Chương 230: Muốn Lui?
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Nhưng ở sau lưng lại bị năm nghìn chiến sĩ do Cổ Trần mang tới đuổi theo chém giết, tình cảnh mất khống chế khiến bọn kỵ binh Thạch tộc kẻ nào cũng hoảng sợ không thôi.
Bởi vì, chiến sĩ do Cổ Trần mang tới trên người mặc một loại Thanh Đồng giáp mạnh mẽ, Thạch Thương đâm vào vậy mà chỉ có thể để lại những vết xước chứ không có cách nào xuyên thủng.
Không thể tưởng tượng nổi!
- Thạch Liệt đã chết, giết sạch bọn họ!
Cổ Trần quát lớn, cưỡi Bạch Hổ tăng tốc xông vào chiến trường, một thương chọc chết một tên kỵ binh Thạch tộc, sau đó vung Chiến Thương lao vào trong đoàn quân đang đánh nhau. Sự xuất hiện của hắn thu hút sự chú ý của song phương, tất cả Thạch tộc kỵ binh lạnh cả người, mặt lộ vẻ sợ sệt.
- Thạch Liệt đại nhân đã chết rồi?
- Chết!
Thạch tộc luống cuống, mấy ngàn kỵ binh hoảng sợ nhìn Cổ Trần đang giết tới, cưỡi Bạch Hổ, Thanh Đồng Chiến Thương trong tay hóa thành từng điểm sáng lạnh, đâm xuyên quá cổ họng, trái tim, mi tâm của từng Thạch tộc kỵ binh.
Một người một hổ, không ai cản nổi!
- Vạn thắng!
Đột nhiên có một tiếng reo hò, đội ngũ Nhân tộc dồn dập bừng tỉnh, từng người vui mừng kinh ngạc phát hiện, Thạch tộc cường giả đã bị Cổ Trần giết. Hầu như ngay lập tức tất cả mọi người sĩ khí tăng vọt.
- Giết, một tên cũng không giữ lại!
Cổ Trần giống như một cái cối xay thịt, những nơi hắn đi qua đầu người nổ tung, thi thể bay xuống, như đi vào chỗ không người, thế không thể ngăn được.
Trên chiến trường một mảnh hỗn loạn, tiếng hô “Giết” rung trời.
Vốn năm nghìn Thạch tộc kỵ binh đánh tới, không ai cản nổi, nhưng kết quả lại bị hai mặt giáp công cuối cùng bị chia cắt ra. Theo Thạch tộc cường giả chết trong tay Cổ Trần, làm cho bọn kỵ binh Thạch tộc sĩ khí sa sút, chiến lực giảm mạnh dần dần bị áp chế.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một tên Đao Thuẫn thủ nhào tới, một đao trảm xuống, chỉ thấy một cái đầu bay ra lăn xuống, máu rải đầy đất.
- Giết!
Bên này, năm nghìn Đao Thuẫn thủ đến từ Hoang Cổ bộ lạc, nâng khiên áp lên, lưỡi đao xẹt qua, từng cái đầu người bị chém xuống. Bọn họ trên người mặc Thanh Đồng giáp, sức phòng ngự cực mạnh, Thạch Thương đâm lên vậy mà bắn ra tia lửa nhỏ, không cách nào làm bọn hắn bị thương.
Choang! Một tên Thạch tộc kỵ binh tay cầm Thạch Thương đâm tới bị Thanh Đồng giáp ngăn trở vang lên âm thanh chói tai, tuy rằng chiến sĩ bộ lạc kia bị chấn động đến lui lại, nhưng cuối cùng không có bị thương.
Tên kia Thạch tộc kỵ binh sợ hãi kêu lên.
- Không thể nào!
Kết quả bị một thanh Thanh Đồng chiến đao chém ngang cổ chết tại chỗ, máu phun ba thước.
- Grao...
Sáu trăm tọa kỵ Khủng Lang bắt đầu tấn công, từng chiến sĩ tay cầm Thanh Đồng chiến mâu mạnh mẽ đâm tới, giết cho Thạch tộc kỵ binh người ngã ngựa đổ. Giao Mã hí dài kêu gào thảm thiết. Tình hình chiến đấu chuyển biến bất ngờ, một số lượng lớn Thạch tộc kỵ binh bị thu gặt, chém giết, tiếng kêu thảm thiết truyền khắp nơi, mùi máu tanh tràn ngập làm cho người buồn nôn.
Ầm ầm...
Một bên khác, Thạch tộc kỵ tướng rống giận liên hồi, bị hai người Hắc Thổ, Thiết Mộc liên thủ vậy mà đánh cho bại lui liên tục.
Cũng không phải là hắn không đủ mạnh, mà là sự kỳ quái của Hắc Thổ, gia hỏa này rõ ràng chỉ có Luyện Khí cảnh, nhưng hắn lại có thể tiếp tục kiên trì ngoan cường chiến đấu càng đánh càng trở nên dũng mãnh.
Hắc Thổ một thân Chiến khí sôi trào, Thanh Đồng quang huy bao phủ toàn thân tựa như Thanh Đồng Chiến Thần bất bại.
- Chiến chiến chiến!
Lúc này, Hắc Thổ hoàn toàn điên cuồng, vung Thanh Đồng chiến đao to lớn một đao bổ một đao, đánh đến mức Thạch tộc kỵ tướng liên tiếp lui về phía sau.
Cộng thêm Thiết Mộc bên cạnh thỉnh thoảng đột nhiên đánh lén một lần khiến Thạch tộc kỵ binh tướng lĩnh này khó có thể chống đỡ, Thạch Giáp trên người nứt vỡ, vết thương chồng chất, vết máu loang lổ vô cùng chật vật.
- Không, không thể nào...
Vị kỵ tướng này không thể tin được, Hoán Huyết cường giả bản tộc bị giết, hơn nữa chính mình còn bị hai kẻ yếu liên thủ áp chế, lần lượt gây nên thương tổn cho hắn.
Đáng sợ nhất chính là sáu trăm Lang kỵ và năm nghìn Đao Thuẫn chiến sĩ do Cổ Trần mang tới, mỗi một người đều cực kỳ mạnh, cho dù là về mặt huyết khí, lực lượng, hay là vũ khí trang bị đều thật sự áp chế Thạch tộc.
Thạch Giáp, Thạch Thương của bọn họ đều khó mà phá vỡ Thanh Đồng giáp trụ, chưa kể tới dưới tình huống không chênh lệch sức mạnh quá lớn khẳng định sẽ bị nghiền nát. Theo Thạch tộc cường giả chết đi, sĩ khí sa sút, Thạch tộc kỵ binh bị nghiền ép, chia cắt ngược trở lại, cuối cùng nghiêng về một bên đồ sát.
- Rút lui, rút lui!
Đến tình trạng này kỵ tướng đã biết đại thế đã mất, không thể không rống lên một tiếng tạm thời bức ra khỏi hai người Hắc Thổ cùng Thiết Mộc, quay người đoạt một con Giao Mã bỏ chạy như điên. Hắn không dám xông ra phía ngoài, mà chính là xông ngược vào phế tích bộ lạc, muốn từ bên này xông ra ngoài, dù sao ở hướng này không ai có thể ngăn cản hắn.
- Muốn chạy, lưu lại cho ta đi!
Bởi vì, chiến sĩ do Cổ Trần mang tới trên người mặc một loại Thanh Đồng giáp mạnh mẽ, Thạch Thương đâm vào vậy mà chỉ có thể để lại những vết xước chứ không có cách nào xuyên thủng.
Không thể tưởng tượng nổi!
- Thạch Liệt đã chết, giết sạch bọn họ!
Cổ Trần quát lớn, cưỡi Bạch Hổ tăng tốc xông vào chiến trường, một thương chọc chết một tên kỵ binh Thạch tộc, sau đó vung Chiến Thương lao vào trong đoàn quân đang đánh nhau. Sự xuất hiện của hắn thu hút sự chú ý của song phương, tất cả Thạch tộc kỵ binh lạnh cả người, mặt lộ vẻ sợ sệt.
- Thạch Liệt đại nhân đã chết rồi?
- Chết!
Thạch tộc luống cuống, mấy ngàn kỵ binh hoảng sợ nhìn Cổ Trần đang giết tới, cưỡi Bạch Hổ, Thanh Đồng Chiến Thương trong tay hóa thành từng điểm sáng lạnh, đâm xuyên quá cổ họng, trái tim, mi tâm của từng Thạch tộc kỵ binh.
Một người một hổ, không ai cản nổi!
- Vạn thắng!
Đột nhiên có một tiếng reo hò, đội ngũ Nhân tộc dồn dập bừng tỉnh, từng người vui mừng kinh ngạc phát hiện, Thạch tộc cường giả đã bị Cổ Trần giết. Hầu như ngay lập tức tất cả mọi người sĩ khí tăng vọt.
- Giết, một tên cũng không giữ lại!
Cổ Trần giống như một cái cối xay thịt, những nơi hắn đi qua đầu người nổ tung, thi thể bay xuống, như đi vào chỗ không người, thế không thể ngăn được.
Trên chiến trường một mảnh hỗn loạn, tiếng hô “Giết” rung trời.
Vốn năm nghìn Thạch tộc kỵ binh đánh tới, không ai cản nổi, nhưng kết quả lại bị hai mặt giáp công cuối cùng bị chia cắt ra. Theo Thạch tộc cường giả chết trong tay Cổ Trần, làm cho bọn kỵ binh Thạch tộc sĩ khí sa sút, chiến lực giảm mạnh dần dần bị áp chế.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một tên Đao Thuẫn thủ nhào tới, một đao trảm xuống, chỉ thấy một cái đầu bay ra lăn xuống, máu rải đầy đất.
- Giết!
Bên này, năm nghìn Đao Thuẫn thủ đến từ Hoang Cổ bộ lạc, nâng khiên áp lên, lưỡi đao xẹt qua, từng cái đầu người bị chém xuống. Bọn họ trên người mặc Thanh Đồng giáp, sức phòng ngự cực mạnh, Thạch Thương đâm lên vậy mà bắn ra tia lửa nhỏ, không cách nào làm bọn hắn bị thương.
Choang! Một tên Thạch tộc kỵ binh tay cầm Thạch Thương đâm tới bị Thanh Đồng giáp ngăn trở vang lên âm thanh chói tai, tuy rằng chiến sĩ bộ lạc kia bị chấn động đến lui lại, nhưng cuối cùng không có bị thương.
Tên kia Thạch tộc kỵ binh sợ hãi kêu lên.
- Không thể nào!
Kết quả bị một thanh Thanh Đồng chiến đao chém ngang cổ chết tại chỗ, máu phun ba thước.
- Grao...
Sáu trăm tọa kỵ Khủng Lang bắt đầu tấn công, từng chiến sĩ tay cầm Thanh Đồng chiến mâu mạnh mẽ đâm tới, giết cho Thạch tộc kỵ binh người ngã ngựa đổ. Giao Mã hí dài kêu gào thảm thiết. Tình hình chiến đấu chuyển biến bất ngờ, một số lượng lớn Thạch tộc kỵ binh bị thu gặt, chém giết, tiếng kêu thảm thiết truyền khắp nơi, mùi máu tanh tràn ngập làm cho người buồn nôn.
Ầm ầm...
Một bên khác, Thạch tộc kỵ tướng rống giận liên hồi, bị hai người Hắc Thổ, Thiết Mộc liên thủ vậy mà đánh cho bại lui liên tục.
Cũng không phải là hắn không đủ mạnh, mà là sự kỳ quái của Hắc Thổ, gia hỏa này rõ ràng chỉ có Luyện Khí cảnh, nhưng hắn lại có thể tiếp tục kiên trì ngoan cường chiến đấu càng đánh càng trở nên dũng mãnh.
Hắc Thổ một thân Chiến khí sôi trào, Thanh Đồng quang huy bao phủ toàn thân tựa như Thanh Đồng Chiến Thần bất bại.
- Chiến chiến chiến!
Lúc này, Hắc Thổ hoàn toàn điên cuồng, vung Thanh Đồng chiến đao to lớn một đao bổ một đao, đánh đến mức Thạch tộc kỵ tướng liên tiếp lui về phía sau.
Cộng thêm Thiết Mộc bên cạnh thỉnh thoảng đột nhiên đánh lén một lần khiến Thạch tộc kỵ binh tướng lĩnh này khó có thể chống đỡ, Thạch Giáp trên người nứt vỡ, vết thương chồng chất, vết máu loang lổ vô cùng chật vật.
- Không, không thể nào...
Vị kỵ tướng này không thể tin được, Hoán Huyết cường giả bản tộc bị giết, hơn nữa chính mình còn bị hai kẻ yếu liên thủ áp chế, lần lượt gây nên thương tổn cho hắn.
Đáng sợ nhất chính là sáu trăm Lang kỵ và năm nghìn Đao Thuẫn chiến sĩ do Cổ Trần mang tới, mỗi một người đều cực kỳ mạnh, cho dù là về mặt huyết khí, lực lượng, hay là vũ khí trang bị đều thật sự áp chế Thạch tộc.
Thạch Giáp, Thạch Thương của bọn họ đều khó mà phá vỡ Thanh Đồng giáp trụ, chưa kể tới dưới tình huống không chênh lệch sức mạnh quá lớn khẳng định sẽ bị nghiền nát. Theo Thạch tộc cường giả chết đi, sĩ khí sa sút, Thạch tộc kỵ binh bị nghiền ép, chia cắt ngược trở lại, cuối cùng nghiêng về một bên đồ sát.
- Rút lui, rút lui!
Đến tình trạng này kỵ tướng đã biết đại thế đã mất, không thể không rống lên một tiếng tạm thời bức ra khỏi hai người Hắc Thổ cùng Thiết Mộc, quay người đoạt một con Giao Mã bỏ chạy như điên. Hắn không dám xông ra phía ngoài, mà chính là xông ngược vào phế tích bộ lạc, muốn từ bên này xông ra ngoài, dù sao ở hướng này không ai có thể ngăn cản hắn.
- Muốn chạy, lưu lại cho ta đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.