Chương 112: Quái Vật A
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Đùng!
Cổ Trần đạp xuống, đầu Thanh Phong nổ tung như một quả dưa hấu, đỏ trắng xen lẫn bắn ra, mất mạng tại chỗ.
Thanh Phong đáng thương, vốn cũng là một cường giả Đoán Cốt cảnh, ai ngờ gặp phải tên yêu nghiệt Cổ Trần này, cuối cùng chỉ có thể kết thúc trong bi kịch.
- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết!
Chợt nghe tiếng ai đó rít lên, chỉ thấy một trung niên nam tử xông đến như bay, toàn thân sát khí bừng bừng, huyết khí bốc thẳng lên trời.
Người tới chính là Thanh Dương, nhìn con mình chết thảm trước mắt, mặt mũi hắn vặn vẹo, ánh mắt vằn tơ máu.
- A... Ta muốn ngươi phải chết!
Thanh Dương điên rồi, hắn liên tục hét lên, huyết khí toàn thân ồ ồ, đánh một quyền mạnh nhất về phía Cổ Trần, khí lãng cường đại cuốn lên, cát bụi đầy trời.
Cổ Trần đứng thẳng người, ngạo nghễ nhìn về phía trước, hắn bình tĩnh chặn một quyền đáng sợ kia lại, áo bào da thú trên thân bay phất phới, dọa Thanh Y ở sau lưng mặt mày trắng bệch.
Nàng kinh hãi nhìn tình huống trước mắt, ban đầu đám người Thanh Phong hung hăng đến đây, kết quả bị Cổ Trần đánh chết tươi cả đám.
Trong lòng Thanh Y rung động không thôi, nàng nhìn bóng lưng thẳng tắp đứng cản trước mặt mình, lúc này đây, trong lòng nàng đột ngột nảy sinh cảm giác sùng bái như khi đứng trước một ngọn núi.
Nàng không nghĩ tới, người thanh niên trọng thương gục ngã bên bờ sông được nàng phát hiện ra lại có thực lực đáng sợ như vậy, quả thực không thể tin nổi.
Oanh!
Đột nhiên, Cổ Trần vung tay đánh qua một quyền, hai quyền va chạm vào nhau, bộc phát ra tiếng rền vang như sấm nổ, không khí nổ tung, làm Thanh Y thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.
Nàng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại, hai mắt trừng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn hốt hoảng.
- Sao có thể?
Hai mắt Thanh Dương lồi ra, hắn chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một cỗ lực lượng kinh khủng, xương cốt lạch cạch nứt toác, huyết nhục nổ tung, toàn bộ cánh tay đều bị đánh thành thịt nát.
Lực lượng cường đại đánh bay cả người hắn ra ngoài, va vào một ngôi nhà đá cách đó hàng chục thước mới dừng lại.
Trong khói bụi, có một bóng người bê bết máu đang nằm, chính là Thanh Dương vừa mới nổi giận đánh tới ban nãy, lúc này hắn nằm đó không ngừng nôn ra máu, trợn to hai mắt.
- Phốc... Không, không có khả năng!
Thanh Dương hoảng sợ kêu to, không thể tin được.
Cổ Trần hiên ngang đứng vững, không nhúc nhích tí nào, mặt đất dưới chân rạn nứt, một quyền vừa rồi không kinh động tới hắn mảy may, ngược lại là Thanh Dương trưởng lão bị một quyền đả thương.
- Tê...
Đông đảo tộc nhân bộ lạc nghe tiếng đánh nhau chạy tới ngây ra, họ nhìn tình cảnh trước mắt, nhịn không được hít sâu một hơi.
- Thanh Dương trưởng lão bị đánh bại?
- Hắn là ai?
- Người thanh niên này...
Mọi người kinh hãi, hoảng sợ, không dám tin.... Nguyên một đám đều nhìn bóng dáng cao ngạo của Cổ Trần bằng con mắt kính sợ.
Người thanh niên này thật là đáng sợ.
Thanh Dương trưởng lão của bộ lạc bọn họ chính là một vị cường giả Đoán Cốt cảnh đỉnh phong chính thức, lực lượng toàn thân tổng cộng trăm vạn quân lực.
Nhưng cường giả như vậy lại bị một thanh niên từ bên ngoài tới dùng một quyền đánh bại, trọng thương nguy kịch.
- Người tới, người tới!
Lúc này, Thanh Dương đứng lên kêu to.
Gương mặt hắn dữ tợn, hắn gầm thét:
- Giết hắn cho ta! Giết chết quái vật này! Hắn không phải Nhân tộc, hắn là Hung thú, là dị tộc giả trang!
Xoạt!
- Dị tộc?
Đám đông xung quanh náo động hẳn lên, nhiều người kinh hãi, giật nảy mình, tất cả đều nhìn Cổ Trần đầy nghi ngờ, lộ ra vẻ sợ hãi kính cẩn.
Nghe Thanh Dương trưởng lão nói như vậy, Cổ Trần lộ ra sát ý, hắn hừ lạnh rồi nói:
- Lão già kia, ngươi đã phản bội bộ lạc của ngươi, còn có mặt mũi nói những lời như vậy sao?
Để ta tiễn ngươi xuống dưới, cùng đoàn tụ với nhi tử ngươi!
Nói xong, bóng dáng Cổ Trần nhoáng một cái, bay thẳng về phía trước, dọa Thanh Dương trưởng lão sợ điếng người.
- Mau giết hắn!
Thanh Dương thê lương kêu to, không ngừng lùi lại, giữa đôi mày lóe sáng.
- Thanh Nham, giết hắn!
Chung quanh truyền đến từng tiếng hét lớn, chỉ thấy một đám cường giả của bộ lạc tay cầm Cốt Mâu, Cốt Thương, Cốt Đao tiến thẳng về phía Cổ Trần.
Nam tử trung niên trong đám người có chút kinh ngạc chần chờ, hắn chính là một Đoán Cốt cường giả của bộ lạc, thân thể nam tử khôi ngô, trước đó Cổ Trần đã từng thấy qua hắn dạy bảo tiểu hài tử bộ lạc luyện quyền.
Hắn không dám tiến lên, vẫn còn chần chờ kinh hãi, nhưng đã có một đám người không biết sống chết vọt tới.
- Cút!
Trông thấy có người xông đến, Cổ Trần quát lớn, đi lên đánh ra một quyền.
Một tiếng ầm vang, một cỗ khí tức vô cùng cuồng bạo cuốn tới, hơn mười người thậm chí không kịp phản kháng đã bị đánh bay ra ngoài, đâm vào nhà gỗ chung quanh, vỡ ra thành nhiều mảnh.
Phanh phanh phanh!
Cổ Trần đạp xuống, đầu Thanh Phong nổ tung như một quả dưa hấu, đỏ trắng xen lẫn bắn ra, mất mạng tại chỗ.
Thanh Phong đáng thương, vốn cũng là một cường giả Đoán Cốt cảnh, ai ngờ gặp phải tên yêu nghiệt Cổ Trần này, cuối cùng chỉ có thể kết thúc trong bi kịch.
- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết!
Chợt nghe tiếng ai đó rít lên, chỉ thấy một trung niên nam tử xông đến như bay, toàn thân sát khí bừng bừng, huyết khí bốc thẳng lên trời.
Người tới chính là Thanh Dương, nhìn con mình chết thảm trước mắt, mặt mũi hắn vặn vẹo, ánh mắt vằn tơ máu.
- A... Ta muốn ngươi phải chết!
Thanh Dương điên rồi, hắn liên tục hét lên, huyết khí toàn thân ồ ồ, đánh một quyền mạnh nhất về phía Cổ Trần, khí lãng cường đại cuốn lên, cát bụi đầy trời.
Cổ Trần đứng thẳng người, ngạo nghễ nhìn về phía trước, hắn bình tĩnh chặn một quyền đáng sợ kia lại, áo bào da thú trên thân bay phất phới, dọa Thanh Y ở sau lưng mặt mày trắng bệch.
Nàng kinh hãi nhìn tình huống trước mắt, ban đầu đám người Thanh Phong hung hăng đến đây, kết quả bị Cổ Trần đánh chết tươi cả đám.
Trong lòng Thanh Y rung động không thôi, nàng nhìn bóng lưng thẳng tắp đứng cản trước mặt mình, lúc này đây, trong lòng nàng đột ngột nảy sinh cảm giác sùng bái như khi đứng trước một ngọn núi.
Nàng không nghĩ tới, người thanh niên trọng thương gục ngã bên bờ sông được nàng phát hiện ra lại có thực lực đáng sợ như vậy, quả thực không thể tin nổi.
Oanh!
Đột nhiên, Cổ Trần vung tay đánh qua một quyền, hai quyền va chạm vào nhau, bộc phát ra tiếng rền vang như sấm nổ, không khí nổ tung, làm Thanh Y thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.
Nàng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại, hai mắt trừng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn hốt hoảng.
- Sao có thể?
Hai mắt Thanh Dương lồi ra, hắn chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một cỗ lực lượng kinh khủng, xương cốt lạch cạch nứt toác, huyết nhục nổ tung, toàn bộ cánh tay đều bị đánh thành thịt nát.
Lực lượng cường đại đánh bay cả người hắn ra ngoài, va vào một ngôi nhà đá cách đó hàng chục thước mới dừng lại.
Trong khói bụi, có một bóng người bê bết máu đang nằm, chính là Thanh Dương vừa mới nổi giận đánh tới ban nãy, lúc này hắn nằm đó không ngừng nôn ra máu, trợn to hai mắt.
- Phốc... Không, không có khả năng!
Thanh Dương hoảng sợ kêu to, không thể tin được.
Cổ Trần hiên ngang đứng vững, không nhúc nhích tí nào, mặt đất dưới chân rạn nứt, một quyền vừa rồi không kinh động tới hắn mảy may, ngược lại là Thanh Dương trưởng lão bị một quyền đả thương.
- Tê...
Đông đảo tộc nhân bộ lạc nghe tiếng đánh nhau chạy tới ngây ra, họ nhìn tình cảnh trước mắt, nhịn không được hít sâu một hơi.
- Thanh Dương trưởng lão bị đánh bại?
- Hắn là ai?
- Người thanh niên này...
Mọi người kinh hãi, hoảng sợ, không dám tin.... Nguyên một đám đều nhìn bóng dáng cao ngạo của Cổ Trần bằng con mắt kính sợ.
Người thanh niên này thật là đáng sợ.
Thanh Dương trưởng lão của bộ lạc bọn họ chính là một vị cường giả Đoán Cốt cảnh đỉnh phong chính thức, lực lượng toàn thân tổng cộng trăm vạn quân lực.
Nhưng cường giả như vậy lại bị một thanh niên từ bên ngoài tới dùng một quyền đánh bại, trọng thương nguy kịch.
- Người tới, người tới!
Lúc này, Thanh Dương đứng lên kêu to.
Gương mặt hắn dữ tợn, hắn gầm thét:
- Giết hắn cho ta! Giết chết quái vật này! Hắn không phải Nhân tộc, hắn là Hung thú, là dị tộc giả trang!
Xoạt!
- Dị tộc?
Đám đông xung quanh náo động hẳn lên, nhiều người kinh hãi, giật nảy mình, tất cả đều nhìn Cổ Trần đầy nghi ngờ, lộ ra vẻ sợ hãi kính cẩn.
Nghe Thanh Dương trưởng lão nói như vậy, Cổ Trần lộ ra sát ý, hắn hừ lạnh rồi nói:
- Lão già kia, ngươi đã phản bội bộ lạc của ngươi, còn có mặt mũi nói những lời như vậy sao?
Để ta tiễn ngươi xuống dưới, cùng đoàn tụ với nhi tử ngươi!
Nói xong, bóng dáng Cổ Trần nhoáng một cái, bay thẳng về phía trước, dọa Thanh Dương trưởng lão sợ điếng người.
- Mau giết hắn!
Thanh Dương thê lương kêu to, không ngừng lùi lại, giữa đôi mày lóe sáng.
- Thanh Nham, giết hắn!
Chung quanh truyền đến từng tiếng hét lớn, chỉ thấy một đám cường giả của bộ lạc tay cầm Cốt Mâu, Cốt Thương, Cốt Đao tiến thẳng về phía Cổ Trần.
Nam tử trung niên trong đám người có chút kinh ngạc chần chờ, hắn chính là một Đoán Cốt cường giả của bộ lạc, thân thể nam tử khôi ngô, trước đó Cổ Trần đã từng thấy qua hắn dạy bảo tiểu hài tử bộ lạc luyện quyền.
Hắn không dám tiến lên, vẫn còn chần chờ kinh hãi, nhưng đã có một đám người không biết sống chết vọt tới.
- Cút!
Trông thấy có người xông đến, Cổ Trần quát lớn, đi lên đánh ra một quyền.
Một tiếng ầm vang, một cỗ khí tức vô cùng cuồng bạo cuốn tới, hơn mười người thậm chí không kịp phản kháng đã bị đánh bay ra ngoài, đâm vào nhà gỗ chung quanh, vỡ ra thành nhiều mảnh.
Phanh phanh phanh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.