Chương 146: Kinh Dị
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Làm sao có thể chứ? Một tiểu tử Nhân tộc tu vi Luyện Khí cảnh sao có thể ngăn cảnh một chiêu của hắn mà không chết?
Trừ phi...
- Yêu nghiệt Nhân tộc!
Thú nhân đại tướng trợn to hai mắt, giật nảy cả người, rốt cuộc hắn đã hiểu, rất có thể thanh niên trước mắt chính là một yêu nhiệt của Nhân tộc!
- Nhân tộc sinh ra yêu nghiệt, không thể giữ lại!
Thú nhân đại tướng nheo mắt lại, lộ ra nguy hiểm.
Vốn dĩ hắn đã có ý định giết chết Cổ Trần, bây giờ lại thêm suy đoán rất có thể Cổ Trần là yêu nghiệt của Nhân tộc, vậy càng không thể bỏ qua, nhất định phải diệt sát.
Ông!
Chỉ thấy Thú nhân đại tướng giơ hai tay lên cao, khí tức toàn thân sôi trào, một cỗ Chiến khí hội tụ ở trên đỉnh đầu, dần dần ngưng tụ ra một cây búa sáng lòa.
- Nhân tộc, không nên có thiên tài, ngươi, phải chết.
Khuôn mặt của Thú nhân đại tướng trở nên dữ tợn, Chiến khí trên đỉnh đầu ngưng tụ một cái búa, tản ra uy áp khủng bố, như một cái búa thật sự.
Kỳ thật đó chính là trạng thái ngưng hình luyện khí, một cái búa năng lượng lớn với uy lực khủng bố và lực sát Thạch thươngng sợ.
- Chiến khí Ngưng hình?
Hai mắt Cổ Trần híp lại, hắn nhìn chằm chằm cái búa khổng lồ đang dần hoàn thiện trên đầu đối phương, cảm thấy bị uy hiếp.
- Tiểu tử Nhân tộc, mau tiếp một chiêu Khai Sơn chuy của ta!
Chỉ nghe một tiếng quát lớn, Thú nhân đại tướng vung tay lên, cái búa khổng lồ trên đỉnh đầu ầm ầm chém xuống, thế như phá núi mở đường.
- Đến hay lắm!
Cổ Trần gầm nhẹ một tiếng, vận sức toàn thân sẵn sàng lao đi, một cỗ Chiến khí u ám sôi trào như lửa, giận dữ lăn lộn chung quanh thân thể.
- Bách Chiến Bát Hoang!
Búa lớn huy hoàng đánh xuống, Cổ Trần hét lớn đồng thời vung một quyền đánh tới, nắm đấm u ám được bao bọc bởi khí lưu cường đại nện thẳng lên trên cái búa khổng lồ.
Quyền và búa va vào nhau, nhất thời phát ra thanh âm sắt thép va chạm cực kì chói tai, khiến vô số Thú nhân nghe phải đầu váng mắt hoa, ngã gục tại chổ.
Cổ Trần dùng lực lượng toàn thân nén hết vào trong một quyền rồi đánh ra, một cỗ khí lãng kinh khủng bùng phát giữa hai bên.
- A...
Vô số Thú nhân đứng chung quanh bị khí lãng đè ép thành thịt nát, không ít Thú nhân phun máu, cả đám ngã trái ngã phải rồi gục xuống đất.
Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, cái búa khổng lồ vỡ tan, sụp đổ hoàn toàn, nó bị Cổ Trần ngang ngược dùng một quyền đánh nổ thành từng đốm sáng rồi biến mất.
Tuy hắn đã đánh nổ cái búa, nhưng cũng bị phản lực cường đại đánh bay, thân thể lún sâu xuống đất trượt dài ra sau, tạo thành một khe rãnh vừa sâu vừa dài chừng ba mươi thước.
Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch.
- Vậy mà chặn được?
Mấy ngàn Thú nhân sợ ngây người, nhìn về phía cuối cái khe dài ba mươi thước, nơi đó có một bóng dáng kiêu ngạo đứng thẳng, thân thể hiên ngang vững chãi, trên mặt là niềm tin bất khất.
Trên tay Cổ Trần chi chít dày đặc vết thương, máu chảy dọc theo cánh tay rơi tí tách xuống đất, thân thể càng khỏi phải nói, quả thật không dám nhìn kĩ.
Nhưng hắn vẫn không hề ngã xuống, khóe miệng trào ra một tia máu, hắn đã thụ thương.
- Ồ!
- Tiểu tử Nhân tộc này không chết?
Bên kia, mấy ngàn Thú nhân Chiến Sĩ kinh hãi vô cùng, ai cũng khiếp sợ nhìn vào bóng người ngạo nghễ đứng cuối khe rảnh, không thể tin nổi.
Bị trúng một chiêu mạnh nhất của Thú nhân đại tướng mà còn không chết, đã thế còn chặn lại được.
Không thể tưởng tượng!
- Thật mạnh!
- Vị thanh niên trẻ tuổi này đến từ bộ lạc nào?
- Chẳng lẽ hắn cũng là Hoán Huyết cảnh cường giả?
Mấy vạn nô lệ Nhân tộc xúc động không thôi, họ nhìn cái người đang sừng sững đứng vững kia, trong lòng chấn động, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Tất cả nô lệ Nhân tộc đều kích động, với tình huống trước mắt thì có thằng ngu cũng nhìn ra được, Cổ Trần có thể đối kháng lại vị Thú nhân đại tướng kia.
- Chúng ta có hi vọng thoát khỏi sự khống chế của Thú nhân tộc rồi!
Một vị lão nhân kích động đến mức thiếu chút nữa đã ngất đi.
Vui sướng, phấn khởi, mấy vạn nô lệ Nhân tộc siết chặt nắm đấm, cả đám dùng dôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Cổ Trần, thậm chí không muốn chớp mắt.
Bọn họ thấy được hi vọng, một loại hi vọng dành được tự do.
- Không có khả năng!
Có ai đó rít lên khiến mọi người bừng tỉnh.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Thú nhân đại tướng nổi giận ngút trời, hai mắt hắn long lên sòng sọc, hắn nhìn chòng chọc vào Cổ Trần đang ở cuối cái khe.
Từ trong lỗ mũi hắn phun ra hai luồng khí trắng, hắn giận dữ hét:
- Khai Sơn chuy chính là tuyệt chiêu cường đại nhất của bản tướng quân, không ngờ ngươi lại không có việc gì. Thật vô lý! Chẳng lẽ ngươi chính là quái vật đội lốt người?
- Đây chính là lực lượng mạnh nhất của ngươi? Cũng chỉ có vậy!
Trừ phi...
- Yêu nghiệt Nhân tộc!
Thú nhân đại tướng trợn to hai mắt, giật nảy cả người, rốt cuộc hắn đã hiểu, rất có thể thanh niên trước mắt chính là một yêu nhiệt của Nhân tộc!
- Nhân tộc sinh ra yêu nghiệt, không thể giữ lại!
Thú nhân đại tướng nheo mắt lại, lộ ra nguy hiểm.
Vốn dĩ hắn đã có ý định giết chết Cổ Trần, bây giờ lại thêm suy đoán rất có thể Cổ Trần là yêu nghiệt của Nhân tộc, vậy càng không thể bỏ qua, nhất định phải diệt sát.
Ông!
Chỉ thấy Thú nhân đại tướng giơ hai tay lên cao, khí tức toàn thân sôi trào, một cỗ Chiến khí hội tụ ở trên đỉnh đầu, dần dần ngưng tụ ra một cây búa sáng lòa.
- Nhân tộc, không nên có thiên tài, ngươi, phải chết.
Khuôn mặt của Thú nhân đại tướng trở nên dữ tợn, Chiến khí trên đỉnh đầu ngưng tụ một cái búa, tản ra uy áp khủng bố, như một cái búa thật sự.
Kỳ thật đó chính là trạng thái ngưng hình luyện khí, một cái búa năng lượng lớn với uy lực khủng bố và lực sát Thạch thươngng sợ.
- Chiến khí Ngưng hình?
Hai mắt Cổ Trần híp lại, hắn nhìn chằm chằm cái búa khổng lồ đang dần hoàn thiện trên đầu đối phương, cảm thấy bị uy hiếp.
- Tiểu tử Nhân tộc, mau tiếp một chiêu Khai Sơn chuy của ta!
Chỉ nghe một tiếng quát lớn, Thú nhân đại tướng vung tay lên, cái búa khổng lồ trên đỉnh đầu ầm ầm chém xuống, thế như phá núi mở đường.
- Đến hay lắm!
Cổ Trần gầm nhẹ một tiếng, vận sức toàn thân sẵn sàng lao đi, một cỗ Chiến khí u ám sôi trào như lửa, giận dữ lăn lộn chung quanh thân thể.
- Bách Chiến Bát Hoang!
Búa lớn huy hoàng đánh xuống, Cổ Trần hét lớn đồng thời vung một quyền đánh tới, nắm đấm u ám được bao bọc bởi khí lưu cường đại nện thẳng lên trên cái búa khổng lồ.
Quyền và búa va vào nhau, nhất thời phát ra thanh âm sắt thép va chạm cực kì chói tai, khiến vô số Thú nhân nghe phải đầu váng mắt hoa, ngã gục tại chổ.
Cổ Trần dùng lực lượng toàn thân nén hết vào trong một quyền rồi đánh ra, một cỗ khí lãng kinh khủng bùng phát giữa hai bên.
- A...
Vô số Thú nhân đứng chung quanh bị khí lãng đè ép thành thịt nát, không ít Thú nhân phun máu, cả đám ngã trái ngã phải rồi gục xuống đất.
Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, cái búa khổng lồ vỡ tan, sụp đổ hoàn toàn, nó bị Cổ Trần ngang ngược dùng một quyền đánh nổ thành từng đốm sáng rồi biến mất.
Tuy hắn đã đánh nổ cái búa, nhưng cũng bị phản lực cường đại đánh bay, thân thể lún sâu xuống đất trượt dài ra sau, tạo thành một khe rãnh vừa sâu vừa dài chừng ba mươi thước.
Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch.
- Vậy mà chặn được?
Mấy ngàn Thú nhân sợ ngây người, nhìn về phía cuối cái khe dài ba mươi thước, nơi đó có một bóng dáng kiêu ngạo đứng thẳng, thân thể hiên ngang vững chãi, trên mặt là niềm tin bất khất.
Trên tay Cổ Trần chi chít dày đặc vết thương, máu chảy dọc theo cánh tay rơi tí tách xuống đất, thân thể càng khỏi phải nói, quả thật không dám nhìn kĩ.
Nhưng hắn vẫn không hề ngã xuống, khóe miệng trào ra một tia máu, hắn đã thụ thương.
- Ồ!
- Tiểu tử Nhân tộc này không chết?
Bên kia, mấy ngàn Thú nhân Chiến Sĩ kinh hãi vô cùng, ai cũng khiếp sợ nhìn vào bóng người ngạo nghễ đứng cuối khe rảnh, không thể tin nổi.
Bị trúng một chiêu mạnh nhất của Thú nhân đại tướng mà còn không chết, đã thế còn chặn lại được.
Không thể tưởng tượng!
- Thật mạnh!
- Vị thanh niên trẻ tuổi này đến từ bộ lạc nào?
- Chẳng lẽ hắn cũng là Hoán Huyết cảnh cường giả?
Mấy vạn nô lệ Nhân tộc xúc động không thôi, họ nhìn cái người đang sừng sững đứng vững kia, trong lòng chấn động, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Tất cả nô lệ Nhân tộc đều kích động, với tình huống trước mắt thì có thằng ngu cũng nhìn ra được, Cổ Trần có thể đối kháng lại vị Thú nhân đại tướng kia.
- Chúng ta có hi vọng thoát khỏi sự khống chế của Thú nhân tộc rồi!
Một vị lão nhân kích động đến mức thiếu chút nữa đã ngất đi.
Vui sướng, phấn khởi, mấy vạn nô lệ Nhân tộc siết chặt nắm đấm, cả đám dùng dôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Cổ Trần, thậm chí không muốn chớp mắt.
Bọn họ thấy được hi vọng, một loại hi vọng dành được tự do.
- Không có khả năng!
Có ai đó rít lên khiến mọi người bừng tỉnh.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Thú nhân đại tướng nổi giận ngút trời, hai mắt hắn long lên sòng sọc, hắn nhìn chòng chọc vào Cổ Trần đang ở cuối cái khe.
Từ trong lỗ mũi hắn phun ra hai luồng khí trắng, hắn giận dữ hét:
- Khai Sơn chuy chính là tuyệt chiêu cường đại nhất của bản tướng quân, không ngờ ngươi lại không có việc gì. Thật vô lý! Chẳng lẽ ngươi chính là quái vật đội lốt người?
- Đây chính là lực lượng mạnh nhất của ngươi? Cũng chỉ có vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.