong tộc chủ tướng kia cười lạnh khinh thường, nhìn Câu Trần bị trọng thương, tàn nhẫn nói:
- Bắt ngươi về, lột bỏ huyết mạch Lôi tộc của ngươi.
- Nhân tộc các ngươi, vậy mà để một tên huyết mạch bất thuần làm tộc trưởng, thật sự là đáng cười.
Thanh âm của hắn truyền khắp các phương.
Lời vừa dứt, lập tức khiến toàn bộ tộc nhân trên dưới Câu Trần bộ lạc phẫn nộ.
- Rống, giết sạch những thứ dị tộc đáng chết này.
Một lão giả hét giận dữ, hai mắt đỏ bừng, bởi vì Câu Trần bị đối phương làm nhục.
Nói tộc trưởng Câu Trần của bọn họ là hỗn huyết tạp chủng của Nhân tộc và Lôi tộc, huyết mạch bất thuần, bởi vì lôi đình chi lực của hắn.
Nhưng tất cả lão nhân của bộ lạc đều rõ ràng, Câu Trần, là huyết mạch Nhân tộc chính tông, Nhân tộc thuần huyết, không có một tia tạp chất, càng không tồn tại cái gọi là Lôi tộc huyết mạch.
Lôi đình chi lực của hắn, là trong một khắn hắn đản sinh, thiên biến dị tượng, một đạo lôi từ trên trời đột nhiên bổ xuống, từ đó liền có được lôi đình chi lực.
Đây chính là nguyên do Câu Trần có lôi đình chi lực, vừa ra đời thì bị sét đánh, không những không chết, ngược lại từ đó nắm giữ lôi đình chi lực.
Ngươi nói tộc trưởng bây giờ bị dị tộc vũ nhục huyết mạch vaf thân phận, tất nhiên chọc giận tất cả tộc nhân toàn bộ bộ lạc.
- Giết!
- Giết sạch bọn họ!
Tộc nhân trong Câu Trần bộ lạc, chẳng những không bị đả kích đến sĩ khí, ngược lại sát ý càng tăng lên, sát khí nồng nặc thêm mấy phần, giết Phong tộc đến kém chút tan tành.
Hai mắt Cổ Trần sáng rực, mặc kệ Câu Trần có huyết mạch gì, hắn chỉ biết là đối phương đang vì bộ lạc của mình, tộc nhân của mình dục huyết phấn chiến.
Chỉ như vậy đủ rồi, cho dù hắn là dị tộc, chỉ cần một lòng vì Nhân tộc, Cổ Trần liền đón chào.
- Ngươi, có thể chết rồi.
Ba tên Phong tộc Niết Bàn cường giả kia cười lạnh, đồng loạt vây quanh Câu Trần, sát ý xen lẫn, một cỗ phong bạo tụ đến, hình thành một vùng Bạo Phong.
- Sâu kiến, ngươi táng thân trong Bạo phong lồng giam đi.
Phong tộc chủ tướng cười lạnh nói xong, ba người liên hợp, cuồng phong tàn phá bừa bãi, phong bạo bao phủ hội tụ thành lồng giam lập tức co vào, vô vàn phong nhận thẳng hướng Câu Trần.
Nguy cơ, nguy cơ trước đó chưa từng có bao phủ tới.
Đối mặt nguy cơ tử vong, gương mặt Câu Trần lại bình tĩnh như cũ, không có một tia gợn sóng, dường như tử vong trong mắt hắn không đáng nhắc tới.
- Ta giết người vô số, giết đồng tộc, giết dị tộc, nhưng chưa bao giờ giết một người vô tội, giết đều là đáng giết, giết đều là địch nhân.
Câu Trần mỗi chữ mỗi câu, trong giọng nói đạm mạc lộ ra một loại quang minh lỗi lạc, giết người vô số không sai, nhưng hắn chưa bao giờ giết người vô tội.
Người hắn giết đều là địch nhân, là bại loại tàn sát đồng tộc, là dị tộc giết hại Nhân tộc, làm không thẹn với lương tâm.
Nhìn phong nhận vọt tới đầy trời, Câu Trần cười lạnh nói:
- Ta cả đời này, giết dị tộc còn chưa đủ nhiều, nếu có khả năng, ta nguyện ý đồ sạch dị tộc trong thiên hạ.
Oanh!
Lời này chấn động thiên địa, sát khí kinh khủng làm cho người e ngại.
Hắn vậy mà tuyên bố muốn đồ sạch dị tộc trong thiên hạ, quả thực không thể tưởng tượng, nghe rợn cả người, thậm chí hù dọa ba tên Phong tộc Niết Bàn cảnh cường giả.
- Đáng chết!
- Hắn điên rồi?
Ba tên Phong tộc cường giả sợ ngây người, bị lời này của Câu Trần chấn động không nhẹ, loại hàn kia ý không tự chủ tràn ngập trong lòng, bỏ đi không được.
Giết sạch thiên hạ dị tộc, đây là một loại niềm tin, nguyện vọng bao lớn, hắn thật dám nghĩ.
Từ bên trong bộc phát ra từng đạo lôi quang, có bóng người tay cầm lôi thương độc chiến hai đại Phong tộc Niết Bàn cường giả, duy trì bất bại, thậm chí một chút yếu thế cũng không có.
Đó là Câu Trần, một mình đại chiến hai tên Niết Bàn cảnh Phong tộc cường giả, vẫn vững vàng chiếm lấy một tia thượng phong, chiến lực mạnh khiến tứ phương chấn kinh.
- Nhân tộc, thật sự là thiên kiều nhân kiệt giết không chết.
Trên mặt Phong tộc chủ tướng kia không động thủ lộ ra một loại sâm nhiên chi sắc, ánh mắt âm lãnh, sát cơ không ngừng lan tràn.
Hắn nhìn Câu Trần đại chiến hai tên Niết Bàn cảnh phó tướng, lại còn có thể chiếm một tia thượng phong, nội tâm tự nhiên vô cùng chấn động.
Bành!
Đột nhiên, thân thể Câu Trần ngang bay ra ngoài, bị một cỗ phong nhận trực tiếp đánh cho bay ra mấy ngàn thước bên ngoài.
Trên người hắn lưu lại từng đạo vết thương, vết máu loang lổ, lôi thương trong tay còn quấn vô số hồ quang điện, khí tức bạo liệt.
Câu Trần bị thương, mặt vẫn không đổi sắc ngẩng đầu nhìn về phía bên này, chẳng biết lúc nào, Phong tộc chủ tướng, vị Niết Bàn cảnh cường giả cường đại nhất kia xuất thủ.
Hắn vừa ra tay liền đánh lén, trực tiếp đả thương Câu Trần.
- Thứ tạp huyết, không hơn không kém.
Tên Phong tộc chủ tướng kia cười lạnh khinh thường, nhìn Câu Trần bị trọng thương, tàn nhẫn nói:
- Bắt ngươi về, lột bỏ huyết mạch Lôi tộc của ngươi.
- Nhân tộc các ngươi, vậy mà để một tên huyết mạch bất thuần làm tộc trưởng, thật sự là đáng cười.
Thanh âm của hắn truyền khắp các phương.
Lời vừa dứt, lập tức khiến toàn bộ tộc nhân trên dưới Câu Trần bộ lạc phẫn nộ.
- Rống, giết sạch những thứ dị tộc đáng chết này.
Một lão giả hét giận dữ, hai mắt đỏ bừng, bởi vì Câu Trần bị đối phương làm nhục.
Nói tộc trưởng Câu Trần của bọn họ là hỗn huyết tạp chủng của Nhân tộc và Lôi tộc, huyết mạch bất thuần, bởi vì lôi đình chi lực của hắn.
Nhưng tất cả lão nhân của bộ lạc đều rõ ràng, Câu Trần, là huyết mạch Nhân tộc chính tông, Nhân tộc thuần huyết, không có một tia tạp chất, càng không tồn tại cái gọi là Lôi tộc huyết mạch.
Lôi đình chi lực của hắn, là trong một khắn hắn đản sinh, thiên biến dị tượng, một đạo lôi từ trên trời đột nhiên bổ xuống, từ đó liền có được lôi đình chi lực.
Đây chính là nguyên do Câu Trần có lôi đình chi lực, vừa ra đời thì bị sét đánh, không những không chết, ngược lại từ đó nắm giữ lôi đình chi lực.
Ngươi nói tộc trưởng bây giờ bị dị tộc vũ nhục huyết mạch vaf thân phận, tất nhiên chọc giận tất cả tộc nhân toàn bộ bộ lạc.
- Giết!
- Giết sạch bọn họ!
Tộc nhân trong Câu Trần bộ lạc, chẳng những không bị đả kích đến sĩ khí, ngược lại sát ý càng tăng lên, sát khí nồng nặc thêm mấy phần, giết Phong tộc đến kém chút tan tành.
Hai mắt Cổ Trần sáng rực, mặc kệ Câu Trần có huyết mạch gì, hắn chỉ biết là đối phương đang vì bộ lạc của mình, tộc nhân của mình dục huyết phấn chiến.
Chỉ như vậy đủ rồi, cho dù hắn là dị tộc, chỉ cần một lòng vì Nhân tộc, Cổ Trần liền đón chào.
- Ngươi, có thể chết rồi.
Ba tên Phong tộc Niết Bàn cường giả kia cười lạnh, đồng loạt vây quanh Câu Trần, sát ý xen lẫn, một cỗ phong bạo tụ đến, hình thành một vùng Bạo Phong.
- Sâu kiến, ngươi táng thân trong Bạo phong lồng giam đi.
Phong tộc chủ tướng cười lạnh nói xong, ba người liên hợp, cuồng phong tàn phá bừa bãi, phong bạo bao phủ hội tụ thành lồng giam lập tức co vào, vô vàn phong nhận thẳng hướng Câu Trần.
Nguy cơ, nguy cơ trước đó chưa từng có bao phủ tới.
Đối mặt nguy cơ tử vong, gương mặt Câu Trần lại bình tĩnh như cũ, không có một tia gợn sóng, dường như tử vong trong mắt hắn không đáng nhắc tới.
- Ta giết người vô số, giết đồng tộc, giết dị tộc, nhưng chưa bao giờ giết một người vô tội, giết đều là đáng giết, giết đều là địch nhân.
Câu Trần mỗi chữ mỗi câu, trong giọng nói đạm mạc lộ ra một loại quang minh lỗi lạc, giết người vô số không sai, nhưng hắn chưa bao giờ giết người vô tội.
Người hắn giết đều là địch nhân, là bại loại tàn sát đồng tộc, là dị tộc giết hại Nhân tộc, làm không thẹn với lương tâm.
Nhìn phong nhận vọt tới đầy trời, Câu Trần cười lạnh nói:
- Ta cả đời này, giết dị tộc còn chưa đủ nhiều, nếu có khả năng, ta nguyện ý đồ sạch dị tộc trong thiên hạ.
Oanh!
Lời này chấn động thiên địa, sát khí kinh khủng làm cho người e ngại.
Hắn vậy mà tuyên bố muốn đồ sạch dị tộc trong thiên hạ, quả thực không thể tưởng tượng, nghe rợn cả người, thậm chí hù dọa ba tên Phong tộc Niết Bàn cảnh cường giả.
- Đáng chết!
- Hắn điên rồi?
Ba tên Phong tộc cường giả sợ ngây người, bị lời này của Câu Trần chấn động không nhẹ, loại hàn kia ý không tự chủ tràn ngập trong lòng, bỏ đi không được.
Giết sạch thiên hạ dị tộc, đây là một loại niềm tin, nguyện vọng bao lớn, hắn thật dám nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.