Chương 292: Động Tĩnh Của Thú Nhân
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Hắn là Đại điện hạ Thú tộc, Mông Lôi, một thân thực lực sâu không lường được.
Tướng quân Thú nhân ở một bên vẻ mặt tức giận lớn tiếng la lối:
- Điện hạ, sáng sớm hôm nay, Kim Hiên lại đến khiêu khích. Theo ta thấy hãy trực tiếp mang quân giết qua, xẻ hắn làm tám khúc cho rồi!
Lời này thốt ra, lập tức có nhiều tướng quân và cường giả Thú nhân phụ họa:
- Đúng vậy! Làm thịt đám rác rưởi Kim tộc!
- Bách Man sơn nên thuộc về Thú tộc chúng ta!
Bọn họ đều là một đám tính tình táo bạo, trong thân thể có mầm móng cuồng bạo của Thú tộc, hiếu chiến khát máu, tàn nhẫn ham giết.
Tiếc rằng vị Đại điện hạ kia luôn luôn không nói một câu, khuôn mặt bình tĩnh, trên mặt có các hoa văn màu vàng lóe tia sáng vàng nhạt.
Đặc biệt là ấn ký giữa chân mày cho người sức ép mãnh liệt, đó là ấn ký Bỉ Mông vương tộc.
- Hưm?
Đang suy nghĩ, đôi mắt Đại điện hạ Mông Lôi sâu thẳm bắn ra từng luồng sáng vàng.
Xoẹt!
Giây sau, một bóng đen xuất hiện trong đám người đứng phía dưới, khói đen mông lung bao phủ, khí lạnh dày đặc khuếch tán khiến tất cả Thú nhân rùng mình.
- Bái kiến Tát Mãn đại nhân!
Hầu như cùng một lúc, tất cả Thú nhân có mặt đều quỳ xuống, cung kính vái chào, không có một Thú nhân nào dám can đảm lỗ mãng.
Đương nhiên, trừ Mông Lôi ra, hắn kinh ngạc đánh giá người đến.
Mông Lôi kinh ngạc hỏi:
- Tế ti đại nhân, có chuyện gì khiến người tự mình đến đây?
Mông Lôi biết rõ tế tự Tát Mãn, thân phận, địa vị chỉ dưới phụ thân của hắn, Mông Liệt, tại sao hôm nay tế tự Tát Mãn tự mình lại đây?
Tế tự Tát Mãn hơi khom người, giọng khàn khàn vang lên:
- Đại điện hạ.
Tế tự Tát Mãn quét mắt đám Thú nhân ở xung quanh, ánh lửa xanh khiến đám đại tướng, cường giả Thú nhân sợ sệt.
Mông Lôi vẫy tay khiến người đi ra:
- Các ngươi hãy lui xuống.
Tất cả Thú nhân thở phào, cùng nhau cung kính rút đi, nháy mắt rời khỏi đại doanh, chỉ để lại Mông Lôi và tế tự Tát Mãn.
Mông Lôi cau mày nhìn tế tự Tát Mãn ở trước mắt:
- Nói đi, chuyện gì?
Chỉ thấy tế tự Tát Mãn chậm rãi mở miệng nói:
- Đại điện hạ, một đội quân đoàn năm vạn người của Đại điện hạ bị diệt sạch, Tam điện hạ, Nhị điện hạ và một vị trưởng lão trong tộc lần lượt chết đi.
- Cái gì?
Mông Lôi trợn to hai mắt, sát khí tràn ngập, từng đợt uy áp đáng sợ khuếch tán, khiến tế tự Tát Mãn đều không kiềm được rung động.
Hắn kinh ngạc đánh giá Mông Lôi, nhủ thầm:
“Thực lực của Đại điện hạ càng mạnh, huyết mạch càng thuần khiết, dường như sắp đuổi kịp thiên kiêu của vương tộc bản bộ.”
Mông Lôi lạnh lùng hỏi:
- Nhị đệ, tam đệ của ta đã chết?
Mông Lôi hỏi tiếp:
- Ai giết?
Trong mắt Mông Lôi bắn ra tia sáng lạnh, khí tức bùng nổ cấp tốc thu lại, biến mất sạch sẽ.
- Thưa điện hạ, là chết bên ngoài một bộ lạc Nhân tộc nằm ở ngoài rìa Bách Man sơn, chết trong quá trình chinh phạt, chết trong tay một thanh niên Nhân tộc.
Tế tự Tát Mãn nói xong giao một đoàn sáng đỏ máu cho Mông Lôi, bên trong có vài hình ảnh mơ hồ ghi lại một ít quá trình.
Mông Lôi xem xong thì im lặng, không khí hiện trường vô cùng nghiêm túc.
Thật lâu sau, Mông Lôi chậm rãi mở miệng nói:
- Nhân tộc, một chủng tộc thấp kém vậy mà có người có thể giết tam đệ, nhị đệ của ta, giỏi lắm, bản điện hạ ghi nhớ thù này.
Mông Lôi lại hỏi một câu:
- Phụ vương của ta có biết chuyện?
Chỉ nghe tế tự Tát Mãn khàn giọng đáp lại:
- Điện hạ, tộc trưởng đang bế quan tham ngộ huyền bí của niết bàn, chưa từng biết được tin tức này, chỉ có ta với điện hạ biết.
- Vậy sao?
Mông Lôi không nói lời nào, rơi vào trầm tư.
Hắn một tay đỡ cằm, lặng lẽ suy tư, thật lâu sau mới nói:
- Tạm thời mặc kệ bộ lạc và Nhân tộc kia, lần này là Nhị đệ của ta muốn tính kế ta, suy yếu sức mạnh của ta.
Mông Lôi gằn từng chữ:
- Nhị đệ của ta không yên phận, đáng tiếc chết vào tay một Nhân tộc đê tiện, quả thực là mất mặt của Thú tộc, khiến Bỉ Mông vương tộc hổ thẹn.
Giọng Mông Lôi lạnh băng sắc bén, bộ dạng sát khí đằng đằng khiến người sợ hãi.
Hắn hừ lạnh nói:
- Tạm thời gác lại chuyện này, chờ ta chiếm được mảnh linh viên này của Kim tộc, nửa năm sau có một đợt đại thanh tẩy, bản điện hạ sẽ tự mình gặt Nhân tộc và bộ lạc của hắn.
Mông Lôi hờ hững nói một câu, vẫy vẫy tay khiến Tát Mãn rời đi:
- Tế ti đại nhân, hãy đi về trước, việc này ta tự mình xử lý.
Tế tự Tát Mãn khàn giọng cúi người vái chào:
- Xin phép đi!
Tế tự Tát Mãn xoay người chợt biến thành một đoàn khói đen biến mất không thấy.
Hiện trường chỉ để lại một mình Mông Lôi lặng lẽ suy tư, trong đôi mắt lấp lóe một loại sát ý khát máu tàn nhẫn.
- Nhân tộc lại sắp ló đầu lên, xem ra nửa năm sau phải tẩy rửa sạch sẽ. Bách Man sơn này chỉ có Thú tộc ta xưng tôn!
- Người đâu, nổi trống điểm binh, bản điện hạ muốn đánh chiếm Kim tộc!
Tướng quân Thú nhân ở một bên vẻ mặt tức giận lớn tiếng la lối:
- Điện hạ, sáng sớm hôm nay, Kim Hiên lại đến khiêu khích. Theo ta thấy hãy trực tiếp mang quân giết qua, xẻ hắn làm tám khúc cho rồi!
Lời này thốt ra, lập tức có nhiều tướng quân và cường giả Thú nhân phụ họa:
- Đúng vậy! Làm thịt đám rác rưởi Kim tộc!
- Bách Man sơn nên thuộc về Thú tộc chúng ta!
Bọn họ đều là một đám tính tình táo bạo, trong thân thể có mầm móng cuồng bạo của Thú tộc, hiếu chiến khát máu, tàn nhẫn ham giết.
Tiếc rằng vị Đại điện hạ kia luôn luôn không nói một câu, khuôn mặt bình tĩnh, trên mặt có các hoa văn màu vàng lóe tia sáng vàng nhạt.
Đặc biệt là ấn ký giữa chân mày cho người sức ép mãnh liệt, đó là ấn ký Bỉ Mông vương tộc.
- Hưm?
Đang suy nghĩ, đôi mắt Đại điện hạ Mông Lôi sâu thẳm bắn ra từng luồng sáng vàng.
Xoẹt!
Giây sau, một bóng đen xuất hiện trong đám người đứng phía dưới, khói đen mông lung bao phủ, khí lạnh dày đặc khuếch tán khiến tất cả Thú nhân rùng mình.
- Bái kiến Tát Mãn đại nhân!
Hầu như cùng một lúc, tất cả Thú nhân có mặt đều quỳ xuống, cung kính vái chào, không có một Thú nhân nào dám can đảm lỗ mãng.
Đương nhiên, trừ Mông Lôi ra, hắn kinh ngạc đánh giá người đến.
Mông Lôi kinh ngạc hỏi:
- Tế ti đại nhân, có chuyện gì khiến người tự mình đến đây?
Mông Lôi biết rõ tế tự Tát Mãn, thân phận, địa vị chỉ dưới phụ thân của hắn, Mông Liệt, tại sao hôm nay tế tự Tát Mãn tự mình lại đây?
Tế tự Tát Mãn hơi khom người, giọng khàn khàn vang lên:
- Đại điện hạ.
Tế tự Tát Mãn quét mắt đám Thú nhân ở xung quanh, ánh lửa xanh khiến đám đại tướng, cường giả Thú nhân sợ sệt.
Mông Lôi vẫy tay khiến người đi ra:
- Các ngươi hãy lui xuống.
Tất cả Thú nhân thở phào, cùng nhau cung kính rút đi, nháy mắt rời khỏi đại doanh, chỉ để lại Mông Lôi và tế tự Tát Mãn.
Mông Lôi cau mày nhìn tế tự Tát Mãn ở trước mắt:
- Nói đi, chuyện gì?
Chỉ thấy tế tự Tát Mãn chậm rãi mở miệng nói:
- Đại điện hạ, một đội quân đoàn năm vạn người của Đại điện hạ bị diệt sạch, Tam điện hạ, Nhị điện hạ và một vị trưởng lão trong tộc lần lượt chết đi.
- Cái gì?
Mông Lôi trợn to hai mắt, sát khí tràn ngập, từng đợt uy áp đáng sợ khuếch tán, khiến tế tự Tát Mãn đều không kiềm được rung động.
Hắn kinh ngạc đánh giá Mông Lôi, nhủ thầm:
“Thực lực của Đại điện hạ càng mạnh, huyết mạch càng thuần khiết, dường như sắp đuổi kịp thiên kiêu của vương tộc bản bộ.”
Mông Lôi lạnh lùng hỏi:
- Nhị đệ, tam đệ của ta đã chết?
Mông Lôi hỏi tiếp:
- Ai giết?
Trong mắt Mông Lôi bắn ra tia sáng lạnh, khí tức bùng nổ cấp tốc thu lại, biến mất sạch sẽ.
- Thưa điện hạ, là chết bên ngoài một bộ lạc Nhân tộc nằm ở ngoài rìa Bách Man sơn, chết trong quá trình chinh phạt, chết trong tay một thanh niên Nhân tộc.
Tế tự Tát Mãn nói xong giao một đoàn sáng đỏ máu cho Mông Lôi, bên trong có vài hình ảnh mơ hồ ghi lại một ít quá trình.
Mông Lôi xem xong thì im lặng, không khí hiện trường vô cùng nghiêm túc.
Thật lâu sau, Mông Lôi chậm rãi mở miệng nói:
- Nhân tộc, một chủng tộc thấp kém vậy mà có người có thể giết tam đệ, nhị đệ của ta, giỏi lắm, bản điện hạ ghi nhớ thù này.
Mông Lôi lại hỏi một câu:
- Phụ vương của ta có biết chuyện?
Chỉ nghe tế tự Tát Mãn khàn giọng đáp lại:
- Điện hạ, tộc trưởng đang bế quan tham ngộ huyền bí của niết bàn, chưa từng biết được tin tức này, chỉ có ta với điện hạ biết.
- Vậy sao?
Mông Lôi không nói lời nào, rơi vào trầm tư.
Hắn một tay đỡ cằm, lặng lẽ suy tư, thật lâu sau mới nói:
- Tạm thời mặc kệ bộ lạc và Nhân tộc kia, lần này là Nhị đệ của ta muốn tính kế ta, suy yếu sức mạnh của ta.
Mông Lôi gằn từng chữ:
- Nhị đệ của ta không yên phận, đáng tiếc chết vào tay một Nhân tộc đê tiện, quả thực là mất mặt của Thú tộc, khiến Bỉ Mông vương tộc hổ thẹn.
Giọng Mông Lôi lạnh băng sắc bén, bộ dạng sát khí đằng đằng khiến người sợ hãi.
Hắn hừ lạnh nói:
- Tạm thời gác lại chuyện này, chờ ta chiếm được mảnh linh viên này của Kim tộc, nửa năm sau có một đợt đại thanh tẩy, bản điện hạ sẽ tự mình gặt Nhân tộc và bộ lạc của hắn.
Mông Lôi hờ hững nói một câu, vẫy vẫy tay khiến Tát Mãn rời đi:
- Tế ti đại nhân, hãy đi về trước, việc này ta tự mình xử lý.
Tế tự Tát Mãn khàn giọng cúi người vái chào:
- Xin phép đi!
Tế tự Tát Mãn xoay người chợt biến thành một đoàn khói đen biến mất không thấy.
Hiện trường chỉ để lại một mình Mông Lôi lặng lẽ suy tư, trong đôi mắt lấp lóe một loại sát ý khát máu tàn nhẫn.
- Nhân tộc lại sắp ló đầu lên, xem ra nửa năm sau phải tẩy rửa sạch sẽ. Bách Man sơn này chỉ có Thú tộc ta xưng tôn!
- Người đâu, nổi trống điểm binh, bản điện hạ muốn đánh chiếm Kim tộc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.