Chương 80: Ma Khô Huyết Thụ
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
19/07/2021
Đột nhiên một cỗ chấn động truyền đến, lực lượng phản chấn cường đại khiến ba người phải đồng thời lui lại, Tam Nhãn Kim Nghê thú đang bị trấn áp bỗng nhiên tránh thoát.
- Không tốt!
Hỏa Tang Nhi hốt hoảng hô lên, không chút nghĩ ngợi thu hồi Hỏa Vũ vọt thẳng về phía vách đá, tốc độ cực nhanh, hóa thành một tia sáng đỏ lao đi.
Cùng lúc đó, Thạch Phong vèo một tiếng thu hồi bát đá lại, tốc độ không chậm đuổi kịp Hỏa Tang Nhi, hai người một trước một sau xông vào vách đá, biến mất không còn tăm tích.
- Đồ khốn!
Tình cảnh này khiến Xích Xà sợ ngây người, bị tức muốn thổ huyết.
- Hai người các ngươi chờ đó cho ta!
Hắn tức giận rít gào lên một tiếng, mắt thấy Tam Nhãn Kim Nghê sắp kéo đứt đoạn Xích Xà hòng thoát thân, hắn sợ hãi cực độ, không dám thu hồi Xích Xà lại, trực tiếp phóng tới vách đá.
- Ngao!
Tam Nhãn Kim Nghê thú đột nhiên gào thét một tiếng, toàn thân bành trướng kim quang, một tiếng gãy vang giòn, xích sắt quấn quanh thân nó đứt đoạn, rơi loảng xoảng xuống đất.
Nó tức giận rống to, phóng tới vách đá, chỉ tiếc Xích Xà đã chạm vào trong đó, biến mất ở trước mắt, nó chỉ có thể tức giận gầm thét tại chỗ.
Tam Nhãn Kim Nghê thú này không cách nào xuyên qua vách đá, có một tầng ánh sáng mơ hồ chặn nó lại, đó là trận văn, nó thân là thủ hộ thú ở cửa vào, căn bản không có cách nào bước vào trong đó.
...
Trong lối vào vách đá, Cổ Trần như xuyên qua một bức tường năng lượng kỳ lạ, trong nháy mắt hắn xuyên qua bức tường đá đến một thế giới xa lạ.
- Nơi này là...
Vừa tiến đến, Cổ Trần đã cảm thấy lạnh hết cả người, hắn có thể nhìn thấy xương trắng phủ đầy mặt đất, dưới chân đang dẫm lên một cái đầu lâu.
Thi thể ở khắp mọi nơi, những mảnh xương vỡ tung tóe, trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức âm u quỷ dị.
Nơi này chính là di tích mà ba người Hỏa Tang Nhi đã nói, một mảnh di tích tràn ngập hài cốt, bên trong có càn khôn, dường như cũng là một tiểu bí cảnh.
Răng rắc...
Cổ Trần bước lên một bước, dươi chân phát ra âm thanh nứt vỡ, có xương cốt bị hắn dẫm nát, phía trên mặt đất còn có một lớp bột xương thật dày, khiến lòng người rét lạnh.
Hắn không rõ nơi này là chỗ nào, nhưng lại cảm giác âm u khủng bố đến kỳ lạ, thậm chí trong lòng còn hơi thấy bất an.
Xuyên qua đám xương trắng đầy rẫy khắp nơi, Cổ Trần đi vào một tòa Cốt Sơn, sững sờ nhìn qua một tiểu sơn cốc hoang vu phía trước, bên trong chất đầy hài cốt của vô số sinh vật.
Có hài cốt hình người, có hài cốt động vật, có hài cốt to lớn vô cùng, không biết là của loại sinh vật nào sau khi chết để lại, tản ra quang mang âm trầm.
Mà khiến Cổ Trần kinh hãi là, trong sơn cốc có một gốc đại thụ kinh khủng đang cắm rễ ở đó.
- Tiểu tử Nhân tộc kia đâu?
Đột nhiên một thanh âm truyền đến đánh thức Cổ Trần, hắn theo tiếng nhìn lại liền thấy một nam một nữ cách đó không xa đang đi tới, chính là hai kẻ vừa mới tiến vào nơi đây, Hỏa Tang Nhi và Thạch Phong.
Nhìn thấy thế, Cổ Trần suy nghĩ nhanh chóng, thừa dịp hai người còn chưa phát hiện ra hắn, lập tức trốn vào bên trong một đống hài cốt bên cạnh để ẩn nấp.
- Tiểu tử Nhân tộc đáng chết! Bổn công tử nhất định khiến hắn sống không bằng chết.
Chỉ lại nghe một thanh âm tức giận truyền đến, Cổ Trần lặng lẽ nhìn qua, đã thấy Xích Xà mang vẻ mặt phẫn nộ bay đến đây.
Toàn thân hắn sát khí đằng đằng, vừa nhìn thấy Thạch Phong cùng Hỏa Tang Nhi bỏ chạy vào đây trước, trong mắt nhất thời tỏa ra sát ý âm lãnh.
- Hỏa Tang Nhi, Thạch Phong, hai người các ngươi đi chết đi.
Xích Xà tức giận đánh tới, xích sắt của hắn không thu lại được, còn bị Tam Nhãn Kim Nghê phá hủy triệt để, hắn không nén được tức giận, sát ý bành trướng.
- Xích Xà, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi xem một chút phía trước là cái gì?
Thần sắc Hỏa Tang Nhi nghiêm túc, đứng trên một núi xương, nàng chỉ vào sơn cốc trước mặt, nói.
- Ta quản ngươi là cái... Cái gì?
Xích Xà vốn không quan tâm muốn đánh tới, đang định ra tay, kết quả bị đại thụ khủng bố trong sơn cốc dọa ngây người, sững sờ ngay tại chỗ.
- Cái kia là...
Hắn trừng lớn hai mắt, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Giống như hắn, hai người Thạch Phong, Hỏa Tang đều mang vẻ mặt đầy kinh hãi, cả ba ngẩn người nhìn đại thụ kinh khủng đỏ như máu bên trong sơn cốc.
- Ma... Ma Khô Huyết Thụ?
Sau một hồi, Xích Xà mới tỉnh lại từ trong kinh hãi, nói chuyện cũng không lưu loát, toàn thân phát run.
Trong sơn cốc, gốc đại thụ đỏ máu kia chính là Ma Khô Huyết Thụ.
Ma Khô Huyết Thụ hoàn toàn là một cái cây xương, toàn thân đỏ như máu, phát ra ánh sáng yêu dị khủng khiếp, cây xương cao mười thước, cành xương rậm rạp bao phủ.
- Không tốt!
Hỏa Tang Nhi hốt hoảng hô lên, không chút nghĩ ngợi thu hồi Hỏa Vũ vọt thẳng về phía vách đá, tốc độ cực nhanh, hóa thành một tia sáng đỏ lao đi.
Cùng lúc đó, Thạch Phong vèo một tiếng thu hồi bát đá lại, tốc độ không chậm đuổi kịp Hỏa Tang Nhi, hai người một trước một sau xông vào vách đá, biến mất không còn tăm tích.
- Đồ khốn!
Tình cảnh này khiến Xích Xà sợ ngây người, bị tức muốn thổ huyết.
- Hai người các ngươi chờ đó cho ta!
Hắn tức giận rít gào lên một tiếng, mắt thấy Tam Nhãn Kim Nghê sắp kéo đứt đoạn Xích Xà hòng thoát thân, hắn sợ hãi cực độ, không dám thu hồi Xích Xà lại, trực tiếp phóng tới vách đá.
- Ngao!
Tam Nhãn Kim Nghê thú đột nhiên gào thét một tiếng, toàn thân bành trướng kim quang, một tiếng gãy vang giòn, xích sắt quấn quanh thân nó đứt đoạn, rơi loảng xoảng xuống đất.
Nó tức giận rống to, phóng tới vách đá, chỉ tiếc Xích Xà đã chạm vào trong đó, biến mất ở trước mắt, nó chỉ có thể tức giận gầm thét tại chỗ.
Tam Nhãn Kim Nghê thú này không cách nào xuyên qua vách đá, có một tầng ánh sáng mơ hồ chặn nó lại, đó là trận văn, nó thân là thủ hộ thú ở cửa vào, căn bản không có cách nào bước vào trong đó.
...
Trong lối vào vách đá, Cổ Trần như xuyên qua một bức tường năng lượng kỳ lạ, trong nháy mắt hắn xuyên qua bức tường đá đến một thế giới xa lạ.
- Nơi này là...
Vừa tiến đến, Cổ Trần đã cảm thấy lạnh hết cả người, hắn có thể nhìn thấy xương trắng phủ đầy mặt đất, dưới chân đang dẫm lên một cái đầu lâu.
Thi thể ở khắp mọi nơi, những mảnh xương vỡ tung tóe, trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức âm u quỷ dị.
Nơi này chính là di tích mà ba người Hỏa Tang Nhi đã nói, một mảnh di tích tràn ngập hài cốt, bên trong có càn khôn, dường như cũng là một tiểu bí cảnh.
Răng rắc...
Cổ Trần bước lên một bước, dươi chân phát ra âm thanh nứt vỡ, có xương cốt bị hắn dẫm nát, phía trên mặt đất còn có một lớp bột xương thật dày, khiến lòng người rét lạnh.
Hắn không rõ nơi này là chỗ nào, nhưng lại cảm giác âm u khủng bố đến kỳ lạ, thậm chí trong lòng còn hơi thấy bất an.
Xuyên qua đám xương trắng đầy rẫy khắp nơi, Cổ Trần đi vào một tòa Cốt Sơn, sững sờ nhìn qua một tiểu sơn cốc hoang vu phía trước, bên trong chất đầy hài cốt của vô số sinh vật.
Có hài cốt hình người, có hài cốt động vật, có hài cốt to lớn vô cùng, không biết là của loại sinh vật nào sau khi chết để lại, tản ra quang mang âm trầm.
Mà khiến Cổ Trần kinh hãi là, trong sơn cốc có một gốc đại thụ kinh khủng đang cắm rễ ở đó.
- Tiểu tử Nhân tộc kia đâu?
Đột nhiên một thanh âm truyền đến đánh thức Cổ Trần, hắn theo tiếng nhìn lại liền thấy một nam một nữ cách đó không xa đang đi tới, chính là hai kẻ vừa mới tiến vào nơi đây, Hỏa Tang Nhi và Thạch Phong.
Nhìn thấy thế, Cổ Trần suy nghĩ nhanh chóng, thừa dịp hai người còn chưa phát hiện ra hắn, lập tức trốn vào bên trong một đống hài cốt bên cạnh để ẩn nấp.
- Tiểu tử Nhân tộc đáng chết! Bổn công tử nhất định khiến hắn sống không bằng chết.
Chỉ lại nghe một thanh âm tức giận truyền đến, Cổ Trần lặng lẽ nhìn qua, đã thấy Xích Xà mang vẻ mặt phẫn nộ bay đến đây.
Toàn thân hắn sát khí đằng đằng, vừa nhìn thấy Thạch Phong cùng Hỏa Tang Nhi bỏ chạy vào đây trước, trong mắt nhất thời tỏa ra sát ý âm lãnh.
- Hỏa Tang Nhi, Thạch Phong, hai người các ngươi đi chết đi.
Xích Xà tức giận đánh tới, xích sắt của hắn không thu lại được, còn bị Tam Nhãn Kim Nghê phá hủy triệt để, hắn không nén được tức giận, sát ý bành trướng.
- Xích Xà, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi xem một chút phía trước là cái gì?
Thần sắc Hỏa Tang Nhi nghiêm túc, đứng trên một núi xương, nàng chỉ vào sơn cốc trước mặt, nói.
- Ta quản ngươi là cái... Cái gì?
Xích Xà vốn không quan tâm muốn đánh tới, đang định ra tay, kết quả bị đại thụ khủng bố trong sơn cốc dọa ngây người, sững sờ ngay tại chỗ.
- Cái kia là...
Hắn trừng lớn hai mắt, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Giống như hắn, hai người Thạch Phong, Hỏa Tang đều mang vẻ mặt đầy kinh hãi, cả ba ngẩn người nhìn đại thụ kinh khủng đỏ như máu bên trong sơn cốc.
- Ma... Ma Khô Huyết Thụ?
Sau một hồi, Xích Xà mới tỉnh lại từ trong kinh hãi, nói chuyện cũng không lưu loát, toàn thân phát run.
Trong sơn cốc, gốc đại thụ đỏ máu kia chính là Ma Khô Huyết Thụ.
Ma Khô Huyết Thụ hoàn toàn là một cái cây xương, toàn thân đỏ như máu, phát ra ánh sáng yêu dị khủng khiếp, cây xương cao mười thước, cành xương rậm rạp bao phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.