Chương 4: Đi Săn
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
19/07/2021
Một hồi tang lễ kết thúc, lão Vu Chúc được mai táng tại một khe sau núi, chỗ đó, cũng là nghĩa trang của bộ lạc.
Mà một ngọn núi cách đó hai mươi dặm, chính là Cấm Sơn, bên trong có một Tế Thần.
Cổ Trần đứng trên đỉnh núi, yên lặng nhìn về phía Cấm Sơn, trong mắt lộ ra một vệt lạnh lẽo.
- Tộc trưởng, thời gian đi săn đã đến, lương thực dự trữ cũng không còn nhiều, chúng ta cần phải ra ngoài săn.
Lúc này, một vị tộc lão run rẩy đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở một câu, trong mắt đầy bi ai cùng thống khổ.
Lão Vu Chúc chết, khiến cả bộ lạc như bị một tầng bóng ma bao phủ, ba ngày nữa là thời gian tế tự, đại biểu cho việc hai mươi sinh mệnh trẻ tuổi trong bộ lạc phải đưa đi hiến cho Tế Thần.
Tế Thần, đại biểu cho lực lượng cùng khủng bố, ai dám phản kháng?
Cho nên, người trong bộ lạc chỉ có thể yên lặng thút thít, không ít tộc nhân trẻ tuổi đang chờ vận mệnh lựa chọn, ba ngày sau, ai sẽ thành tế phẩm hiến cho Tế Thần?
Nhìn thấy nguyên một đám tộc nhân khủng hoảng, đờ đẫn, Cổ Trần càng kiên định hơn việc phải trừ bỏ tên Tế Thần kia.
- Đi săn sao?
Cổ Trần yên lặng nhìn bầu trời, thầm suy tính xem làm thế nào để mạnh lên. Căn cứ theo tin tức từ hạt châu thần bí truyền ra, muốn thu được năng lượng tôi thể, cần phải bổ sung một năng lượng khác cho nó.
Mà cách thu được năng lượng khác này, chính là săn giết sinh vật, từ đó thu được năng lượng mà kích hoạt công năng tôi thể.
- Tiểu Hắc, triệu tập dũng sĩ trong bộ lạc, chuẩn bị đi săn.
Hắn hít sâu một hơi, phân phó cho Hắc Thổ đứng sau lưng.
Chỉ thấy Hắc Thổ cầm Thạch mâu, sải bước đi tới, thân thể cao tới hai thước lộ ra một cỗ khí tức cuồng dã, hắn là kẻ to cao nhất, mạnh mẽ nhất bộ lạc.
- Tộc trưởng, đã chuẩn bị sẵn sàng!
Hắc Thổ đi tới cung kính hành lễ, trên mặt vẫn còn vẻ bi thương, tương lai của bộ lạc thực sự mờ mịt a.
Cổ Trần không nói chuyện, chỉ khẽ gật gật đầu, lại nói ra một quyết định khiến người bất ngờ:
- Lần này, ta quyết định tự chỉ huy tộc nhân xuống núi đi săn.
Một câu nói khiến đám tộc nhân ở phụ cận đều phải ngây người, nguyên một đám khiếp sợ nhìn Cổ Trần.
Tộc trưởng tự đi săn, đây là một việc vô cùng hiếm thấy. Bởi thân là tộc trưởng, là chỗ dựa tinh thần cho cả tộc, việc đi săn tồn tại nguy hiểm không rõ, không cần tự đi săn.
Nhưng Cổ Trần đã quyết định, muốn ra ngoài đi săn.
Bởi hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, cần lực lượng cường đại hơn, đi săn, là đường tắt duy nhất.
Mà hắn chỉ có thời gian ba ngày, nếu không thể thu đủ lực lượng đối kháng Tế Thần, tương lai của bộ lạc sẽ thực không còn hy vọng.
...
Phía trước bộ lạc, một đám người nguyên thủy tụ tập, từng người mặc áo da thú, tay cầm Thạch mâu, Mộc cung chờ xuất phát.
Bọn họ đều là thanh niên trai tráng trong tộc, trọn vẹn một trăm người, tụ tập một chỗ liền lộ ra vẻ hùng vĩ.
Trước đó đã có một nhóm người xuống núi, đó là đội ngũ phụ trách bắt cá dưới núi, số lượng còn càng nhiều hơn.
Còn một nhóm khác là nữ nhân trong bộ lạc, đã qua mảnh rừng dưới núi kia hái quả dại, đây cũng là nguồn lương thực chủ yếu của bộ lạc.
Nhìn các dũng sĩ trước mắt, Cổ Trần thực sự cảm thấy phiền muộn, đám người này, thực sự chỉ là một đám dã nhân.
Nhìn đống vũ khí trong tay đám người, mâu thì là một khúc gậy buộc với một mảnh đá được mài sắc, cung còn càng đơn giản hơn, chỉ là một cây gậy buộc hai đầu lại, quả thực lạc hậu tới mức khiến người tuyệt vọng.
Mang theo cái đội ngũ này, có thể săn được con mồi cỡ nào?
Suy nghĩ một chút, muốn dựa vào đội ngũ này để đối kháng Tế Thần, căn bản là tới để đưa đồ ăn. Nghĩ tới đây, Cổ Trần càng thêm trầm trọng, khát vọng đối với lực lượng càng trở nên mãnh liệt.
Những lần đi săn trước, có vẻ như chỉ săn được mấy con nai con hoẵng, ngoài ra cũng chỉ có mấy con thỏ các kiểu.
“Ai, có người cũng như không!”
Cổ Trần thầm than một tiếng.
Lúc này, Hắc Thổ từ phía trước đội ngũ đi tới, mặt lộ vẻ lo lắng.
- Tộc trưởng, ngài thực sự muốn đích thân đi săn?
Hắc Thổ lo lắng hỏi.
Hắn nhìn Cổ Trần, cung kính nói tiếp:
- Ngài là tộc trưởng, không nên dính vào việc nguy hiểm này, việc trong bộ tộc, còn cần ngài phân phó.
- Đúng vậy, tộc trưởng, ngài không nên đi thì hơn!
- Tộc trưởng, ngài ở lại tộc, chờ chúng ta trở về là được!
- Đúng vậy, dưới núi quá nguy hiểm.
Đám người ngươi một câu, ta một câu, đều muốn khuyên vị tộc trưởng Cổ Trần này của mình không nên xuống núi, an tâm ở trong bộ lạc là được rồi.
Thân là tộc trưởng, là chủ tâm cốt của cả tộc, không cần mạo hiểm đi săn.
- Không cần nói nữa!
Cổ Trần khoát tay ngăn cản đám người, sắc mặt kiên quyết.
Thần tình hắn lại nghiêm túc, giọng nói không cho phép nghi vấn:
- Ta thân là tộc trưởng, nếu cứ mãi ngồi không trong tộc, sao có thể dẫn dắt bộ lạc đi hướng phồn vinh?
- Xuất phát, đi săn, hết thảy vì bộ lạc!
Cổ Trần giơ cao trường mâu hét lớn, dẫn đầu nhanh chân hướng về dưới núi mà đi.
- Hết thảy vì bộ lạc!
Một trăm dũng sĩ bộ lạc phía sau giơ trường mâu, mộc cung cùng hô to, ý chí mạnh mẽ, nguyên một đám hùng dũng oai vệ đi theo Cổ Trần, trùng trùng điệp điệp xuống núi.
Trong bộ lạc, rất nhiều tộc nhân khác cùng nhìn thấy cảnh này, tâm tình bi thương lúc trước nháy mắt trở nên vui mừng thay cho tộc trưởng, tộc trưởng có suy nghĩ thế này, mới thực sự là chủ tâm cốt, mới thực sự là tộc trưởng.
Mà đã là tộc trưởng tốt, vậy nhất định phải ủng hộ.
Sơn dân bộ lạc nguyên thủy, nguyên một đám đều đơn thuần như một tờ giấy trắng, chỉ cần ngươi đủ tốt với họ, thậm chí suy nghĩ cho bọn họ, lập tức có thể thu được kính ngưỡng vô hạn.
Kỳ thực, Cổ Trần kiên quyết xuống núi theo bộ lạc đi săn, cơ bản là vì hạt châu thần bí trong đầu kia.
Hạt châu thần bí kia có thể giúp hắn mạnh lên, nhưng điều kiện là cần năng lượng bổ sung.
Chỉ cần săn giết dã thú, từ đó thu được năng lượng cho hạt châu, như vậy hắn có thể không ngừng lớn mạnh.
Hắn cần lực lượng cường đại, chỉ có lực lượng đủ mạnh mới có thể đối kháng Tế Thần sau núi, mới có thể diệt trừ được nó, giành lấy tự do cho bộ lạc.
Vì mạnh lên, Cổ Trần không quản nguy hiểm, Man Hoang thế giới này, không đối mặt chút nguy hiểm nhỏ, sao có thể chống lại nguy hiểm càng lớn hơn?
Mà thân là tộc trưởng, hắn thực sự cần làm gương tốt, chỉ huy bộ lạc lớn mạnh, nhưng hết thảy đều cần thực lực làm cơ sở.
Dưới núi, Cổ Trần nhìn về phía thảo nguyên mênh mông phía trước, một cỗ thê lương chi ý đập thẳng vào mặt, tinh thần không kìm được mà chấn động.
Đây là lần đầu tiên hắn xuống núi.
Từ khi xuyên tới nơi này, mạc danh kỳ diệu được đề cử làm tộc trưởng, đến bây giờ là lần đầu tiên xuống núi, nhìn thấy thảo nguyên mênh mông vô bờ, tâm cảnh tự nhiên trở nên tinh tế.
- Tộc trưởng, phía trước là Man Hoang bình nguyên.
Hắc Thổ ở bên cạnh nói khẽ, nhưng nói khẽ của hắn cũng đủ cho đám người phía sau nghe thấy.
Đám người yên lặng không nói, nghiêm túc nhìn vị tộc trưởng Cổ Trần này.
- Man Hoang bình nguyên, theo lời các tộc lão thì nơi này có vô số Man Hoang hung thú, chúng ta không thể vào sâu, chỉ có thể ở rìa ngoài tìm kiếm dã thú.
Hắc Thổ nhắc nhở cẩn thận, giảng giải các điều cần chú ý khi đi săn.
Đi săn, nghe đơn giản, nhưng kỳ thực có rất nhiều điều kiện khắt khe, cũng càng có rất nhiều hạn chế cùng cấm kỵ, nhiều chỗ không thể đi.
Ví như sâu trong bình nguyên, nơi đó không thể bước chân vào, tộc lão trong bộ lạc cũng thường xuyên cảnh cáo, chỉ được phép ở rìa ngoài tìm con mồi, một bước cũng không được bước vào trong.
- Ta hiểu, vậy thì tìm kiếm con mồi ở rìa ngoài, các ngươi có kinh nghiệm, vậy giao cho Tiểu Hắc ngươi dẫn đầu, ta theo các ngươi đi săn.
Cổ Trần tự hiểu lấy bản thân, hắn cũng không ngu xuẩn tự đại ta đây, càng không cuồng vọng nghĩ bản thân là tộc trưởng, phải do bản thân chỉ huy, nơi này, không phải Địa cầu lúc trước.
Man Hoang thế giới này, khắp nơi đều là nguy cơ, đội ngũ đi săn này, chưa lần nào lành lặn về đủ.
Mặc dù chỉ là bên ngoài, nhưng vẫn có thể gặp được hung thú cường đại, nếu gặp phải thứ này, chạy là biện pháp duy nhất.
Trước đó, đội ngũ này đã từng gặp được mấy lần, có hai lần chết mất mấy người, vô cùng nguy hiểm.
Hắc Thổ đi đầu, đội ngũ dọc theo tuyến đường đã khai phá từ từ tiếp nhập vùng ngoài bình nguyên.
Không bao lâu, đám người đã đi tới một mảnh trũng xuống, nơi này có nguồn nước lớn, còn có cây cối xanh biếc um tùm.
- Tộc trưởng nhìn xem, ở đó có một đầu Man Hoang Long thú lạc đàn.
Trong bụi cây đám người ẩn tàng, Hắc Thổ chỉ về một đầm nước, chỗ đó đang có một sinh vật to lớn chậm rãi uống nước.
- Man Hoang Long thú?
Cổ Trần theo tay Hắc Thổ chỉ mà nhìn, ánh mắt dần trừng lớn, dường như gặp phải thứ gì đó không thể tin nổi.
Mà một ngọn núi cách đó hai mươi dặm, chính là Cấm Sơn, bên trong có một Tế Thần.
Cổ Trần đứng trên đỉnh núi, yên lặng nhìn về phía Cấm Sơn, trong mắt lộ ra một vệt lạnh lẽo.
- Tộc trưởng, thời gian đi săn đã đến, lương thực dự trữ cũng không còn nhiều, chúng ta cần phải ra ngoài săn.
Lúc này, một vị tộc lão run rẩy đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở một câu, trong mắt đầy bi ai cùng thống khổ.
Lão Vu Chúc chết, khiến cả bộ lạc như bị một tầng bóng ma bao phủ, ba ngày nữa là thời gian tế tự, đại biểu cho việc hai mươi sinh mệnh trẻ tuổi trong bộ lạc phải đưa đi hiến cho Tế Thần.
Tế Thần, đại biểu cho lực lượng cùng khủng bố, ai dám phản kháng?
Cho nên, người trong bộ lạc chỉ có thể yên lặng thút thít, không ít tộc nhân trẻ tuổi đang chờ vận mệnh lựa chọn, ba ngày sau, ai sẽ thành tế phẩm hiến cho Tế Thần?
Nhìn thấy nguyên một đám tộc nhân khủng hoảng, đờ đẫn, Cổ Trần càng kiên định hơn việc phải trừ bỏ tên Tế Thần kia.
- Đi săn sao?
Cổ Trần yên lặng nhìn bầu trời, thầm suy tính xem làm thế nào để mạnh lên. Căn cứ theo tin tức từ hạt châu thần bí truyền ra, muốn thu được năng lượng tôi thể, cần phải bổ sung một năng lượng khác cho nó.
Mà cách thu được năng lượng khác này, chính là săn giết sinh vật, từ đó thu được năng lượng mà kích hoạt công năng tôi thể.
- Tiểu Hắc, triệu tập dũng sĩ trong bộ lạc, chuẩn bị đi săn.
Hắn hít sâu một hơi, phân phó cho Hắc Thổ đứng sau lưng.
Chỉ thấy Hắc Thổ cầm Thạch mâu, sải bước đi tới, thân thể cao tới hai thước lộ ra một cỗ khí tức cuồng dã, hắn là kẻ to cao nhất, mạnh mẽ nhất bộ lạc.
- Tộc trưởng, đã chuẩn bị sẵn sàng!
Hắc Thổ đi tới cung kính hành lễ, trên mặt vẫn còn vẻ bi thương, tương lai của bộ lạc thực sự mờ mịt a.
Cổ Trần không nói chuyện, chỉ khẽ gật gật đầu, lại nói ra một quyết định khiến người bất ngờ:
- Lần này, ta quyết định tự chỉ huy tộc nhân xuống núi đi săn.
Một câu nói khiến đám tộc nhân ở phụ cận đều phải ngây người, nguyên một đám khiếp sợ nhìn Cổ Trần.
Tộc trưởng tự đi săn, đây là một việc vô cùng hiếm thấy. Bởi thân là tộc trưởng, là chỗ dựa tinh thần cho cả tộc, việc đi săn tồn tại nguy hiểm không rõ, không cần tự đi săn.
Nhưng Cổ Trần đã quyết định, muốn ra ngoài đi săn.
Bởi hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, cần lực lượng cường đại hơn, đi săn, là đường tắt duy nhất.
Mà hắn chỉ có thời gian ba ngày, nếu không thể thu đủ lực lượng đối kháng Tế Thần, tương lai của bộ lạc sẽ thực không còn hy vọng.
...
Phía trước bộ lạc, một đám người nguyên thủy tụ tập, từng người mặc áo da thú, tay cầm Thạch mâu, Mộc cung chờ xuất phát.
Bọn họ đều là thanh niên trai tráng trong tộc, trọn vẹn một trăm người, tụ tập một chỗ liền lộ ra vẻ hùng vĩ.
Trước đó đã có một nhóm người xuống núi, đó là đội ngũ phụ trách bắt cá dưới núi, số lượng còn càng nhiều hơn.
Còn một nhóm khác là nữ nhân trong bộ lạc, đã qua mảnh rừng dưới núi kia hái quả dại, đây cũng là nguồn lương thực chủ yếu của bộ lạc.
Nhìn các dũng sĩ trước mắt, Cổ Trần thực sự cảm thấy phiền muộn, đám người này, thực sự chỉ là một đám dã nhân.
Nhìn đống vũ khí trong tay đám người, mâu thì là một khúc gậy buộc với một mảnh đá được mài sắc, cung còn càng đơn giản hơn, chỉ là một cây gậy buộc hai đầu lại, quả thực lạc hậu tới mức khiến người tuyệt vọng.
Mang theo cái đội ngũ này, có thể săn được con mồi cỡ nào?
Suy nghĩ một chút, muốn dựa vào đội ngũ này để đối kháng Tế Thần, căn bản là tới để đưa đồ ăn. Nghĩ tới đây, Cổ Trần càng thêm trầm trọng, khát vọng đối với lực lượng càng trở nên mãnh liệt.
Những lần đi săn trước, có vẻ như chỉ săn được mấy con nai con hoẵng, ngoài ra cũng chỉ có mấy con thỏ các kiểu.
“Ai, có người cũng như không!”
Cổ Trần thầm than một tiếng.
Lúc này, Hắc Thổ từ phía trước đội ngũ đi tới, mặt lộ vẻ lo lắng.
- Tộc trưởng, ngài thực sự muốn đích thân đi săn?
Hắc Thổ lo lắng hỏi.
Hắn nhìn Cổ Trần, cung kính nói tiếp:
- Ngài là tộc trưởng, không nên dính vào việc nguy hiểm này, việc trong bộ tộc, còn cần ngài phân phó.
- Đúng vậy, tộc trưởng, ngài không nên đi thì hơn!
- Tộc trưởng, ngài ở lại tộc, chờ chúng ta trở về là được!
- Đúng vậy, dưới núi quá nguy hiểm.
Đám người ngươi một câu, ta một câu, đều muốn khuyên vị tộc trưởng Cổ Trần này của mình không nên xuống núi, an tâm ở trong bộ lạc là được rồi.
Thân là tộc trưởng, là chủ tâm cốt của cả tộc, không cần mạo hiểm đi săn.
- Không cần nói nữa!
Cổ Trần khoát tay ngăn cản đám người, sắc mặt kiên quyết.
Thần tình hắn lại nghiêm túc, giọng nói không cho phép nghi vấn:
- Ta thân là tộc trưởng, nếu cứ mãi ngồi không trong tộc, sao có thể dẫn dắt bộ lạc đi hướng phồn vinh?
- Xuất phát, đi săn, hết thảy vì bộ lạc!
Cổ Trần giơ cao trường mâu hét lớn, dẫn đầu nhanh chân hướng về dưới núi mà đi.
- Hết thảy vì bộ lạc!
Một trăm dũng sĩ bộ lạc phía sau giơ trường mâu, mộc cung cùng hô to, ý chí mạnh mẽ, nguyên một đám hùng dũng oai vệ đi theo Cổ Trần, trùng trùng điệp điệp xuống núi.
Trong bộ lạc, rất nhiều tộc nhân khác cùng nhìn thấy cảnh này, tâm tình bi thương lúc trước nháy mắt trở nên vui mừng thay cho tộc trưởng, tộc trưởng có suy nghĩ thế này, mới thực sự là chủ tâm cốt, mới thực sự là tộc trưởng.
Mà đã là tộc trưởng tốt, vậy nhất định phải ủng hộ.
Sơn dân bộ lạc nguyên thủy, nguyên một đám đều đơn thuần như một tờ giấy trắng, chỉ cần ngươi đủ tốt với họ, thậm chí suy nghĩ cho bọn họ, lập tức có thể thu được kính ngưỡng vô hạn.
Kỳ thực, Cổ Trần kiên quyết xuống núi theo bộ lạc đi săn, cơ bản là vì hạt châu thần bí trong đầu kia.
Hạt châu thần bí kia có thể giúp hắn mạnh lên, nhưng điều kiện là cần năng lượng bổ sung.
Chỉ cần săn giết dã thú, từ đó thu được năng lượng cho hạt châu, như vậy hắn có thể không ngừng lớn mạnh.
Hắn cần lực lượng cường đại, chỉ có lực lượng đủ mạnh mới có thể đối kháng Tế Thần sau núi, mới có thể diệt trừ được nó, giành lấy tự do cho bộ lạc.
Vì mạnh lên, Cổ Trần không quản nguy hiểm, Man Hoang thế giới này, không đối mặt chút nguy hiểm nhỏ, sao có thể chống lại nguy hiểm càng lớn hơn?
Mà thân là tộc trưởng, hắn thực sự cần làm gương tốt, chỉ huy bộ lạc lớn mạnh, nhưng hết thảy đều cần thực lực làm cơ sở.
Dưới núi, Cổ Trần nhìn về phía thảo nguyên mênh mông phía trước, một cỗ thê lương chi ý đập thẳng vào mặt, tinh thần không kìm được mà chấn động.
Đây là lần đầu tiên hắn xuống núi.
Từ khi xuyên tới nơi này, mạc danh kỳ diệu được đề cử làm tộc trưởng, đến bây giờ là lần đầu tiên xuống núi, nhìn thấy thảo nguyên mênh mông vô bờ, tâm cảnh tự nhiên trở nên tinh tế.
- Tộc trưởng, phía trước là Man Hoang bình nguyên.
Hắc Thổ ở bên cạnh nói khẽ, nhưng nói khẽ của hắn cũng đủ cho đám người phía sau nghe thấy.
Đám người yên lặng không nói, nghiêm túc nhìn vị tộc trưởng Cổ Trần này.
- Man Hoang bình nguyên, theo lời các tộc lão thì nơi này có vô số Man Hoang hung thú, chúng ta không thể vào sâu, chỉ có thể ở rìa ngoài tìm kiếm dã thú.
Hắc Thổ nhắc nhở cẩn thận, giảng giải các điều cần chú ý khi đi săn.
Đi săn, nghe đơn giản, nhưng kỳ thực có rất nhiều điều kiện khắt khe, cũng càng có rất nhiều hạn chế cùng cấm kỵ, nhiều chỗ không thể đi.
Ví như sâu trong bình nguyên, nơi đó không thể bước chân vào, tộc lão trong bộ lạc cũng thường xuyên cảnh cáo, chỉ được phép ở rìa ngoài tìm con mồi, một bước cũng không được bước vào trong.
- Ta hiểu, vậy thì tìm kiếm con mồi ở rìa ngoài, các ngươi có kinh nghiệm, vậy giao cho Tiểu Hắc ngươi dẫn đầu, ta theo các ngươi đi săn.
Cổ Trần tự hiểu lấy bản thân, hắn cũng không ngu xuẩn tự đại ta đây, càng không cuồng vọng nghĩ bản thân là tộc trưởng, phải do bản thân chỉ huy, nơi này, không phải Địa cầu lúc trước.
Man Hoang thế giới này, khắp nơi đều là nguy cơ, đội ngũ đi săn này, chưa lần nào lành lặn về đủ.
Mặc dù chỉ là bên ngoài, nhưng vẫn có thể gặp được hung thú cường đại, nếu gặp phải thứ này, chạy là biện pháp duy nhất.
Trước đó, đội ngũ này đã từng gặp được mấy lần, có hai lần chết mất mấy người, vô cùng nguy hiểm.
Hắc Thổ đi đầu, đội ngũ dọc theo tuyến đường đã khai phá từ từ tiếp nhập vùng ngoài bình nguyên.
Không bao lâu, đám người đã đi tới một mảnh trũng xuống, nơi này có nguồn nước lớn, còn có cây cối xanh biếc um tùm.
- Tộc trưởng nhìn xem, ở đó có một đầu Man Hoang Long thú lạc đàn.
Trong bụi cây đám người ẩn tàng, Hắc Thổ chỉ về một đầm nước, chỗ đó đang có một sinh vật to lớn chậm rãi uống nước.
- Man Hoang Long thú?
Cổ Trần theo tay Hắc Thổ chỉ mà nhìn, ánh mắt dần trừng lớn, dường như gặp phải thứ gì đó không thể tin nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.