Chương 2462: Thần
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Sắc mặt Cổ Trần phức tạp nói, trong lòng có vô số nghi vấn.
Bởi vì hắn đã nhớ lại được vô số trí nhớ ngày xưa, nhưng mà lại không biết lai lịch của cánh cửa này, thậm chí trong trí nhớ không có bất kỳ tin tức nào có liên quan với cánh cửa ấy.
Hắn chỉ biết rằng, mình là người bảo vệ cánh cửa này, hoặc là nên nói, đại đạo?
Cổ Trần, chỉ là một người giữ cửa.
Còn chuyện chủ nhân của cánh cửa này là ai, nó sinh ra thế nào, hắn hoàn toàn không biết.
- Bây giờ tất cả đã sáng tỏ, vậy thì kết thúc thần thôi.
Cổ Trần lẩm bẩm, bước ra một bước, đi tới trước Đại Đạo Chi Môn, yên lặng nhìn cánh cửa lớn thần bí trước mắt.
Nó tên là Siêu Thoát Chi Môn, chỉ cần đánh vỡ nó thì có thể được siêu thoát.
Còn có một cách khác, chính là người giữ cửa, đồng ý, tự động cho người đi qua, vậy thì có thể siêu thoát vĩnh hằng.
Nhưng vấn đề bây giờ là, trong cánh cửa này đang phong ấn vật ô nhiễm ngày trước, nó đã thức tỉnh, đã thoát ly, hơn nữa còn cường đại khủng bố hơn nhiều so với ngày xưa.
Đây là uy hiếp chân chính mà tiếp theo Cổ Trần và Bàn nhất định phải đối mặt.
- Đại huynh, chúng ta cùng nhau giải quyết thần.
Sắc mặt Cổ Trần nghiêm lại, đằng đằng sát khí nói ra.
Bàn khẽ gật đầu, cười to nói:
- Tất nhiên rồi, ước định trước đây giữa ta và ngươi, ta chưa bao giờ quên, không diệt nó, sao chúng sinh có thể siêu thoát?
- Bắt đầu thôi!
Cổ Trần hít sâu một hơi, hai tay đặt lên trên Đại Đạo Chi Môn.
Một tiếng ầm ầm vang lên, Đại Đạo Chi Môn rung động kịch liệt, giống như đang chào đón chủ nhân trở về vậy, nó lập tức sinh ra cộng minh kinh người.
Tiên môn trên đỉnh đầu hắn, phát ra tiên quang vô lượng, từng tia đại đạo thần huy lóe sáng, đan xen lẫn nhau, kết hợp với Đại Đạo Chi Môn trước mắt chiếu sáng nơi này.
Khí tức hai bên đan xen lẫn nhau, dung hợp, giống như vốn dĩ chính là một thể, cùng chung nguồn gốc, đang có xu thế muốn dung hợp.
- Đại Đạo Tiên Môn, hợp!
Sau đó Cổ Trần hét lớn một tiếng, Tiên môn ầm ầm lao đến, không có tiếng va chạm mạnh kinh thiên động địa vang lên, ngược lại dung hợp dễ dàng giống như nước chảy thành sông vậy.
Tạch!
Hai cánh cửa cứ như vậy dung hợp thành một thể, khiến Đại Đạo Chi Môn nhan sắc nhạt nhòa dần dần được chữa trị, khôi phục lại hào quang rực rỡ.
Dấu vết bên trên dần dần phai nhạt, biến mất, tỏa ra tiên quang vô lượng.
Ầm ầm!
Sau khi Cổ Trần nhẹ nhàng đẩy một cái, Đại Đạo Chi Môn ầm ầm mở ra, một cỗ hắc ám đáng sợ đập vào mặt.
Vật ô nhiễm, ở trong cánh cửa.
- Cuối cùng ngươi cũng quay về.
Một giọng nói truyền đến từ trong Đại Đạo Chi Môn Hắc ám, tràn ngập cảm giác lạnh lẽo và hắc ám vô tận.
Hai mắt Cổ Trần nhíu lại, bước một bước vào trong cánh cửa.
Ầm!
Sau lưng hắn, Bàn cầm chiến phủ trong tay cũng bước một bước vào trong, cả hai một trước một sau bước vào trong cánh cửa kia.
Đại Đạo Chi Môn rung động ầm ầm, phát ra tiên quang vô lượng, có hai cỗ lực lượng đang đọ sức, va chạm, chém giết lẫn nhau bên trên.
Một cỗ hắc ám, một cỗ tiên quang, cả hai vừa dung hợp đã sinh ra giao phong kịch liệt.
Trong Đại Đạo Chi Môn, một hắc ảnh mơ hồ đang ngồi trên bảo tọa hắc ám, trên người hắn tản ra ánh sáng vô lượng, cường đại, bất hủ, vĩnh hằng.
Thần, chính là đại đạo!
Nói chính xác, là đại đạo bị thứ gì đó ô nhiễm.
- Ta trước đây, cũng mang dáng vẻ giống quỷ này sao?
Vừa bước vào, ánh mắt Cổ Trần đã khóa chặt bóng người hắc ám kia, hắn nhíu chặt mày lại, có chút bất mãn nói thầm.
Nhìn qua từng tầng hắc ám mê vụ, Cổ Trần trông thấy gương mặt thật của bóng người kia, biết nói thế nào nhỉ, hình dáng của người kia mơ hồ không rõ, giống như có hàng trăm vạn hàng tỷ khuôn mặt.
Tạo cho người ta cảm giác, giống như chúng sinh vạn vật đều là hắn vậy.
- Ngươi và ta vốn là một thể, nhưng ngươi lại cam nguyện làm đồng bọn với một đám côn trùng, khiến ta quá thất vọng.
Hắc ảnh kia lạnh lùng nói một câu, vừa dứt lời, cảm giác áp lực vô tận đã xông tới, chúng sinh vạn vật dường như đều hóa thành bột mịn dưới cỗ lực lượng này.
Hai người Cổ Trần, Bàn, đứng ở đó không nhúc nhích tí nào, thậm chí không để ý đến cỗ đại đạo uy áp này.
Bởi vì hai người đều không phải là kẻ yếu, khí tức trên người bọn họ phóng ra, ngăn cản tất cả đại đạo uy áp bên ngoài.
- Ngày xưa ta có thể bổ ngươi, hiện giờ cũng có thể.
Bàn vô cùng bá đạo nói, thanh chiến phủ trong tay phát sáng kêu leng keng.
Bầu không khí hiện trường cực kỳ nặng nề, ba cỗ khí tức đại đạo bất hủ va chạm, đan xen lẫn nhau, hai người Cổ Trần và Bàn phải hợp lực mới miễn cưỡng ngăn cản được áp bách của đối phương.
Bởi vì hắn đã nhớ lại được vô số trí nhớ ngày xưa, nhưng mà lại không biết lai lịch của cánh cửa này, thậm chí trong trí nhớ không có bất kỳ tin tức nào có liên quan với cánh cửa ấy.
Hắn chỉ biết rằng, mình là người bảo vệ cánh cửa này, hoặc là nên nói, đại đạo?
Cổ Trần, chỉ là một người giữ cửa.
Còn chuyện chủ nhân của cánh cửa này là ai, nó sinh ra thế nào, hắn hoàn toàn không biết.
- Bây giờ tất cả đã sáng tỏ, vậy thì kết thúc thần thôi.
Cổ Trần lẩm bẩm, bước ra một bước, đi tới trước Đại Đạo Chi Môn, yên lặng nhìn cánh cửa lớn thần bí trước mắt.
Nó tên là Siêu Thoát Chi Môn, chỉ cần đánh vỡ nó thì có thể được siêu thoát.
Còn có một cách khác, chính là người giữ cửa, đồng ý, tự động cho người đi qua, vậy thì có thể siêu thoát vĩnh hằng.
Nhưng vấn đề bây giờ là, trong cánh cửa này đang phong ấn vật ô nhiễm ngày trước, nó đã thức tỉnh, đã thoát ly, hơn nữa còn cường đại khủng bố hơn nhiều so với ngày xưa.
Đây là uy hiếp chân chính mà tiếp theo Cổ Trần và Bàn nhất định phải đối mặt.
- Đại huynh, chúng ta cùng nhau giải quyết thần.
Sắc mặt Cổ Trần nghiêm lại, đằng đằng sát khí nói ra.
Bàn khẽ gật đầu, cười to nói:
- Tất nhiên rồi, ước định trước đây giữa ta và ngươi, ta chưa bao giờ quên, không diệt nó, sao chúng sinh có thể siêu thoát?
- Bắt đầu thôi!
Cổ Trần hít sâu một hơi, hai tay đặt lên trên Đại Đạo Chi Môn.
Một tiếng ầm ầm vang lên, Đại Đạo Chi Môn rung động kịch liệt, giống như đang chào đón chủ nhân trở về vậy, nó lập tức sinh ra cộng minh kinh người.
Tiên môn trên đỉnh đầu hắn, phát ra tiên quang vô lượng, từng tia đại đạo thần huy lóe sáng, đan xen lẫn nhau, kết hợp với Đại Đạo Chi Môn trước mắt chiếu sáng nơi này.
Khí tức hai bên đan xen lẫn nhau, dung hợp, giống như vốn dĩ chính là một thể, cùng chung nguồn gốc, đang có xu thế muốn dung hợp.
- Đại Đạo Tiên Môn, hợp!
Sau đó Cổ Trần hét lớn một tiếng, Tiên môn ầm ầm lao đến, không có tiếng va chạm mạnh kinh thiên động địa vang lên, ngược lại dung hợp dễ dàng giống như nước chảy thành sông vậy.
Tạch!
Hai cánh cửa cứ như vậy dung hợp thành một thể, khiến Đại Đạo Chi Môn nhan sắc nhạt nhòa dần dần được chữa trị, khôi phục lại hào quang rực rỡ.
Dấu vết bên trên dần dần phai nhạt, biến mất, tỏa ra tiên quang vô lượng.
Ầm ầm!
Sau khi Cổ Trần nhẹ nhàng đẩy một cái, Đại Đạo Chi Môn ầm ầm mở ra, một cỗ hắc ám đáng sợ đập vào mặt.
Vật ô nhiễm, ở trong cánh cửa.
- Cuối cùng ngươi cũng quay về.
Một giọng nói truyền đến từ trong Đại Đạo Chi Môn Hắc ám, tràn ngập cảm giác lạnh lẽo và hắc ám vô tận.
Hai mắt Cổ Trần nhíu lại, bước một bước vào trong cánh cửa.
Ầm!
Sau lưng hắn, Bàn cầm chiến phủ trong tay cũng bước một bước vào trong, cả hai một trước một sau bước vào trong cánh cửa kia.
Đại Đạo Chi Môn rung động ầm ầm, phát ra tiên quang vô lượng, có hai cỗ lực lượng đang đọ sức, va chạm, chém giết lẫn nhau bên trên.
Một cỗ hắc ám, một cỗ tiên quang, cả hai vừa dung hợp đã sinh ra giao phong kịch liệt.
Trong Đại Đạo Chi Môn, một hắc ảnh mơ hồ đang ngồi trên bảo tọa hắc ám, trên người hắn tản ra ánh sáng vô lượng, cường đại, bất hủ, vĩnh hằng.
Thần, chính là đại đạo!
Nói chính xác, là đại đạo bị thứ gì đó ô nhiễm.
- Ta trước đây, cũng mang dáng vẻ giống quỷ này sao?
Vừa bước vào, ánh mắt Cổ Trần đã khóa chặt bóng người hắc ám kia, hắn nhíu chặt mày lại, có chút bất mãn nói thầm.
Nhìn qua từng tầng hắc ám mê vụ, Cổ Trần trông thấy gương mặt thật của bóng người kia, biết nói thế nào nhỉ, hình dáng của người kia mơ hồ không rõ, giống như có hàng trăm vạn hàng tỷ khuôn mặt.
Tạo cho người ta cảm giác, giống như chúng sinh vạn vật đều là hắn vậy.
- Ngươi và ta vốn là một thể, nhưng ngươi lại cam nguyện làm đồng bọn với một đám côn trùng, khiến ta quá thất vọng.
Hắc ảnh kia lạnh lùng nói một câu, vừa dứt lời, cảm giác áp lực vô tận đã xông tới, chúng sinh vạn vật dường như đều hóa thành bột mịn dưới cỗ lực lượng này.
Hai người Cổ Trần, Bàn, đứng ở đó không nhúc nhích tí nào, thậm chí không để ý đến cỗ đại đạo uy áp này.
Bởi vì hai người đều không phải là kẻ yếu, khí tức trên người bọn họ phóng ra, ngăn cản tất cả đại đạo uy áp bên ngoài.
- Ngày xưa ta có thể bổ ngươi, hiện giờ cũng có thể.
Bàn vô cùng bá đạo nói, thanh chiến phủ trong tay phát sáng kêu leng keng.
Bầu không khí hiện trường cực kỳ nặng nề, ba cỗ khí tức đại đạo bất hủ va chạm, đan xen lẫn nhau, hai người Cổ Trần và Bàn phải hợp lực mới miễn cưỡng ngăn cản được áp bách của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.