Chương 384: Liên Quân Tam Tộc
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Mông Lôi tức giận, trong mắt tràn đầy sát khí, đôi tay cầm chiến chùy màu đen to lớn, ánh sáng đỏ khuếch tán, chiến khí ngập trời.
Oong!
Một bên khác, Thạch Thiên vung hai tay, cầm một cây Thạch mâu lớn, phong mang phun ra nuốt vào chỉ hướng các loại vị trí như trái tim của Cổ Trần, sát ý lẫm liệt.
Keng một tiếng, Kim Ngọc tay cầm một cây chiến kiếm to, ánh sáng kim diễm vờn quanh, cháy hừng hực, không khí đều bóp méo.
Ba người không dám giấu sức, hoàn toàn bộc phát ra át chủ bài của từng người, sức mạnh huyết mạch, lấy ra Bản mệnh chân khí cường đại của mình.
Cổ Trần lòng chùng xuống, cảm giác bị sức mạnh khóa chặt, ba người bao vây hắn.
Nhưng hắn không sợ hãi hay khẩn trương, lật bàn tay lại, một Thanh Đồng đại ấn hiện ra, xoay tròn, chớp mắt biến thành một con dấu khủng bố.
Cổ Trần hét to một tiếng:
- Chiến!
Hắn bỗng hành động, cầm con dấu Thanh Đồng đánh mạnh về phía Kim Ngọc.
Keng!
Chợt nghe một tiếng nổ lớn, năng lượng nổ tung, từng vòng sóng khí vô hình khuếch tán, Kim Ngọc giơ ngang Hoàng kim chiến kiếm, liên tục thụt lùi.
Hắn hoàn toàn thay đổi sắc mặt, giật mình nhìn bộ dáng cứng rắn của Cổ Trần.
Không đánh không biết, đánh rồi mới hết hồn.
Cổ Trần hét to:
- Chết đi!
Được thế không tha người, Cổ Trần cầm Thanh Đồng đại ấn to lớn lại định ném hướng Kim Ngọc, dường như chỉ nhằm vào Kim Ngọc, quyết đánh tơi bời hắn.
Keng keng keng!
Từng chút một, đánh cho Kim Ngọc liên tục tan tác, chống đỡ không được, Thanh Đồng đại ấn ở phía trước quá nặng, cộng thêm sức mạnh của Cổ Trần siêu cuồng bạo, không cách nào ngăn cản.
Kim Ngọc bực tức rống to:
- Đáng chết, các ngươi còn chưa chịu ra tay? !
Nhưng rất nhanh, Kim Ngọc bị Cổ Trần tấn công dồn dập làm cho không nói ra lời, cả người khó chịu, sức mạnh cường đại mà cuồng bạo làm Kim Ngọc suýt hộc mấu.
Mông Lôi, Thạch Thiên trông thấy Kim Ngọc bị đánh chật vật thì liếc nhau, cùng quát to:
- Ra tay!
Hai người gia nhập vào đoàn chiến.
Tuy hai người muốn cho Kim Ngọc ăn chút thiệt thòi, dù sao vừa rồi Kim Ngọc nhìn hai người chịu thiệt, giờ thì tốt rồi, ba người không ai giễu cợt ai được.
Ầm!
Tam đại thiên kiêu hợp sức, trong chốc lát, Cổ Trần rốt cục bị áp chế lại, thân thể không ngừng bị ba người hợp sức đánh vào, liên tục nhiều lần, đánh cho Thanh Đồng bí giáp sắp nứt ra.
- Giết!
Cổ Trần điên cuồng giết tới, tay cầm Thanh Đồng đại ấn ném liên tục, cuối cùng mặc ấn tỷ lơ lửng trên đầu, hắn dùng hai đấm đại chiến với tam đại thiên kiêu.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Bốn cường giả kịch chiến, núi lở đất nứt, bụi bặm ngập trời, toàn bộ chiến trường đều bị khuấy động, nhiều Thú nhân bị tung bay, người ngã ngựa đổ, thê thảm vô cùng.
Không ít Thú nhân hoảng sợ chạy tứ tán, không dám đến gần, cách thật xa, sợ bị dư ba đại chiến siêu cấp của bốn cường giả xóa sổ.
- Giết sạch Nhân tộc!
Lúc này, trên đỉnh núi, một đội kỵ binh khủng bố xuất hiện, chạy gấp từ sườn núi xuống, xông vào chiến trường.
Đó là kỵ binh kim giáp của Kim tộc, mỗi người mặc giáp hoàng kim, tay cầm chiến thương hoàng kim, tọa kỵ dưới thân là từng con Kim Giáp cự thúàn thân rực rỡ ánh sáng vàng.
Xét về tổng thể thì kỵ binh giáp vàng của Hoàng Kim tộc cực kỳ chói mắt, phối hợp chiến khí đặc biệt của Kim tộc, giống như một đám phá của.
Ba tộc hợp sức, trong phút chốc mang đến áp lực và mối nguy hiểm vô tận cho Nhân tộc.
Nhìn ba chủng tộc hợp sức, đám chiến sĩ Nhân tộc trên tường thành gầm rống, mặc dù kẻ địch cường đại nhưng không cách nào dao động quyết tâm của bọn họ.
Tất cả mọi người, tử chiến không lùi!
- Các tộc nhân, Nhân tộc phải tự cường, giết!
Một tiếng quát lớn, Hắc Thổ, Ngưu Lực, Thiết Thạch lần lượt hét lên, giết tới đỏ mắt, tất cả mọi người quên đi sống chết, chỉ có giết giết và giết.
Toàn bộ tường thành đều bị máu nhuộm đỏ, vầng sáng Thanh Đồng lấp lóe, từng đợt khắc văn Thanh Đồng chảy xuôi, lực phòng ngự cường đại khiến liên quân ba tộc Thú nhân, Thạch tộc, Kim tộc ở bên ngoài bó tay.
Bởi vì không thể đụng mở cửa Thanh Đồng thành, dù có cường giả Đoán Cốt cảnh cũng không thể phá nổi cánh cửa Thanh Đồng nặng nề, không nhúc nhích tí nào.
Toàn bộ cổng thành nối liền với tường thành, có phòng ngự khắc văn Thanh Đồng rậm rạp đan xen, tự nhiên không dễ đánh vỡ.
- Giết giết giết!
Trên tường thành, tiếng hô “giết” rung trời, bên ngoài đông đúc Thú nhân xông tới, trên bầu trời từng đầu Phi long bay lượn, phun ra từng đoàn lửa rồng.
Có Sư Thứu thỉnh thoảng lao xuống, tạo thành thương vong và phá hoại cực kỳ lớn.
Trong phút chốc, ngày càng nhiều Thú nhân leo lên tường Thanh Đồng thành, chiến sĩ Thạch tộc, chiến sĩ Kim tộc đều xông tới, tình hình chiến đấu tràn ngập nguy hiểm.
Trong ngoài tường thành đại chiến thảm liệt, ba mươi Cự ma hoành hành tàn phá bừa bãi, giết đến Thú tộc ngã xuống mảng lớn, nhưng vẫn liều lĩnh bám giữ chúng nó.
Oong!
Một bên khác, Thạch Thiên vung hai tay, cầm một cây Thạch mâu lớn, phong mang phun ra nuốt vào chỉ hướng các loại vị trí như trái tim của Cổ Trần, sát ý lẫm liệt.
Keng một tiếng, Kim Ngọc tay cầm một cây chiến kiếm to, ánh sáng kim diễm vờn quanh, cháy hừng hực, không khí đều bóp méo.
Ba người không dám giấu sức, hoàn toàn bộc phát ra át chủ bài của từng người, sức mạnh huyết mạch, lấy ra Bản mệnh chân khí cường đại của mình.
Cổ Trần lòng chùng xuống, cảm giác bị sức mạnh khóa chặt, ba người bao vây hắn.
Nhưng hắn không sợ hãi hay khẩn trương, lật bàn tay lại, một Thanh Đồng đại ấn hiện ra, xoay tròn, chớp mắt biến thành một con dấu khủng bố.
Cổ Trần hét to một tiếng:
- Chiến!
Hắn bỗng hành động, cầm con dấu Thanh Đồng đánh mạnh về phía Kim Ngọc.
Keng!
Chợt nghe một tiếng nổ lớn, năng lượng nổ tung, từng vòng sóng khí vô hình khuếch tán, Kim Ngọc giơ ngang Hoàng kim chiến kiếm, liên tục thụt lùi.
Hắn hoàn toàn thay đổi sắc mặt, giật mình nhìn bộ dáng cứng rắn của Cổ Trần.
Không đánh không biết, đánh rồi mới hết hồn.
Cổ Trần hét to:
- Chết đi!
Được thế không tha người, Cổ Trần cầm Thanh Đồng đại ấn to lớn lại định ném hướng Kim Ngọc, dường như chỉ nhằm vào Kim Ngọc, quyết đánh tơi bời hắn.
Keng keng keng!
Từng chút một, đánh cho Kim Ngọc liên tục tan tác, chống đỡ không được, Thanh Đồng đại ấn ở phía trước quá nặng, cộng thêm sức mạnh của Cổ Trần siêu cuồng bạo, không cách nào ngăn cản.
Kim Ngọc bực tức rống to:
- Đáng chết, các ngươi còn chưa chịu ra tay? !
Nhưng rất nhanh, Kim Ngọc bị Cổ Trần tấn công dồn dập làm cho không nói ra lời, cả người khó chịu, sức mạnh cường đại mà cuồng bạo làm Kim Ngọc suýt hộc mấu.
Mông Lôi, Thạch Thiên trông thấy Kim Ngọc bị đánh chật vật thì liếc nhau, cùng quát to:
- Ra tay!
Hai người gia nhập vào đoàn chiến.
Tuy hai người muốn cho Kim Ngọc ăn chút thiệt thòi, dù sao vừa rồi Kim Ngọc nhìn hai người chịu thiệt, giờ thì tốt rồi, ba người không ai giễu cợt ai được.
Ầm!
Tam đại thiên kiêu hợp sức, trong chốc lát, Cổ Trần rốt cục bị áp chế lại, thân thể không ngừng bị ba người hợp sức đánh vào, liên tục nhiều lần, đánh cho Thanh Đồng bí giáp sắp nứt ra.
- Giết!
Cổ Trần điên cuồng giết tới, tay cầm Thanh Đồng đại ấn ném liên tục, cuối cùng mặc ấn tỷ lơ lửng trên đầu, hắn dùng hai đấm đại chiến với tam đại thiên kiêu.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Bốn cường giả kịch chiến, núi lở đất nứt, bụi bặm ngập trời, toàn bộ chiến trường đều bị khuấy động, nhiều Thú nhân bị tung bay, người ngã ngựa đổ, thê thảm vô cùng.
Không ít Thú nhân hoảng sợ chạy tứ tán, không dám đến gần, cách thật xa, sợ bị dư ba đại chiến siêu cấp của bốn cường giả xóa sổ.
- Giết sạch Nhân tộc!
Lúc này, trên đỉnh núi, một đội kỵ binh khủng bố xuất hiện, chạy gấp từ sườn núi xuống, xông vào chiến trường.
Đó là kỵ binh kim giáp của Kim tộc, mỗi người mặc giáp hoàng kim, tay cầm chiến thương hoàng kim, tọa kỵ dưới thân là từng con Kim Giáp cự thúàn thân rực rỡ ánh sáng vàng.
Xét về tổng thể thì kỵ binh giáp vàng của Hoàng Kim tộc cực kỳ chói mắt, phối hợp chiến khí đặc biệt của Kim tộc, giống như một đám phá của.
Ba tộc hợp sức, trong phút chốc mang đến áp lực và mối nguy hiểm vô tận cho Nhân tộc.
Nhìn ba chủng tộc hợp sức, đám chiến sĩ Nhân tộc trên tường thành gầm rống, mặc dù kẻ địch cường đại nhưng không cách nào dao động quyết tâm của bọn họ.
Tất cả mọi người, tử chiến không lùi!
- Các tộc nhân, Nhân tộc phải tự cường, giết!
Một tiếng quát lớn, Hắc Thổ, Ngưu Lực, Thiết Thạch lần lượt hét lên, giết tới đỏ mắt, tất cả mọi người quên đi sống chết, chỉ có giết giết và giết.
Toàn bộ tường thành đều bị máu nhuộm đỏ, vầng sáng Thanh Đồng lấp lóe, từng đợt khắc văn Thanh Đồng chảy xuôi, lực phòng ngự cường đại khiến liên quân ba tộc Thú nhân, Thạch tộc, Kim tộc ở bên ngoài bó tay.
Bởi vì không thể đụng mở cửa Thanh Đồng thành, dù có cường giả Đoán Cốt cảnh cũng không thể phá nổi cánh cửa Thanh Đồng nặng nề, không nhúc nhích tí nào.
Toàn bộ cổng thành nối liền với tường thành, có phòng ngự khắc văn Thanh Đồng rậm rạp đan xen, tự nhiên không dễ đánh vỡ.
- Giết giết giết!
Trên tường thành, tiếng hô “giết” rung trời, bên ngoài đông đúc Thú nhân xông tới, trên bầu trời từng đầu Phi long bay lượn, phun ra từng đoàn lửa rồng.
Có Sư Thứu thỉnh thoảng lao xuống, tạo thành thương vong và phá hoại cực kỳ lớn.
Trong phút chốc, ngày càng nhiều Thú nhân leo lên tường Thanh Đồng thành, chiến sĩ Thạch tộc, chiến sĩ Kim tộc đều xông tới, tình hình chiến đấu tràn ngập nguy hiểm.
Trong ngoài tường thành đại chiến thảm liệt, ba mươi Cự ma hoành hành tàn phá bừa bãi, giết đến Thú tộc ngã xuống mảng lớn, nhưng vẫn liều lĩnh bám giữ chúng nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.