Chương 236: Đếm Chậm Một Bước
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Nhìn đội ngũ to lớn dắt díu nhau đi xa, Cổ Trần kéo Bạch Hổ quay đầu, dẫn đầu chạy nhanh về phương hướng khác.
Rầm rập!
Đất đai rung rinh, cát bụi bay lên.
Năm nghìn kỵ binh chạy như điên, mỗi người khoác Thanh Đồng trọng giáp, cầm trường Thanh Đồng mâu đã thay đổi, bắt đầu trận chinh chiến khác.
Trên bình nguyên, một đội ngũ to lớn đang tiến lên.
Đội ngũ này là năm nghìn kỵ binh do Cổ Trần dẫn dắt, bởi vì vừa mới thay đổi tọa kỵ, một số người còn không quen nên tốc độ có chút chậm.
Nhưng một đường tiến lên, chậm rãi thói quen thì dần nắm bắt được bí quyết, mỗi người được trang bị một tấm Thanh Đồng thuẫn, một thanh Thanh Đồng chiến đao, một cây Thanh Đồng trường mâu.
Phối trí như vậy xem như đúng chuẩn, đương nhiên, tương lai có lẽ Cổ Trần sẽ trang bị thêm một cây chiến cung cho mỗi người, hoặc sau khi nghiên cứu ra cung nỏ thì trang bị thêm nỏ tên.
Chẳng qua trước mắt chỉ có thể được như vậy, dù sao cần đi đường từng bước một.
- Thiết Mộc, còn bao xa nữa?
Ngay đằng trước đội ngũ, Cổ Trần cưỡi Bạch Hổ đi đầu, bên cạnh là Thiết Mộc, vị tướng lĩnh mới thu phục, tộc trưởng của Ô Mộc bộ lạc cũ.
Thiết Mộc là cao thủ Đoán Cốt cảnh tiểu thành, nhưng so với Hắc Thổ thì còn hơi kém, bởi vì hắn tu luyện chi pháp căn bản không cách nào đánh đồng với Thanh Đồng đồ khắc.
Cho nên, về sức chiến đấu thì Hắc Thổ hiện tại có thể đại chiến với Thiết Mộc mà không thua, nếu đợi Hắc Thổ cô đọng càng nhiều Thanh Đồng chiến khí thì có lẽ dư sức đè ép Thiết Mộc.
Thiết Mộc trả lời cung kính:
- Tộc trưởng, còn khoảng ba mươi dặm là đến.
Đối với vị tộc trưởng trẻ tuổi này, Thiết Mộc có sự kính sợ phát ra từ tận đáy lòng, thậm chí xen lẫn một chút nỗi sợ.
Cổ Trần nghe vậy gật đầu, ngắm nhìn phương xa, trong lòng suy tư đợi khi nào chiếm đoạt ba bộ lạc nhỏ khác lại đi tìm bộ lạc khác để khuếch trương.
Cổ Trần bỗng hỏi:
- Phải rồi, ba bộ lạc nhỏ kia có Tế Thần không?
Thiết Mộc nghe xong sửng sốt, đáp:
- Tộc trưởng, ba bộ lạc kia đều thờ phụng cùng một Tế Thần, nghe nói Tế Thần đó là một con Liệp Xỉ Tích.
- Liệp Xỉ Tích?
Cổ Trần hơi cau mày, nghĩ rằng chính mình kiến thức những cái gọi là Tế Thần trong từng bộ lạc đều chỉ là sinh vật có chút ý thức và sức mạnh siêu phàm.
Mấy thứ này tại sao dám trở thành thần, khiến bộ lạc Nhân tộc tế tự và cung phụng?
- Tộc trưởng, đằng trước là đến nơi.
Một đường trầm tư, Thiết Mộc đi bên cạnh bỗng nhiên nhắc nhở một câu, khiến Cổ Trần thoát ra những suy nghĩ lung tung.
Cổ Trần ném hết mớ suy nghĩ bòng bong, giương mắt nhìn lên, mơ hồ nhìn thấy đường nét một bộ lạc, một đầu chái nhà dựng ở đó.
Khiến Cổ Trần ngạc nhiên là đầu chái nhà rất tàn phá, giống như một tòa phế tích.
- Chuyện gì xảy ra?
Khi Cổ Trần dẫn theo kỵ binh đi tới trước đầu chái nhà kia, mọi người đều ngẩn ngơ. Đằng trước đúng là một bộ lạc, nhưng mà đầu chái nhà lại vỡ nát không chịu nổi, hóa thành phế tích, trong bộ lạc im ắng không có một chút tiếng động.
- Có mùi máu tươi.
Mắt Cổ Trần sâu thẳm, ngửi được mùi máu bay trong không khí.
Hắn ánh mắt lấp lóe, đánh giá bộ lạc trước mắt, đầu chái nhà đã sớm vỡ nát, phòng ốc trong bộ lạc sụp đổ tan hoang.
Bên trong trống rỗng không có một người, cưỡi Bạch Hổ vượt qua đầu chái nhà vỡ nát, đi vào trong đó, trông thấy là một mảnh hỗn độn.
Dưới đất loang lổ vết máu, còn có một ít mảnh vụn tứ chi tỏa mùi tanh nồng, thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy con sài lang kiếm đồ ăn thừa trong phế tích bộ lạc.
- Hú ú ú!
Mấy con sài lang kinh hoàng gào thét, bị mấy tên kỵ binh từ sau lưng trực tiếp một mâu đâm chết.
Mọi người trầm mặc nhìn bộ lạc hóa thành phế tích, bên trong người đi lầu trống, chỉ để lại hỗn độn đầy đất và một ít phế tích, vết máu loang lổ, khắp nơi là dấu vết từng có đại chiến.
- Nơi này từng phát sinh đại chiến, chúng ta tới chậm.
Cổ Trần vẻ mặt nghiêm túc, xem xét một vòng rồi cho ra kết luận, nơi này mới vừa phát sinh một trận đại chiến, dẫn đến bộ lạc bị diệt.
Bọn họ tới chậm.
- Không thể nào!
Thiết Mộc hoang mang nghi ngờ nói:
- Hai ngày trước ta vừa dẫn người đại chiến một trận với họ, không phân ra thắng thua, tại sao chỉ chớp mắt đã bị diệt?
- Là ai làm?
Trong một chốc, trong lòng mọi người có một nghi vấn, là ai tiêu diệt bộ lạc này?
Cổ Trần ánh mắt lấp lóe, tra xét tình huống trong phế tích bộ lạc, mơ hồ tìm được một số dấu vết, khí tức còn sót lại.
Rầm rập!
Đất đai rung rinh, cát bụi bay lên.
Năm nghìn kỵ binh chạy như điên, mỗi người khoác Thanh Đồng trọng giáp, cầm trường Thanh Đồng mâu đã thay đổi, bắt đầu trận chinh chiến khác.
Trên bình nguyên, một đội ngũ to lớn đang tiến lên.
Đội ngũ này là năm nghìn kỵ binh do Cổ Trần dẫn dắt, bởi vì vừa mới thay đổi tọa kỵ, một số người còn không quen nên tốc độ có chút chậm.
Nhưng một đường tiến lên, chậm rãi thói quen thì dần nắm bắt được bí quyết, mỗi người được trang bị một tấm Thanh Đồng thuẫn, một thanh Thanh Đồng chiến đao, một cây Thanh Đồng trường mâu.
Phối trí như vậy xem như đúng chuẩn, đương nhiên, tương lai có lẽ Cổ Trần sẽ trang bị thêm một cây chiến cung cho mỗi người, hoặc sau khi nghiên cứu ra cung nỏ thì trang bị thêm nỏ tên.
Chẳng qua trước mắt chỉ có thể được như vậy, dù sao cần đi đường từng bước một.
- Thiết Mộc, còn bao xa nữa?
Ngay đằng trước đội ngũ, Cổ Trần cưỡi Bạch Hổ đi đầu, bên cạnh là Thiết Mộc, vị tướng lĩnh mới thu phục, tộc trưởng của Ô Mộc bộ lạc cũ.
Thiết Mộc là cao thủ Đoán Cốt cảnh tiểu thành, nhưng so với Hắc Thổ thì còn hơi kém, bởi vì hắn tu luyện chi pháp căn bản không cách nào đánh đồng với Thanh Đồng đồ khắc.
Cho nên, về sức chiến đấu thì Hắc Thổ hiện tại có thể đại chiến với Thiết Mộc mà không thua, nếu đợi Hắc Thổ cô đọng càng nhiều Thanh Đồng chiến khí thì có lẽ dư sức đè ép Thiết Mộc.
Thiết Mộc trả lời cung kính:
- Tộc trưởng, còn khoảng ba mươi dặm là đến.
Đối với vị tộc trưởng trẻ tuổi này, Thiết Mộc có sự kính sợ phát ra từ tận đáy lòng, thậm chí xen lẫn một chút nỗi sợ.
Cổ Trần nghe vậy gật đầu, ngắm nhìn phương xa, trong lòng suy tư đợi khi nào chiếm đoạt ba bộ lạc nhỏ khác lại đi tìm bộ lạc khác để khuếch trương.
Cổ Trần bỗng hỏi:
- Phải rồi, ba bộ lạc nhỏ kia có Tế Thần không?
Thiết Mộc nghe xong sửng sốt, đáp:
- Tộc trưởng, ba bộ lạc kia đều thờ phụng cùng một Tế Thần, nghe nói Tế Thần đó là một con Liệp Xỉ Tích.
- Liệp Xỉ Tích?
Cổ Trần hơi cau mày, nghĩ rằng chính mình kiến thức những cái gọi là Tế Thần trong từng bộ lạc đều chỉ là sinh vật có chút ý thức và sức mạnh siêu phàm.
Mấy thứ này tại sao dám trở thành thần, khiến bộ lạc Nhân tộc tế tự và cung phụng?
- Tộc trưởng, đằng trước là đến nơi.
Một đường trầm tư, Thiết Mộc đi bên cạnh bỗng nhiên nhắc nhở một câu, khiến Cổ Trần thoát ra những suy nghĩ lung tung.
Cổ Trần ném hết mớ suy nghĩ bòng bong, giương mắt nhìn lên, mơ hồ nhìn thấy đường nét một bộ lạc, một đầu chái nhà dựng ở đó.
Khiến Cổ Trần ngạc nhiên là đầu chái nhà rất tàn phá, giống như một tòa phế tích.
- Chuyện gì xảy ra?
Khi Cổ Trần dẫn theo kỵ binh đi tới trước đầu chái nhà kia, mọi người đều ngẩn ngơ. Đằng trước đúng là một bộ lạc, nhưng mà đầu chái nhà lại vỡ nát không chịu nổi, hóa thành phế tích, trong bộ lạc im ắng không có một chút tiếng động.
- Có mùi máu tươi.
Mắt Cổ Trần sâu thẳm, ngửi được mùi máu bay trong không khí.
Hắn ánh mắt lấp lóe, đánh giá bộ lạc trước mắt, đầu chái nhà đã sớm vỡ nát, phòng ốc trong bộ lạc sụp đổ tan hoang.
Bên trong trống rỗng không có một người, cưỡi Bạch Hổ vượt qua đầu chái nhà vỡ nát, đi vào trong đó, trông thấy là một mảnh hỗn độn.
Dưới đất loang lổ vết máu, còn có một ít mảnh vụn tứ chi tỏa mùi tanh nồng, thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy con sài lang kiếm đồ ăn thừa trong phế tích bộ lạc.
- Hú ú ú!
Mấy con sài lang kinh hoàng gào thét, bị mấy tên kỵ binh từ sau lưng trực tiếp một mâu đâm chết.
Mọi người trầm mặc nhìn bộ lạc hóa thành phế tích, bên trong người đi lầu trống, chỉ để lại hỗn độn đầy đất và một ít phế tích, vết máu loang lổ, khắp nơi là dấu vết từng có đại chiến.
- Nơi này từng phát sinh đại chiến, chúng ta tới chậm.
Cổ Trần vẻ mặt nghiêm túc, xem xét một vòng rồi cho ra kết luận, nơi này mới vừa phát sinh một trận đại chiến, dẫn đến bộ lạc bị diệt.
Bọn họ tới chậm.
- Không thể nào!
Thiết Mộc hoang mang nghi ngờ nói:
- Hai ngày trước ta vừa dẫn người đại chiến một trận với họ, không phân ra thắng thua, tại sao chỉ chớp mắt đã bị diệt?
- Là ai làm?
Trong một chốc, trong lòng mọi người có một nghi vấn, là ai tiêu diệt bộ lạc này?
Cổ Trần ánh mắt lấp lóe, tra xét tình huống trong phế tích bộ lạc, mơ hồ tìm được một số dấu vết, khí tức còn sót lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.